Bạch Nguyệt Quang Hắc Hoá Hằng Ngày
Chương 6
Miêu Mao Nho
2024-07-24 06:06:50
Ninh Ninh dựa vào ký ức trước đây của nữ phụ đi vào biệt thự của mình, cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách để nghỉ ngơi. Mặc dù cô là người xuyên qua các thế giới khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ, thân phận của mỗi nhân vật cô xuyên vào đều khác nhau, trước khi cô xuyên vào thế giới này, nữ phụ Ninh Ninh chỉ là một NPC không có linh hồn, chỉ biết tuân theo kịch bản, giá trị tồn tại của NPC chỉ là thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện.
Cô cũng không phải loại nữ phụ phản công gì, cho nên cô không có khao khát to lớn với việc phản công. Cô chỉ lang thang trong các thế giới khác nhau, quan sát xem thế giới này có khuynh hướng bị sụp đổ hay không thôi. Nếu như xảy ra các tình tiết sai lệch quá lớn với cốt truyện, ví dụ như nam nữ chính chết, lúc đó mới cần cô đến khắc phục.
Cô giúp việc xin nghỉ vì con dâu sinh, cho nên đến giờ vẫn chưa quay trở lại. Khi Ninh Ninh đang suy nghĩ hôm nay ăn cái gì thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Triệu Lễ lạnh lùng, vô cùng tức giận đi vào.
“Ninh Ninh!” Anh ta đứng yên trước mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giá trị tức giận: 1556/1000000
Ninh Ninh đang nằm trên ghế sofa nhìn anh ta một cái rồi nhìn đi chỗ khác, tiếp tục nghịch điện thoại: “Có chuyện gì không?”
“Hành động của em lúc vừa xuất viện là có ý gì?” Triệu Lễ không hổ danh là nam phụ, cho dù hiện tại đang rất tức giận, nhưng khi đối mặt với cô vợ cũ mà mình chán ghét vẫn có thể nhịn không động tay động chân.
“Em không cố ý đâu, chỉ là bị nhiều phóng viên bao vây quá nên bất cẩn chạm vào đoạn ghi âm trong điện thoại.” Cô ngước mắt lên cười: “Anh đừng lo, em đã giải thích rồi, em đã nói với họ rằng đó không phải giọng nói của anh đâu.”
Cô giải thích kiểu giấu đầu lòi đuôi đó mà cũng gọi là giải thích à?
Triệu Lễ tức đến bật cười: “Anh không ngờ em lại gian xảo như thế đấy! Còn thu âm cả cuộc điện thoại của anh.”
“Em chỉ quá yêu anh mà thôi. Một người phụ nữ đang yêu sẽ muốn lưu giữ giọng nói của người đàn ông mình yêu, chắc là anh cũng hiểu mà.” Ninh Ninh vừa nói vừa thản nhiên lướt Weibo, quả nhiên chủ đề liên quan đến Triệu Lễ đã dậy sóng, ngay cả tên của Tống An An cũng bị đưa lên hot search. Cô mỉm cười, không thèm nhìn Triệu Lễ một cái, thật sự không thèm để anh ta vào mắt.
Trước khi bước vào giới giải trí, vì gia cảnh và bề ngoài của Triệu Lễ rất xuất sắc cho nên anh ta đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý, sau khi trở thành một ngôi sao mới thì càng là mối quan tâm của công chúng. Lần đầu tiên anh ta phải chịu cảm giác bị bơ là từ Tống An An.
Triệu Lễ vừa cảm thấy Ninh Ninh đã thay đổi vừa thấy không phải như vậy, dường như đây mới là dáng vẻ thật sự của cô. Anh ta dần tịnh tâm lại, trầm giọng nói: “Chuyện anh với em ly hôn không liên quan gì tới người khác, anh hy vọng em đừng nhắm vào người vô tội.”
Đừng nhắm vào người vô tội, người vô tội ở đây chính là Tống An An, đây là lần thứ hai anh ta nhắc nhở cô về điều này.
Ninh Ninh lười biếng “Ờ” một tiếng, cô vẫn lười biếng nằm trên sofa, duỗi thẳng đôi chân trắng nõn lên trên ghế. Có chiếc sofa màu lá cọ làm nền, khiến đôi chân trở nên vô cùng hút mắt người khác. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là do hôm nay cô mặc váy quá ngắn.
Thấy anh ta đứng một lúc lâu không nói gì, Ninh Ninh liếc anh ta một cái rồi lại di chuyển chân: “Còn chuyện gì nữa không?”
Triệu Lễ cau mày nhặt tấm chăn bên cạnh ném lên đùi cô, cho dù là lúc trước cô cố ý phát đoạn ghi âm ra, hay là lúc này đang bày ra tư thế quyến rũ, chắc đều do cô vẫn chưa hết tình cảm nên muốn quyến rũ anh ta. Nhưng nếu cô nghĩ anh ta có thể bị quyến rũ theo cách này thì cô quá xem thường anh ta rồi.
Ninh Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, cô đạp tung chăn ra, ngồi thẳng người dậy, cặp đùi xinh đẹp kia cũng bị che đi mất: “Hôm nay anh định ở lại ăn cơm sao?”
Vẻ mặt Triệu Lễ lại trở nên lạnh lùng: “Căn biệt thự này là của em, nhưng anh vẫn chưa dọn đồ của mình đi.”
“Ồ, vậy anh mau chuyển đồ đi đi.”
Hiện tại Triệu Lễ phải đi thu dọn cục diện rối rắm mà cô gây ra, không có thời gian đi chuyển đồ, lần này anh ta chỉ đến đây là để cảnh cáo cô. Anh ta cố nén cơn giận lại: “Anh không cần biết bây giờ em muốn làm gì, nhưng anh khuyên em tốt nhất lên từ bỏ, nếu để anh biết em làm hại người vô tội thì anh sẽ không bỏ qua dễ dàng nữa đâu.”
Anh ta nhìn đồng hồ, nói một câu em tự giải quyết đi rồi quay người rời đi, lúc đi tới cửa thì chợt nghe thấy người ở phía sau nói: “Đợi một chút.”
Triệu Lễ dừng lại, quả nhiên là cô vẫn không nỡ từ bỏ anh ta, cô làm nhiều như vậy không phải chỉ để thu hút sự chú ý của anh ta sao?
Triệu Lễ quay đầu lại, thứ nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của Ninh Ninh: “Chuyện là… em để quên tấm danh thiếp của Luật sư Ngụy ở bệnh viện rồi, anh có phương thức liên lạc của anh ấy không, cho em được không?”
Đột nhiên Triệu Lễ cảm thấy buồn bực, anh ta cười khẩy rồi đi thẳng ra khỏi nhà mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Giá trị tức giận: 1876/1000000
Lúc Ninh Ninh đang cảm thấy nhiệm vụ thì nặng mà đích đến lại xa vời thì đột nhiên nhận được điện thoại của chị Đan.
Giọng nói của chị Đan đầy lo lắng: “Bây giờ em đang ở đâu? Trợ lý mà chị sắp xếp cho em nói là chưa đón được em!”
Ninh Ninh ngây người ra một giây mới phản ứng lại, bình tĩnh nói: “Có người tốt đưa em về nhà rồi!”
Chị Đan: “Hả?”
Cô cũng không phải loại nữ phụ phản công gì, cho nên cô không có khao khát to lớn với việc phản công. Cô chỉ lang thang trong các thế giới khác nhau, quan sát xem thế giới này có khuynh hướng bị sụp đổ hay không thôi. Nếu như xảy ra các tình tiết sai lệch quá lớn với cốt truyện, ví dụ như nam nữ chính chết, lúc đó mới cần cô đến khắc phục.
Cô giúp việc xin nghỉ vì con dâu sinh, cho nên đến giờ vẫn chưa quay trở lại. Khi Ninh Ninh đang suy nghĩ hôm nay ăn cái gì thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Triệu Lễ lạnh lùng, vô cùng tức giận đi vào.
“Ninh Ninh!” Anh ta đứng yên trước mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giá trị tức giận: 1556/1000000
Ninh Ninh đang nằm trên ghế sofa nhìn anh ta một cái rồi nhìn đi chỗ khác, tiếp tục nghịch điện thoại: “Có chuyện gì không?”
“Hành động của em lúc vừa xuất viện là có ý gì?” Triệu Lễ không hổ danh là nam phụ, cho dù hiện tại đang rất tức giận, nhưng khi đối mặt với cô vợ cũ mà mình chán ghét vẫn có thể nhịn không động tay động chân.
“Em không cố ý đâu, chỉ là bị nhiều phóng viên bao vây quá nên bất cẩn chạm vào đoạn ghi âm trong điện thoại.” Cô ngước mắt lên cười: “Anh đừng lo, em đã giải thích rồi, em đã nói với họ rằng đó không phải giọng nói của anh đâu.”
Cô giải thích kiểu giấu đầu lòi đuôi đó mà cũng gọi là giải thích à?
Triệu Lễ tức đến bật cười: “Anh không ngờ em lại gian xảo như thế đấy! Còn thu âm cả cuộc điện thoại của anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em chỉ quá yêu anh mà thôi. Một người phụ nữ đang yêu sẽ muốn lưu giữ giọng nói của người đàn ông mình yêu, chắc là anh cũng hiểu mà.” Ninh Ninh vừa nói vừa thản nhiên lướt Weibo, quả nhiên chủ đề liên quan đến Triệu Lễ đã dậy sóng, ngay cả tên của Tống An An cũng bị đưa lên hot search. Cô mỉm cười, không thèm nhìn Triệu Lễ một cái, thật sự không thèm để anh ta vào mắt.
Trước khi bước vào giới giải trí, vì gia cảnh và bề ngoài của Triệu Lễ rất xuất sắc cho nên anh ta đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý, sau khi trở thành một ngôi sao mới thì càng là mối quan tâm của công chúng. Lần đầu tiên anh ta phải chịu cảm giác bị bơ là từ Tống An An.
Triệu Lễ vừa cảm thấy Ninh Ninh đã thay đổi vừa thấy không phải như vậy, dường như đây mới là dáng vẻ thật sự của cô. Anh ta dần tịnh tâm lại, trầm giọng nói: “Chuyện anh với em ly hôn không liên quan gì tới người khác, anh hy vọng em đừng nhắm vào người vô tội.”
Đừng nhắm vào người vô tội, người vô tội ở đây chính là Tống An An, đây là lần thứ hai anh ta nhắc nhở cô về điều này.
Ninh Ninh lười biếng “Ờ” một tiếng, cô vẫn lười biếng nằm trên sofa, duỗi thẳng đôi chân trắng nõn lên trên ghế. Có chiếc sofa màu lá cọ làm nền, khiến đôi chân trở nên vô cùng hút mắt người khác. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là do hôm nay cô mặc váy quá ngắn.
Thấy anh ta đứng một lúc lâu không nói gì, Ninh Ninh liếc anh ta một cái rồi lại di chuyển chân: “Còn chuyện gì nữa không?”
Triệu Lễ cau mày nhặt tấm chăn bên cạnh ném lên đùi cô, cho dù là lúc trước cô cố ý phát đoạn ghi âm ra, hay là lúc này đang bày ra tư thế quyến rũ, chắc đều do cô vẫn chưa hết tình cảm nên muốn quyến rũ anh ta. Nhưng nếu cô nghĩ anh ta có thể bị quyến rũ theo cách này thì cô quá xem thường anh ta rồi.
Ninh Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, cô đạp tung chăn ra, ngồi thẳng người dậy, cặp đùi xinh đẹp kia cũng bị che đi mất: “Hôm nay anh định ở lại ăn cơm sao?”
Vẻ mặt Triệu Lễ lại trở nên lạnh lùng: “Căn biệt thự này là của em, nhưng anh vẫn chưa dọn đồ của mình đi.”
“Ồ, vậy anh mau chuyển đồ đi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại Triệu Lễ phải đi thu dọn cục diện rối rắm mà cô gây ra, không có thời gian đi chuyển đồ, lần này anh ta chỉ đến đây là để cảnh cáo cô. Anh ta cố nén cơn giận lại: “Anh không cần biết bây giờ em muốn làm gì, nhưng anh khuyên em tốt nhất lên từ bỏ, nếu để anh biết em làm hại người vô tội thì anh sẽ không bỏ qua dễ dàng nữa đâu.”
Anh ta nhìn đồng hồ, nói một câu em tự giải quyết đi rồi quay người rời đi, lúc đi tới cửa thì chợt nghe thấy người ở phía sau nói: “Đợi một chút.”
Triệu Lễ dừng lại, quả nhiên là cô vẫn không nỡ từ bỏ anh ta, cô làm nhiều như vậy không phải chỉ để thu hút sự chú ý của anh ta sao?
Triệu Lễ quay đầu lại, thứ nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của Ninh Ninh: “Chuyện là… em để quên tấm danh thiếp của Luật sư Ngụy ở bệnh viện rồi, anh có phương thức liên lạc của anh ấy không, cho em được không?”
Đột nhiên Triệu Lễ cảm thấy buồn bực, anh ta cười khẩy rồi đi thẳng ra khỏi nhà mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Giá trị tức giận: 1876/1000000
Lúc Ninh Ninh đang cảm thấy nhiệm vụ thì nặng mà đích đến lại xa vời thì đột nhiên nhận được điện thoại của chị Đan.
Giọng nói của chị Đan đầy lo lắng: “Bây giờ em đang ở đâu? Trợ lý mà chị sắp xếp cho em nói là chưa đón được em!”
Ninh Ninh ngây người ra một giây mới phản ứng lại, bình tĩnh nói: “Có người tốt đưa em về nhà rồi!”
Chị Đan: “Hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro