Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Chương 7

A luckygirl

2025-02-21 16:32:17

Sáng hôm sau, cô bị mẹ gọi dậy sớm.Bữa sáng hôm nay gồm: hai lòng trắng trứng, một bát bông cải xanh luộc, một ly nước ấm.Suốt bốn năm qua, chưa từng thay đổi.Cô cầm nĩa, gắp một miếng bông cải xanh bỏ vào miệng, nhai chậm rãi rồi nuốt xuống cùng nước ấm.Cô nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của mẹ, đè nén toàn bộ nỗi đau và sự tuyệt vọng xuống đáy lòng.Cô muốn chạy trốn nhưng đôi cánh của cô đã bị cái lồng có tên "tình yêu" khóa chặt.3Ngày hôm sau, tôi lại nhìn thấy Tần Mẫn Tĩnh.Sắc mặt cô còn tái nhợt hơn hôm qua.Cô đặt lên quầy mười tệ, giọng điệu thản nhiên: "Dì ơi, cho cháu một phần mì xào trứng và thịt."Cô l.i.ế.m nhẹ lên vết thương trong miệng, nở nụ cười với tôi: "Cho cay."Sợi mì xào cay nồng vừa trôi xuống bụng, vết thương trong miệng đau rát như thể có hàng trăm nhịp tim đang điên cuồng đập loạn xạ.Nhưng Tần Mẫn Tĩnh chẳng hề để tâm.Cô tiếp tục gắp mì, bỏ đầy miệng, như thể chẳng hề cảm nhận được cơn đau nơi đầu lưỡi.Ăn xong, cô lễ phép chào tôi rồi rời đi.Trong nhà vệ sinh trường học, Tần Mẫn Tĩnh cúi gập người bên bồn rửa tay, dùng ngón tay móc vào cổ họng.Mọi thứ trong bụng chưa kịp tiêu hóa đều bị nôn ra ngoài.Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, dạ dày trống rỗng đau đớn như một hạt giống mục rữa, mọc lên những nhánh gai sắc bén cắm sâu vào bụng.Ngày qua ngày, sáng ăn bữa ăn kiêng, trưa lén đổ đi, tùy tiện ăn gì đó, rồi lại móc họng nôn ra.Buổi tối chỉ uống nước lọc.Cô gái gầy gò như tờ giấy ấy lao đầu vào học tập điên cuồng.Trong lòng cô giấu một bí mật, ngay cả mẹ cô cũng không hay biết...Cô không muốn học ba lê, không muốn thi vào trường nghệ thuật.Cô muốn giống như các bạn cùng lớp, thi đại học, học ngành mình yêu thích.4"Dì ơi, như cũ nhé."Tần Mẫn Tĩnh đặt mười tệ lên quầy rồi xoay người ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh.Hôm nay mì xào ra chậm hơn mọi ngày.Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Một lát sau, đĩa mì nóng hổi cuối cùng cũng được bưng ra.Cô cúi đầu xuống nhưng lại không nhìn thấy ớt đỏ… loại ớt cô thích nhất.Tôi vỗ nhẹ lên vai cô, nhét một miếng băng vệ sinh vào tay cô.Tần Mẫn Tĩnh thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu ngay.Mặt cô đỏ bừng lên.Tôi tháo tạp dề, quấn quanh eo cô, dẫn cô đến nhà vệ sinh công cộng gần nhất.Khi cô bước ra từ nhà vệ sinh, đã cởi áo khoác đồng phục ra quấn quanh eo.Trên khuôn mặt vẫn còn vài vệt ửng hồng xấu hổ.Cô bối rối bước đến trước mặt tôi, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Dì ơi, cảm ơn dì."Tôi xua tay cười: "Không có gì, mau ăn cơm đi. Dạo này đừng ăn cay, cũng đừng đụng nước lạnh, kẻo đau bụng. Quần dơ thì dùng xà phòng chà nhẹ là sạch thôi, biết chưa?"Tần Mẫn Tĩnh gật đầu thật mạnh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi."Cháu biết rồi ạ."Hôm nay cô ăn rất chậm.Dĩa mì không có vị cay nhưng trái tim nằm trong lồng n.g.ự.c bên trái lại đang đập những nhịp trầm ổn, ấm áp và yên tĩnh.Cô cúi người bên bồn rửa tay, ngón tay đặt trên môi, do dự thật lâu.Cuối cùng, cô không nỡ nôn ra bữa ăn đầy ấm áp ấy.Buổi tối lên cân, cô nặng hơn hôm qua nửa cân.Thứ chờ đợi cô là cơn giận dữ như bão tố của mẹ ruột.Cô ôm đầu, co ro ngồi xổm dưới đất, muốn nói với mẹ rằng hôm nay quần cô bị bẩn.Nhưng cô không tìm được cơ hội để nói ra.Sau cơn đòn roi và chửi mắng, mẹ cô để lại một cốc nước nguội rồi quay vào phòng ngủ.cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥Tần Mẫn Tĩnh vụng về đun một ấm nước nóng, đổ vào chậu, cẩn thận dùng xà phòng chà sạch vết bẩn trên quần.Sau đó, cô đổ nước nguội trong ly đi, rót đầy nước ấm từ ấm đun.Dòng nước ấm trượt qua môi lưỡi, chảy xuống bụng, bao bọc lấy những nhánh gai đau đớn trong dạ dày.Tối hôm ấy, cô có một giấc ngủ an lành. 5Bùi Minh Thành phát hiện, quán ăn nhỏ nhà mình dạo này có thêm một vị khách quen.Một cô gái rất gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt, luôn tỏ ra thờ ơ với mọi người xung quanh nhưng lại chỉ mỉm cười với mẹ cậu.Mẹ cậu cũng rất quan tâm đến cô gái ấy, thường xuyên hỏi han ân cần.Bình thường chỉ có cậu mới được uống nước nóng, vậy mà giờ lại phải chia một nửa cho cô ấy.Hỏng rồi, nhà bị "trộm" mất một phần!Bùi Minh Thành vô cùng hối hận. Hôm qua vì muốn làm thêm vài đề bài mà trưa không ra phụ mẹ trông quán.Hôm nay, cậu vội vã chạy ra khỏi trường từ sớm, cậu theo sát tôi, bận rộn đến mức chân không chạm đất.Khuôn mặt tuấn tú của cậu thu hút không ít ánh mắt của các nữ sinh.Quán ăn nhỏ của tôi lại một lần nữa đông nghịt khách.Khi Tần Mẫn Tĩnh đến, tất cả bàn ghế đều đã có người ngồi, cô ngơ ngác đứng đó, bối rối nhìn đám nữ sinh trong quán.Tôi liếc mắt một cái là nhận ra ngay bóng dáng gầy gò ấy, bèn cất giọng gọi: "Minh Thành, con qua hỏi xem có phải Tĩnh Tĩnh vẫn ăn như cũ không."Bùi Minh Thành cầm quyển sổ gọi món, đi đến trước mặt Tần Mẫn Tĩnh, giọng điệu hầm hầm: "Mẹ tôi hỏi cô có ăn như cũ không?""Vẫn như cũ, giúp tôi gói mang về nhé, cảm ơn."Tần Mẫn Tĩnh nhét tiền vào tay Minh Thành rồi tìm một góc khuất đứng chờ.Những đứa trẻ học ba lê, dù là khi ngồi hay đứng, đều có khí chất thanh thoát và ưu nhã hơn người.Chỉ đơn giản đứng ở khoảng trống giữa hai quầy hàng, vậy mà cô vẫn thu hút mọi ánh nhìn."Phở xào gói mang về đây."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Số ký tự: 0