ĐÃI NGỘ CỦA BẠC...
2024-12-30 15:44:05
11:
"Sếp, sao anh lại được đặt ở đầu danh bạ của tôi vậy? Là anh yêu cầu sao?" Tôi nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại, nghe vậy anh ấy sững người, động tác gọt táo cũng dừng lại.
"Để tôi xem." Tôi còn chưa kịp che thì anh ấy đã ghé sát lại.
'Aaaaaa đồ ngốc Cảnh Phái'. Anh ấy im lặng. Tôi cũng im lặng.
Không khí rơi vào tĩnh mịch. Tôi buông điện thoại che mặt. "Sao trước đây tôi lại ngông cuồng như vậy chứ, /ch//ế/t tiệt."
12:
Anh ấy không mắng tôi, anh ấy lại không mắng tôi. Điều này chứng tỏ tôi trước đây làm thế thân quá xuất sắc. Nhưng tôi gần như không có ký ức nào về việc giao tiếp với anh ấy trước đây, tôi hoàn toàn không nhớ chúng tôi đã sống chung như thế nào.
Chỉ nhớ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mơ mơ màng màng theo anh ấy vào công ty. Rất nhiều chuyện ở giữa tôi không có ấn tượng. Tôi không chịu bỏ tay xuống khỏi mặt. Anh ấy xoa đầu tôi. "Ngông cuồng một chút cũng tốt."
Hả? Đừng nói với tôi câu tiếp theo của anh là "Không ngông cuồng thì em không giống cô ấy". Trái tim bé nhỏ của tôi chịu không nổi đâu, anh bạn à.
13:
"Sếp, hay là tôi đổi lại ghi chú được không?"
"Thôi," anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý, "Dù bây giờ có đổi, sau này em cũng sẽ đổi lại thôi."
Hả? Tự tin thế? Tôi gặm táo, anh ấy ngồi bên cạnh dùng máy tính xem công văn. Khuôn mặt nhỏ nhắn này trông thật cuốn hút.
"Sếp, có ai nói với anh chưa..."
"Hửm?"
"Anh trông thật cuốn hút."
Anh ấy lại sững người, mặt đỏ bừng, cả vành tai cũng đỏ theo. Anh ấy ho một tiếng, bảo tôi đừng nói linh tinh nữa.
...Nhưng cái khóe miệng sắp bay lên trời kia là sao, tưởng tôi không thấy à!
14:
Ra khỏi phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện.
Đi thăm mẹ.
"Ngôn Minh tìm được bạn trai rồi à?" Bà mỉm cười dịu dàng, muốn đưa tay chạm vào mặt tôi.
"... Cũng coi như vậy."
Tôi cũng không biết có tính là bạn trai hay không. Nào có kim chủ lại đi gọt táo, rót nước, đút cơm cho thế thân.
Tôi, một người thế thân, sao có phúc được hưởng đãi ngộ của bạch nguyệt quang?
15:
"Sếp, cho tôi xem ảnh bạch nguyệt quang của anh được không?"
"?"
Sao anh ấy lại ngẩn người ra như vậy? Anh ấy lục lọi khắp người, lấy ra một chiếc ví.
Lấy ra một bức ảnh.
Hả?
Anh thích người từ thế kỷ trước à, độ phân giải của bức ảnh này thật cảm lạnh mà.
Nhưng bỏ qua chuyện đó, anh thấy tôi và cô ấy giống nhau chỗ nào?
Tôi nhìn mãi mà không tìm được điểm nào giống nhau.
16:
"Nếu tôi có nửa điểm giống cô ấy, tôi thề sẽ theo họ của anh." Nói xong tôi còn sững người lại. Cảm giác câu này hoàn toàn không qua não, hoàn toàn là theo tiềm thức và thói quen mà nói ra.
Tôi ôm trán. Trước đây tôi nói chuyện với sếp như vậy sao? Tôi trước đây không biết trên biết dưới như vậy sao? Tôi còn dám nói với kim chủ câu này? Không cần tiền hay không cần mạng nữa?
17:
Kim chủ thậm chí không cảm thấy có gì không đúng. Anh ấy im lặng. Nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu. Cuối cùng nói, "Em có nốt ruồi trên mu bàn tay, cô ấy cũng có một nốt ruồi ở khóe mắt."
Hả?
"Nhưng nếu em muốn theo họ tôi cũng hoàn toàn không vấn đề gì."
???
Miệng anh có thể nói ra một câu tiếng người được không, anh bạn?
18:
Đãi ngộ của tôi thật tốt.
Mỗi tháng một trăm nghìn tệ, chỉ cần pha trà, rót nước, dọn cơm, chạy việc vặt.
Tôi đoán sếp tôi theo đuổi chủ nghĩa tình yêu thuần khiết, kiểu giữ mình như ngọc vì bạch nguyệt quang ấy.
19:
... Khoan đã, vậy tôi khác gì bảo mẫu toàn thời gian lương cao?
Không khác gì cả!
20:
Tôi cam chịu ngày ngày dọn cơm rót nước pha trà chạy vặt cho anh ấy. Anh ấy còn rất tự nhiên đưa phần cơm còn lại cho tôi, rất đường hoàng, "Tôi ăn không hết, em ăn hộ tôi."
Hả? Không ăn hết thì đừng bắt tôi làm thêm phần nữa!!!
Tôi bưng cơm hậm hực quay về chỗ ngồi.
Ăn xong, tôi nhìn chằm chằm vào máy tính, vừa tức giận vừa tận tụy xem xét các tài liệu liên quan đến công ty và văn bản pháp luật.
Tôi thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại thì thấy, sếp tôi đang dựa vào ghế nhàn nhã uống trà nghỉ ngơi, nhìn tôi làm việc, còn cười nữa chứ.
Tiện thể gửi thêm vài tài liệu cần xử lý vào DingTalk của tôi.
Còn nhắn tin bảo tôi nếu không xử lý xong thì phải tăng ca với anh ấy.
Anh cười cái gì! Nhà tư bản đáng ghét!
Ghi chú trước đây của tôi quả nhiên đúng!
Nhưng sau đó anh ấy chuyển thẳng năm mươi ngàn tệ vào thẻ của tôi.
Cảm ơn, làm việc cho sếp tôi không một lời oán thán.
"Sếp, sao anh lại được đặt ở đầu danh bạ của tôi vậy? Là anh yêu cầu sao?" Tôi nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại, nghe vậy anh ấy sững người, động tác gọt táo cũng dừng lại.
"Để tôi xem." Tôi còn chưa kịp che thì anh ấy đã ghé sát lại.
'Aaaaaa đồ ngốc Cảnh Phái'. Anh ấy im lặng. Tôi cũng im lặng.
Không khí rơi vào tĩnh mịch. Tôi buông điện thoại che mặt. "Sao trước đây tôi lại ngông cuồng như vậy chứ, /ch//ế/t tiệt."
12:
Anh ấy không mắng tôi, anh ấy lại không mắng tôi. Điều này chứng tỏ tôi trước đây làm thế thân quá xuất sắc. Nhưng tôi gần như không có ký ức nào về việc giao tiếp với anh ấy trước đây, tôi hoàn toàn không nhớ chúng tôi đã sống chung như thế nào.
Chỉ nhớ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mơ mơ màng màng theo anh ấy vào công ty. Rất nhiều chuyện ở giữa tôi không có ấn tượng. Tôi không chịu bỏ tay xuống khỏi mặt. Anh ấy xoa đầu tôi. "Ngông cuồng một chút cũng tốt."
Hả? Đừng nói với tôi câu tiếp theo của anh là "Không ngông cuồng thì em không giống cô ấy". Trái tim bé nhỏ của tôi chịu không nổi đâu, anh bạn à.
13:
"Sếp, hay là tôi đổi lại ghi chú được không?"
"Thôi," anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý, "Dù bây giờ có đổi, sau này em cũng sẽ đổi lại thôi."
Hả? Tự tin thế? Tôi gặm táo, anh ấy ngồi bên cạnh dùng máy tính xem công văn. Khuôn mặt nhỏ nhắn này trông thật cuốn hút.
"Sếp, có ai nói với anh chưa..."
"Hửm?"
"Anh trông thật cuốn hút."
Anh ấy lại sững người, mặt đỏ bừng, cả vành tai cũng đỏ theo. Anh ấy ho một tiếng, bảo tôi đừng nói linh tinh nữa.
...Nhưng cái khóe miệng sắp bay lên trời kia là sao, tưởng tôi không thấy à!
14:
Ra khỏi phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện.
Đi thăm mẹ.
"Ngôn Minh tìm được bạn trai rồi à?" Bà mỉm cười dịu dàng, muốn đưa tay chạm vào mặt tôi.
"... Cũng coi như vậy."
Tôi cũng không biết có tính là bạn trai hay không. Nào có kim chủ lại đi gọt táo, rót nước, đút cơm cho thế thân.
Tôi, một người thế thân, sao có phúc được hưởng đãi ngộ của bạch nguyệt quang?
15:
"Sếp, cho tôi xem ảnh bạch nguyệt quang của anh được không?"
"?"
Sao anh ấy lại ngẩn người ra như vậy? Anh ấy lục lọi khắp người, lấy ra một chiếc ví.
Lấy ra một bức ảnh.
Hả?
Anh thích người từ thế kỷ trước à, độ phân giải của bức ảnh này thật cảm lạnh mà.
Nhưng bỏ qua chuyện đó, anh thấy tôi và cô ấy giống nhau chỗ nào?
Tôi nhìn mãi mà không tìm được điểm nào giống nhau.
16:
"Nếu tôi có nửa điểm giống cô ấy, tôi thề sẽ theo họ của anh." Nói xong tôi còn sững người lại. Cảm giác câu này hoàn toàn không qua não, hoàn toàn là theo tiềm thức và thói quen mà nói ra.
Tôi ôm trán. Trước đây tôi nói chuyện với sếp như vậy sao? Tôi trước đây không biết trên biết dưới như vậy sao? Tôi còn dám nói với kim chủ câu này? Không cần tiền hay không cần mạng nữa?
17:
Kim chủ thậm chí không cảm thấy có gì không đúng. Anh ấy im lặng. Nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu. Cuối cùng nói, "Em có nốt ruồi trên mu bàn tay, cô ấy cũng có một nốt ruồi ở khóe mắt."
Hả?
"Nhưng nếu em muốn theo họ tôi cũng hoàn toàn không vấn đề gì."
???
Miệng anh có thể nói ra một câu tiếng người được không, anh bạn?
18:
Đãi ngộ của tôi thật tốt.
Mỗi tháng một trăm nghìn tệ, chỉ cần pha trà, rót nước, dọn cơm, chạy việc vặt.
Tôi đoán sếp tôi theo đuổi chủ nghĩa tình yêu thuần khiết, kiểu giữ mình như ngọc vì bạch nguyệt quang ấy.
19:
... Khoan đã, vậy tôi khác gì bảo mẫu toàn thời gian lương cao?
Không khác gì cả!
20:
Tôi cam chịu ngày ngày dọn cơm rót nước pha trà chạy vặt cho anh ấy. Anh ấy còn rất tự nhiên đưa phần cơm còn lại cho tôi, rất đường hoàng, "Tôi ăn không hết, em ăn hộ tôi."
Hả? Không ăn hết thì đừng bắt tôi làm thêm phần nữa!!!
Tôi bưng cơm hậm hực quay về chỗ ngồi.
Ăn xong, tôi nhìn chằm chằm vào máy tính, vừa tức giận vừa tận tụy xem xét các tài liệu liên quan đến công ty và văn bản pháp luật.
Tôi thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại thì thấy, sếp tôi đang dựa vào ghế nhàn nhã uống trà nghỉ ngơi, nhìn tôi làm việc, còn cười nữa chứ.
Tiện thể gửi thêm vài tài liệu cần xử lý vào DingTalk của tôi.
Còn nhắn tin bảo tôi nếu không xử lý xong thì phải tăng ca với anh ấy.
Anh cười cái gì! Nhà tư bản đáng ghét!
Ghi chú trước đây của tôi quả nhiên đúng!
Nhưng sau đó anh ấy chuyển thẳng năm mươi ngàn tệ vào thẻ của tôi.
Cảm ơn, làm việc cho sếp tôi không một lời oán thán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro