Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 2
A luckygirl
2025-02-21 16:32:17
Cơm nóng, nước nóng làm ấm dạ dày, cuối cùng cậu cũng chịu ăn chậm lại.Ăn xong một bát cơm, cậu nhất quyết chạy vào bếp rửa bát, mặc kệ tôi khuyên bảo.Tôi lại rót thêm nước vào cốc, để cậu ôm trong tay sưởi ấm. Mãi sau, đôi tay tím tái vì lạnh của cậu mới dần trở lại sắc hồng bình thường.No bụng rồi, Bùi Minh Thành cứ chần chừ ngồi trên ghế, thỉnh thoảng len lén nhìn tôi một cái, rõ ràng là có chuyện muốn nói."Muốn nói gì thì nói đi?" Tôi lấy ra một túi hạt dưa, đặt lên bàn, vừa nhấm nháp vừa nghe.Bùi Minh Thành cũng cầm một nhúm hạt dưa nhưng chỉ bóc vỏ mà không ăn. Chẳng mấy chốc, trước mặt đã có một đống nhân hạt dưa nhỏ.Cậu đẩy chỗ nhân đó đến trước tôi, nhìn tôi mấy lần, rồi lấy hết can đảm hỏi:"Dì ơi, cháu nghỉ học thì không có tiền ăn cơm nhưng cháu có thể giúp dì làm việc. Cháu không cần tiền công đâu, dì cho cháu một bát cơm chiên trứng là được rồi, có được không ạ?"Tôi nhìn dáng người gầy nhẳng của cậu, chưa đến mét sáu, trông là biết vẫn còn là một đứa trẻ."Cháu học lớp mấy rồi? Chắc chưa đủ mười sáu tuổi đâu nhỉ? Làm việc thế này bị coi là lao động trẻ em đấy. Nếu bị phát hiện, quán dì không mở được nữa đâu."Bùi Minh Thành đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí:"Dì ơi, cháu xin lỗi đã làm phiền dì, cháu về đây ạ."Cậu đặt cốc xuống, chậm rãi đi đến cửa. Trước khi ra ngoài, cậu còn quay lại nhìn tôi một cái với ánh mắt tràn đầy lưu luyến.Tôi gọi với theo: "Quay lại đây! Dì chưa nói xong đâu!"Bàn tay đặt lên tay nắm cửa lập tức rụt về, cậu lon ton chạy về bàn, mắt sáng rực nhìn tôi."Nếu muốn ăn cơm ở đây thì sau này nhớ lanh lẹ một chút. Nếu có ai hỏi, cứ nói cháu là cháu trai của dì ở quê lên. Nếu không, dì sẽ không cho cháu làm nữa, mà cơm chiên trứng cũng khỏi ăn luôn, hiểu chưa?"Bùi Minh Thành gật đầu lia lịa, vui vẻ đáp: "Cháu biết rồi ạ!""Trước khi khai giảng, dì bán quán trước cổng bệnh viện, cứ đến đó trước mười giờ trưa là được.""Dạ, cháu nhớ rồi, dì chủ quán!""Được rồi, về nhanh đi! Tuyết sắp rơi dày rồi, té một cái thì khổ đấy."Bùi Minh Thành nhảy chân sáo rời đi.Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu khuất dần trong màn tuyết, tôi không nhịn được mà bật cười:"Đúng là trẻ con mà."4Hôm sau, tôi chuẩn bị xong nguyên liệu làm cơm chiên, lái chiếc xe nhỏ đến trước cổng bệnh viện.Bùi Minh Thành mặc một chiếc áo bông đen rộng thùng thình, đứng ở chỗ tôi bán hàng, liên tục giậm chân cho đỡ lạnh.Nhìn thấy tôi và chiếc xe nhỏ, mắt cậu sáng rực lên, vội vàng lùi sang một bên, nhường chỗ cho tôi bày hàng.Chuyện tôi có một đứa cháu họ xa đến phụ giúp nhanh chóng lan truyền khắp khu chợ.Bùi Minh Thành ít nói nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, từ đóng gói, thu tiền, lau bàn, quét dọn, lau bếp… Cậu đều làm hết.Tôi chỉ cần tập trung xào cơm, mấy việc lặt vặt khác đều có cậu lo.Chỉ có điều, cậu không biết mời chào khách, nếu không thì đúng là một người phụ giúp hoàn hảo.Bận rộn cả buổi trưa, trên trán Bùi Minh Thành lấm tấm mồ hôi.Sợ cậu bị cảm, tôi xé mấy tờ giấy đưa cho cậu lau mồ hôi.Cậu ngoan ngoãn đứng cạnh quầy hàng, trông mong chờ tôi làm cơm chiên trứng cho mình.Tôi không phải kiểu chủ hà khắc nên bữa trưa nay, tôi cố ý thêm cho cậu một cây xúc xích.Bùi Minh Thành cứ tưởng đó là phần cơm tôi làm cho tôi nên nhận lấy rồi đặt ngay lên bàn ăn nhỏ.Tôi rửa sạch chảo, quay lại vẫn thấy cậu đứng đó, bèn thắc mắc:"Cơm của cháu làm xong rồi mà, sao còn đứng ngẩn ra đấy? Để nguội rồi ăn không ngon đâu."Cậu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào đĩa cơm chiên xúc xích, rồi lại nhìn tôi.Tôi khoát tay: "Đừng ngẩn ra nữa, ăn đi. Xúc xích là phần thưởng cho cháu đó, sau này còn phải nhờ cháu giúp đỡ nữa đấy."Sau khi chắc chắn phần cơm này là của mình, Bùi Minh Thành ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.Tôi tiện tay rót cho cậu một cốc nước nóng. Cậu ăn rất nhanh, rất ngon miệng, chỉ là không hiểu sao cứ hay dụi mắt.Rõ ràng tôi đâu có cho ớt vào, sao lại cay mắt được nhỉ?Từ ngày 16 tháng chạp đến đêm giao thừa, ngày nào Bùi Minh Thành cũng đến giúp tôi.Buổi trưa, tôi làm cho cậu một phần cơm chiên trứng, cậu ăn xong thì giúp tôi đẩy xe hàng về nhà.cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥Trên đường về, tôi thường trò chuyện với cậu, chủ đề thì đủ loại, từ chuyện hôm nay làm việc thế nào, đến mấy câu chuyện vui mà các chủ quầy khác kể cho tôi. Đa phần toàn là mấy câu chuyện tầm phào.Bùi Minh Thành vốn ít nói, chủ yếu là nghe tôi nói.Nhưng cậu cũng chẳng thấy phiền, mỗi lần đều nghe rất chăm chú. Tôi bỗng nổi hứng hỏi: "Vậy dì vừa nói gì nào?"Cậu lập tức quay sang nhìn tôi, giọng khàn khàn của một đứa trẻ đang vỡ giọng đáp: "Dì nói nhà dì đón năm mới phải ăn sủi cảo.""Đúng rồi! Vừa nãy dì nói về sủi cảo đó. Minh Thành, cháu có muốn gói sủi cảo với dì không?"Cậu không trả lời nhưng bước chân lại nhanh hơn hẳn, tôi vừa nghe đã biết cậu rất vui.Đẩy xe hàng vào nhà xe xong, tôi dẫn cậu đi chợ mua nguyên liệu làm sủi cảo.Thịt heo ba phần mỡ bảy phần nạc xay nhuyễn, nửa cân tôm, ít mộc nhĩ khô, thêm nửa cân hẹ nữa là đủ.Về đến nhà, tôi chỉ huy Bùi Minh Thành bóc vỏ tôm, rút chỉ lưng, ngâm mộc nhĩ.Còn tôi thì cân ra một cân bột mì, đổ vào thau, đập thêm một lòng trắng trứng, cho nửa thìa muối, rót một bát nước vào vừa rót vừa khuấy.Khuấy đến khi bột không còn khô nữa, tôi bắt đầu nhào thành một khối bột mịn, đặt vào thau để nghỉ 15 phút.Trong lúc chờ bột, tôi tranh thủ làm nhân.Hành lá, gừng, tiêu hạt pha với nước sôi, để nguội, rồi chắt lấy nước, từ từ rưới vào thịt băm, khuấy đều một chiều cho thấm.Đợi thịt băm hút hết nước hành gừng, nhân thịt trở nên mềm mịn, tôi mới thêm một thìa xì dầu, nửa thìa dầu hào, nửa thìa muối, nửa thìa bột nêm, chút tiêu xay.Trộn đều xong, tôi gọi: "Minh Thành, rửa hẹ đi nào."Cậu lập tức đi rửa hẹ.Tôi vớt mộc nhĩ ra, băm nhuyễn, băm cả tôm, rồi trộn tất cả vào thịt băm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro