Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công
Chương 6
Giới Mạt Tam Tam
2024-02-17 00:40:18
Dương Lục như vừa nghe được một câu chuyện cười: “Cô bé có biết đang nói chuyện với ai không? Báo cảnh sát sao? Chỉ cần một câu của tôi đã có thể khiến cho bọn họ trở về, cô bé có tin không?”
Bạch Tiểu Vân nhìn thẳng vào hắn ta, đôi mắt đen láy bình tĩnh, không hề sợ hãi, cô nhẹ nhàng nói: “Chú Dương, những gì chú vừa nói cháu đã ghi âm lại hết rồi, chú muốn làm xã hội đen à? Ô dù che chở cho chú là ai? Muốn biết nhiều hơn về việc tiêu diệt kẻ xấu không?
Dương Lục: “....”
Dương Lục nhất thời nghẹn lời, vì để thể hiện trước mặt gái, đương nhiên hắn ta đã nói lời không nên nói, để cô bắt được điểm yếu.
Hắn ta không khỏi nhớ tới lời đại ca dặn dò, năm nay làm việc nhất định phải khiêm tốn, bởi vì năm nay đã khác những năm trước.
Ánh mắt cô gái sáng ngời, như có thể thấy rõ tất cả, kiên định như vậy khiến cho hắn ta cảm thấy có chút hoảng hốt.
Anh em của hắn ta thấy hắn ta không nhúc nhích: “Anh Lục, đừng phí lời với bọn họ nữa, chúng ta đập phá nơi này trước, sau đó đưa tên họ Bạch này về, con gái của hắn sau này rồi tính.”
Dương Lục một cước đá văng hắn: “Cút ngay!”
Một đám không biết pháp luật!
Hắn chỉ vào Bạch Tiểu Vân: “Cháu gái nhỏ thật có bản lĩnh.”
Hắn ta gọi anh em của mình: “Chúng ta đi.”
Anh em của hắn: “Hả?”
Dương Lục: “Mẹ các người, không đi thì chờ cảnh sát đến à?”
Mọi người bên ngoài xem chuyện vui cảm thấy nghi ngờ có chuyện gì đó không ổn: Vậy là kết thúc rồi sao????
Nhưng Dương Lục chưa kịp đưa người đi, bên ngoài lại truyền đến tiếng động, đám người nhìn về phía sau rồi chậm rãi tránh đường, một người đàn ông mặc đồ âu đi giày da đang đi về phía phòng khách.
Người đàn ông rất trẻ tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, được Dương Trung Hữu cung kính dẫn vào cửa.
Dương Trung Hữu, đại ca của Dương Lục.
Dương Lục nhìn thấy đại ca liền hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Dương Trung Hữu liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có ý cảnh cáo, Dương Lục không khỏi lui về phía sau vài bước, lui vào trong góc.
Dương Trung Hữu dẫn người đàn ông trẻ tuổi tới trước mặt người nhà họ Bạch, nói: “Trợ lý Trình, đây là người anh muốn tìm, Bạch Tiểu Vân, đây là cha mẹ của cô ấy.”
Bạch Tiểu Vân nhìn thẳng vào hắn ta, đôi mắt đen láy bình tĩnh, không hề sợ hãi, cô nhẹ nhàng nói: “Chú Dương, những gì chú vừa nói cháu đã ghi âm lại hết rồi, chú muốn làm xã hội đen à? Ô dù che chở cho chú là ai? Muốn biết nhiều hơn về việc tiêu diệt kẻ xấu không?
Dương Lục: “....”
Dương Lục nhất thời nghẹn lời, vì để thể hiện trước mặt gái, đương nhiên hắn ta đã nói lời không nên nói, để cô bắt được điểm yếu.
Hắn ta không khỏi nhớ tới lời đại ca dặn dò, năm nay làm việc nhất định phải khiêm tốn, bởi vì năm nay đã khác những năm trước.
Ánh mắt cô gái sáng ngời, như có thể thấy rõ tất cả, kiên định như vậy khiến cho hắn ta cảm thấy có chút hoảng hốt.
Anh em của hắn ta thấy hắn ta không nhúc nhích: “Anh Lục, đừng phí lời với bọn họ nữa, chúng ta đập phá nơi này trước, sau đó đưa tên họ Bạch này về, con gái của hắn sau này rồi tính.”
Dương Lục một cước đá văng hắn: “Cút ngay!”
Một đám không biết pháp luật!
Hắn chỉ vào Bạch Tiểu Vân: “Cháu gái nhỏ thật có bản lĩnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta gọi anh em của mình: “Chúng ta đi.”
Anh em của hắn: “Hả?”
Dương Lục: “Mẹ các người, không đi thì chờ cảnh sát đến à?”
Mọi người bên ngoài xem chuyện vui cảm thấy nghi ngờ có chuyện gì đó không ổn: Vậy là kết thúc rồi sao????
Nhưng Dương Lục chưa kịp đưa người đi, bên ngoài lại truyền đến tiếng động, đám người nhìn về phía sau rồi chậm rãi tránh đường, một người đàn ông mặc đồ âu đi giày da đang đi về phía phòng khách.
Người đàn ông rất trẻ tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, được Dương Trung Hữu cung kính dẫn vào cửa.
Dương Trung Hữu, đại ca của Dương Lục.
Dương Lục nhìn thấy đại ca liền hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Dương Trung Hữu liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có ý cảnh cáo, Dương Lục không khỏi lui về phía sau vài bước, lui vào trong góc.
Dương Trung Hữu dẫn người đàn ông trẻ tuổi tới trước mặt người nhà họ Bạch, nói: “Trợ lý Trình, đây là người anh muốn tìm, Bạch Tiểu Vân, đây là cha mẹ của cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro