Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ

Nhật Ký Quan Sá...

2024-12-30 15:44:05

26

 

Gió nổi lên, màn đêm dần buông xuống. Con đường phụ này hiếm khi thấy người qua lại. Tôi thấy một ông cụ bán khoai lang nướng. Xỏ hai tay trong túi, khoác chiếc áo bông màu xanh lá cây bên lò lửa. Thỉnh thoảng lại thò tay ra lật khoai trên vỉ nướng.

 

"Ông ơi, muộn rồi mà, sao vẫn chưa dọn hàng về nhà ạ?" Ông cụ cười hiền nhìn tôi, "Cháu gái à, còn nhiều khoai chưa bán hết, ông không thể về sớm như vậy được."

"Trời lạnh rồi ông ơi, vậy thế này," tôi cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, "Khoai lang nướng hôm nay cháu bao hết, ông cũng về nhà sớm nhé, nhớ tắm nước nóng, trời lạnh đấy."

 

Cười /ch//ế/t, hôm nay kiếm được ba nghìn rồi. Còn mua không nổi khoai lang nướng nữa à?

"Được rồi, cháu gái đợi chút nhé, ông đóng túi cho cháu."

 

Tôi vội vàng lại giúp ông dọn dẹp, tay ông cụ gầy trơ xương, làn da như vỏ cây khô héo, tôi nhìn mà thấy khó chịu. Tôi không ngờ là, sếp cũng chủ động lại giúp, mặc dù anh ấy vẫn im lặng. Tít, quét mã thanh toán.

 

"Vậy cháu đi trước nhé, ông cũng về nhà sớm đi ạ." Tôi xách hai túi khoai lang nướng to tướng ở mỗi tay vui vẻ đi về phía trước, anh ấy định nói gì đó rồi lại thôi, hình như thấy tôi vui vẻ nên không nói gì. Tôi gần như bao hết tất cả các quầy khoai lang nướng dọc đường.

 

Cuối cùng tôi đi vào một con hẻm.

——Trẻ em ở trại trẻ mồ côi khi đói bụng sẽ rủ nhau ra ngoài lục thùng rác tìm đồ ăn.

Đừng hỏi tại sao tôi lại biết, là vì đã làm rồi.

 

Tôi đặt khoai lang nướng xuống đất, cho mỗi đứa trẻ chạy đến một củ.

Lũ trẻ ăn ngấu nghiến.

Tôi nghĩ sao năm đó lại không có ai cho tôi một củ khoai lang nướng, nếu không thì tôi cũng có thể ăn ngon như vậy.

Không chỉ ăn ngon, tôi còn có thể biểu diễn Phạm Tiến ăn khoai cho người ta xem nữa.

"Ái—— cuối cùng cũng được ăn rồi."

Trời biết năm đó tôi thèm củ khoai lang nướng năm tệ như thế nào.

 



27

 

Lũ trẻ hỏi tôi là ai, có phải tiên nữ trên trời xuống cho chúng đồ ăn không.

"Chị á? Chị là hiệp khách, phiêu bạt giang hồ."

"Đừng hỏi danh tính, chị đi đây—"

 

Lũ trẻ cười nghiêng ngả.

"Cháu nhận ra cô!" Một bé gái mắt sáng rực, "Cô đã cứu chị cháu. Chị cháu nói cô bị thương, nhưng dù bị thương vẫn luôn bảo vệ chị ấy phía sau. Sau khi cô đến bệnh viện, cháu và chị cháu còn đến thăm cô nữa."

"Nữ hiệp!"

"Nữ hiệp!"

...

Tôi lạc lối trong tiếng gọi "nữ hiệp".

 

28

 

Trên đường trở về anh ấy im lặng hồi lâu, mãi mới nói một câu: "Lần sau... đừng bốc đồng như vậy."

Hả?

 

"Ý tôi là em bất chấp nguy hiểm xông lên cứu người," anh ấy vén tóc mái của tôi lên, nhìn vết thương trên trán tôi, "Rất nguy hiểm. Cứu người không sai, nhưng không thể liều lĩnh như vậy."

Tôi kéo tóc mái xuống, cụp mắt.

"Biết rồi, cảm ơn sếp đã quan tâm."

 

Anh ấy búng vào chỗ không bị thương trên trán tôi, "Vẫn chưa đổi lại à? Gọi tôi là Cảnh Phái."

"Vâng sếp, không vấn đề gì sếp, tôi biết rồi sếp."



"..."

 

"Sếp, tôi thật sự cảm thấy dạo này thời gian trôi qua nhanh thật."

"Hình như lúc nãy trời còn sáng trưng, chớp mắt đã hoàng hôn. Rõ ràng cảm giác mới ra ngoài không lâu, vậy mà bây giờ lại phải về nhà rồi."

 

À, ngày mai lại là một ngày làm việc mệt mỏi.

Anh ấy nắm tay tôi, "Có lẽ là vì dạo này em quá vui vẻ, nên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh."

 

29

 

Sếp thật đáng thương.

Nửa năm rồi.

Bạch nguyệt quang của anh ấy chẳng gọi một cuộc điện thoại nào.

Sếp lúc rảnh rỗi thì nhìn tôi chằm chằm, hoặc nhìn chằm chằm con vịt gỗ trên bàn.

 

30

Tôi trốn trong nhà vệ sinh lấy điện thoại ra lướt web.

Tiếp tục hoàn thành 'Nhật ký quan sát sếp' trong ghi chú điện thoại.

① Sếp không thích rượu, chưa bao giờ uống, nhưng thích sữa tươi Want Want.

② Sếp không thích ăn rau mùi (người cuồng rau mùi bày tỏ sự phản đối kịch liệt).

③ Sếp thích đồ ngọt, đặc biệt là vị sữa.

④ Sếp thích vịt con.

⑤ Sếp mắt kém, nhưng cố chấp, không đeo kính.

⑥ Sếp có sở thích sưu tầm kiểu Schrödinger, tôi tận mắt thấy trong hộp sưu tầm của anh ấy có ba cái vỏ kẹo.

...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ

Số ký tự: 0