Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Chương 15

Nặc Danh Hàm Ngư

2024-03-17 00:41:02

Phiên ngoại – Bạch nguyệt quang (2)

Edit: 1kiss

————————————————–

Thiệu Nguyên giống như một con mèo con không có cảm giác an toàn.

Những hành vi của anh ấy tựa hồ không có logic gì, trầm tĩnh hướng nội, dè dặt kín đáo, nhưng cũng rất ngoan ngoãn, anh ấy thích nhốt mình ở phòng vẽ tranh trong nhà, thời điểm có linh cảm có thể bỏ quên tất thảy, giống như một con mèo con một giây trước còn đang chơi cuộn len, một giây sau lại đột nhiên ngừng lại mọi động tác, nhìn chằm chằm vào hư không ngây ngốc như bức tượng điêu khắc.

Cố Cẩn vốn dĩ bước vào nhà của Thiệu Nguyên để làm người mẫu hình thể, dần dần lại trở thành người nuôi nấng anh ấy.

Nấu cơm cho mèo con, đút thức ăn cho mèo con, đưa mèo con ra khỏi nhà đi dạo, mang mèo con đến bác sĩ khám bệnh.

Chỉ thiếu tắm rửa cho mèo con, chải lông cho mèo con, cắt móng tay cho mèo con.

Biết được việc này các bạn bè đều điên cuồng cười to.

Cố Cẩn chính thức định cư ở Hoa Thành cư nhiên là vì để chăm sóc một người, lời này nói ra chắc không mấy ai tin, nhưng Cố Cẩn trong mấy ngày nay thường cảm nhận được niềm vui sướng khi nuôi dưỡng thú cưng.

Ai lại không thích một con mèo con ngoan ngoãn, xinh đẹp lại nghe lời, luôn ở trong nhà chờ đợi hắn quay về mở cửa?

Ngẫu nhiên tiếp xúc tay chân là chuyện cực kỳ hạn chế, Thiệu Nguyên đối đãi với hắn giống như đối đãi với thần thánh ở phương trời nào đó, là sự tồn tại không thể tùy ý đụng vào, Cố Cẩn không so đo nhiều như thế. Nhưng bản tính trời sinh khiến hắn cũng không chủ động gần gũi với Thiệu Nguyên, mà luôn duy trì vẻ ôn hòa khách sáo.

—— Ít nhất ban đầu là như vậy.

Cố Cẩn cảm thấy Thiệu Nguyên trở nên đáng yêu.

Đương nhiên, mèo con luôn là thực đáng yêu, nhưng Thiệu Nguyên tựa hồ càng ngày càng đáng yêu hơn nữa.

Nhạy cảm, tinh tế, sạch sẽ, ở trước mặt những người khác dịu dàng điềm tĩnh, nhưng khi đối mặt với Cố Cẩn thì luôn tỏ ra tự ti rụt rè.

Một lần tình cờ khi hai người cùng nhau đi ngang qua hồ hoa sen ở đại học Hoa Thành, Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm vào chiếc hồ đầy lá vàng héo úa, hơi buồn bã cảm thán hoa sen đã tàn rồi.

Cố Cẩn cũng thấy cảnh sen tàn lá úa, hắn nghĩ rằng Thiệu Nguyên quả thực có sự yêu thích sâu sắc đối với hoa sen, những tác phẩm của anh ấy luôn sẽ có yếu tố như vậy, hắn tự hỏi trong chốc lát, sau đó nói: "Nếu anh cảm thấy đáng tiếc cho nó, thì trưa nay ăn củ sen hầm xương sườn đi."

Thiệu Nguyên dùng một biểu tình kỳ quái nhìn hắn, tựa hồ đang khiển trách hắn không biết lãng mạn.

Cố Cẩn vội quay lại bộ dáng dịu dàng vô tội, cười cười: "Không thích sao?"

Thiệu Nguyên như bị nghẹn họng, muốn nói lại thôi, cuối cùng tựa hồ còn có vẻ không cam lòng, nhưng vẫn thỏa hiệp trả lời: "...... Thích."

Cố Cẩn cười.

Hắn biết Thiệu Nguyên muốn nói điều gì, hoa sen điêu tàn rơi xuống hồ nước, cuối cùng bị nước bùn bẩn thỉu cắn nuốt, rất đáng tiếc, rất tàn nhẫn.

Có người từng nói, Cố Cẩn giống như một đóa hoa sen.

Hắn thật ra không phản đối cách nói này.

Cố Cẩn nghĩ, một thứ từ trong nước bùn lớn lên, đến chết đều bị quấn chặt với nước bùn, thì có thể sạch sẽ, thanh khiết được bao nhiêu đâu? So với việc tiếc hận hoa sen héo úa, không bằng suy nghĩ năm nay củ sen có giòn không, có ngọt không.

"A, anh thích ngó sen giòn hay ngó sen hồng vậy?"

***

Nữ Vương liếc hắn một cái, bởi vì hắn đang gửi tin nhắn trong quá trình làm nhiệm vụ, mặc dù không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ cũng không rút dây động rừng, nhưng chuyện làm việc riêng này vẫn khiến cho đối phương chú ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Cẩn sau khi ấn nút gửi đi thì cất điện thoại di động, đứng thẳng lưng, sau đó hơi cúi người hành lễ với cô: "Thất lễ rồi, sau này hành động tôi sẽ duy trì tắt mọi phương thức liên lạc."

Thủ lĩnh của bọn họ, cô gái trẻ tuổi có biệt danh "Nữ Vương" nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng: "Không ảnh hưởng đến nhiệm vụ là được." Đôi mắt cô như trời đêm ngập tràn những vì sao xán lạn, đen nhánh lại sáng ngời, "Người yêu à?"

Cố Cẩn lắc lắc đầu: "Không, có thể xem như —— thú cưng đang nuôi dưỡng ở nhà người khác." Hắn nheo nheo mắt, nói, "Là một con mèo rất đáng yêu."

Một con mèo đen thuận theo cánh tay của Nữ Vương nhảy lên bả vai cô, ngoan ngoãn ngồi ở trên đầu vai của cô, đôi mắt vàng óng lặng lẽ quan sát hắn, Nữ Vương cũng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên bật cười một tiếng.

Thời niên thiếu cô đã là một người tôn thờ vũ lực là trên hết, có thể động thủ thì tuyệt đối sẽ không nói nhiều hơn một câu, nếu có vấn đề thì giải quyết bằng nắm đấm, những người dưới trướng cô dẫn dắt đa phần đều bị cô tự tay đánh một lần, sau khi trưởng thành mới đỡ điên cuồng hơn một chút, nhưng vẫn giống như trước đây không quá thích cười.

Khi cô cười rộ lên, hoặc là sắp độc miệng trào phúng, hoặc là sắp động thủ đánh người.

Nhưng lúc này đây cô không trào phúng cũng không đánh người, cô nói: "Cố Cẩn, giáo viên đã từng nói qua, không có ai sẽ nảy sinh dục vọng với thú cưng."

"Dục vọng muốn khống chế chất đầy trong mắt cậu, đến nỗi sắp tràn ra."

Cố Cẩn chớp chớp mắt.

Nữ Vương nói: "Nếu không muốn dọa cho thú cưng của cậu chạy mất, thì bớt bớt lại một chút."

Cố Cẩn nghĩ, nếu Nữ Vương đã nói như thế, vậy có lẽ là sự thật, người này thoạt nhìn như cái gì cũng không quá để ý, cao ngạo kiêu hãnh giống một vị thần, nhưng trên thực tế cực kỳ hiểu biết bọn họ.

Có lẽ hắn quả thực đã hơi mất khống chế bản thân —— Dù sao mèo con cũng quá đáng yêu.

Nếu vậy, những lời mà giáo viên nói với bọn họ, là thật sao?

—— Không có ai sẽ nảy sinh dục vọng với thú cưng.

Không có ai. Giáo viên đã đúng.

Lưng của Cố Cẩn va vào cạnh bàn, có chút đau, Thiệu Nguyên nhào lên người hắn, ánh mắt mang theo một sự tuyệt vọng được ăn cả ngã về không, như phải bắt lấy thứ ở trước mắt —— Không thể không bắt lấy thứ ở trước mắt.

Hắn nhìn thấy chính mình trong đôi mắt nâu trà xinh đẹp của Thiệu Nguyên, gương mặt bỗng hơi kinh ngạc, tất cả vẻ dịu dàng giả dối đều biến mất, Cố Cẩn nhất thời cảm thấy hoài nghi, người mà đôi mắt Thiệu Nguyên đang nhìn thấy không phải là chính mình.

Hắn sẽ không bao giờ có biểu cảm dịu dàng như vậy.

—— Tôi hẳn nên đẩy anh ấy ra.

Cố Cẩn đỡ lấy cánh tay Thiệu Nguyên, nghĩ như thế, Thiệu Nguyên nhìn hắn, như nắm chặt một thứ gì đó, thứ gì đó có thể làm Thiệu Nguyên tiếp tục hô hấp, tiếp tục sống sót, nắm chặt như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nhưng Cố Cẩn không có cách nào trở thành chỗ dựa của cuộc đời người khác.

Hắn chỉ bởi vì một chút tò mò mà nuôi dưỡng Thiệu Nguyên, không thể khiến Thiệu Nguyên hiểu lầm rồi lún sâu vào.

Nuôi dưỡng thú cưng yêu cầu phải gánh vác trách nhiệm, nuôi dưỡng con người cũng giống như thế.

Nếu như hắn đón nhận tình cảm của ai, hắn bắt buộc phải chịu trách nhiệm với phần tình cảm đó. Đặc biệt là giống như Thiệu Nguyên, muốn gửi gắm linh hồn yếu ớt của mình cho một người vẫn còn mù mờ về tình cảm.

—— Tôi không thể chịu trách nhiệm.

Cố Cẩn nghĩ như thế, nhưng thời điểm Thiệu Nguyên hôn môi hắn, hắn vẫn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương, kéo anh ấy vào trong lòng ngực mình.

Vẫn gầy quá rồi, có lẽ nên đổi sang một thực đơn khác.

Bởi vì ở trong nhà một thời gian dài, làn da của Thiệu Nguyên càng thêm trắng nõn, tay chân mảnh khảnh nhỏ nhắn hơn so với Cố Cẩn, dưới lòng tay là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đôi mắt Thiệu Nguyên chỉ có một mảng mờ mịt, đuôi mắt còn vương nước mắt, giống như thất thần cắn nhẹ lên sườn cổ của Cố Cẩn.

Cố Cẩn khẽ cử động, tay phải đè phía sau cổ Thiệu Nguyên, năm ngón tay co lại, hắn cảm nhận được nhịp đập mạch máu, chính mình chỉ cần thoáng dùng sức là có thể vặn gãy chiếc cổ dưới lòng bàn tay, người nằm lồng ngực sẽ ngưng thở, thân thể trở nên lạnh băng, Cố Cẩn cũng sẽ không có cách nào nhìn thấy chính mình ở trong ánh mắt của Thiệu Nguyên.

—— Em sẽ nảy sinh dục vọng với thú cưng sao?

Không thể nào.

Cố Cẩn khoác áo sơ mi, ôm Thiệu Nguyên đã chìm vào hôn mê, hai người ngồi trong phòng vẽ tranh, vị họa sĩ trẻ tuổi ngả đầu trên đầu gối hắn, cả người cuộn tròn, giống như mèo con không có cảm giác an toàn, nỗ lực rúc vào lồng ngực hắn, như thể trên thế giới này chỉ còn lại một chỗ dựa duy nhất cho nó.

Vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

***

Đội trưởng liếc hắn một cái, bởi vì hắn dùng điện thoại để gửi tin nhắn trong lúc đang họp, hắn từ trước đến nay đều không phải là người chiếm dụng thời gian công tác để làm việc riêng —— Mà nguyên nhân chủ yếu là hắn vốn không có việc riêng gì.

Hắn không có người thân ruột thịt, tính cách cũng khiến hắn không có những người bạn bình thường, những người hắn thường xuyên qua lại hầu như đều có liên quan đến công việc.

Cố Cẩn sau khi gửi xong tin nhắn thì ngẩng đầu lên, nhìn vị lãnh đạo trực tiếp của hắn, nói: "Xin lỗi."

Đôi mắt của đội trưởng là màu hổ phách trong veo, dưới ánh đèn chiếu xuống như viên đá quý lấp lánh, anh ta cũng không để bụng mà cười cười: "Không sao, không có chuyện gì." Người thanh niên nói tiếp đầy ẩn ý, "Dù sao cũng là một cục cưng cần được che chở."

Cố Cẩn nói: "Sau này em sẽ cố gắng hạn chế."

"Không cần hạn chế," Người thanh niên cười đẹp như bức tranh thủy mặc, "Đây là chuyện tốt, thậm chí đáng để tuyên dương khắp nơi."

Cố Cẩn không có nói nữa.

Hắn nghĩ, có lẽ đây là một chuyện tốt thật.

Hắn hiện tại đã có thể tắm rửa cho mèo con, chải lông cho mèo con, cắt móng tay cho mèo con. Mèo con cũng sẽ duỗi tứ chi, nằm ngửa lộ ra cái bụng cho hắn xem.

Thiệu Nguyên thực ấm áp, cũng thực mềm mại, Cố Cẩn lần đầu tiên cùng một người nào đó có tiếp xúc thân thể gần gũi như thế. Bất kể là độ ấm của làn da, nhịp đập mạch máu, hay xúc cảm khi những sợi tóc sượt qua cổ và gương mặt đều khiến hắn cảm thấy vừa mới lạ vừa thú vị, thậm chí nảy sinh ra sự quyến luyến muốn có được nhiều hơn nữa.

Hắn đang ôm một người có sinh mệnh, có tư duy, có linh hồn.

Quần áo của Cố Cẩn được treo trong tủ quần áo của Thiệu Nguyên, phòng khách cũng đặt chiếc thảm và gối ôm mà Cố Cẩn mua, phòng vệ sinh để những món đồ sinh hoạt theo cặp, trong phòng bếp là dụng cụ mới hắn sắm sửa, chiếc tạp dề in hình cá voi hắn hay mặc treo ở phía sau cửa.

Hắn đang xâm nhập vào cuộc sống của Thiệu Nguyên.

Thiệu Nguyên không phản đối, Cố Cẩn liền không dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào hai chiếc bàn chải và cốc đánh răng loại tình nhân đang đặt trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, suy nghĩ một lúc, sau đó bỏ bàn chải của mình vào chung với bàn chải và cốc đánh răng của Thiệu Nguyên, ném chiếc cốc đánh răng trống rỗng còn lại vào thùng rác, nhân lúc Thiệu Nguyên không chú ý, hắn cũng xóa sổ toàn bộ bàn chải và cốc đánh răng còn thừa trong nhà.

"Cố Cẩn, hình như thiếu một chiếc cốc đánh răng......?"

Buổi tối lúc rửa mặt, Thiệu Nguyên hoang mang ló đầu ra khỏi phòng vệ sinh, hỏi Cố Cẩn.

"Vậy à?" Cố Cẩn đi vào phòng vệ sinh, nhìn nhìn hai chiếc bàn chải nằm chung trong một chiếc cốc đánh răng, tỏ vẻ suy tư, "Có lẽ không cẩn thận làm rớt ở nơi nào mất rồi......" Gương mặt hắn cũng bối rối, "Ngày mai thử tìm lại xem."

Thiệu Nguyên thử chạy đi tìm kiếm ở trong ngăn tủ lúc lâu, vẫn không tìm thấy một chiếc cốc thứ hai, cũng đành phải từ bỏ, nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mát: "Đó là chiếc cốc của em mà."

Cố Cẩn cười rộ lên: "Cốc của anh vẫn còn ở đây mà!"

—— Đúng, anh vẫn còn ở đây là được.

Cố Cẩn nhìn Thiệu Nguyên, ánh mắt dừng ở phía sau chiếc cổ trắng nõn của đối phương, nụ cười dịu dàng dung túng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Số ký tự: 0