Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
Chương 18
Nặc Danh Hàm Ngư
2024-03-17 00:41:02
Phiên ngoại – Bạch nguyệt quang (5)
Edit: 1kiss
————————————————–
Cố Cẩn đã gặp được cậu sinh viên năm nhất trong lời nói của Nghiêm Nhạc, đôi mắt sáng ngời, ngông nghênh khoa trương, vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ được sống trong sự nuông chiều. Hắn nhớ lại thái độ của Thiệu Nguyên và những thông tin điều tra được trước đây một chút, nhìn người thiếu niên cao lớn ngồi ở trước quầy bar, nở một nụ cười giả tạo khách khí.
—— Nếu không gặp được Thiệu Nguyên, hắn sẽ thích cậu sinh viên này sao?
Sẽ không.
Cố Cẩn nghiêm túc tự hỏi bản thân thật lâu —— Nếu không gặp được Thiệu Nguyên, có lẽ hắn sẽ bởi vì mất kiên nhẫn hoặc một chút lòng hiếu kỳ thoáng nảy sinh mà đồng ý sự theo đuổi An Phi Vũ, nhưng hắn khả năng cao vẫn sẽ không thích An Phi Vũ, có lẽ chưa được bao lâu hắn sẽ lịch sự nói ra lời chia tay.
An Phi Vũ quả thực là một mặt trời nhỏ tươi sáng, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, cậu ta không rực rỡ lóa mắt.
Cố Cẩn đã gặp qua rất nhiều người xuất chúng, tỏa sáng chói mắt đến mức không có cách nào nhìn thẳng, An Phi Vũ cũng không xuất sắc, thậm chí không thể khiến cho Cố Cẩn chú ý.
Nhưng một Thiệu Nguyên yên lặng tiếp cận hắn, toát ra sự ỷ lại, sẽ cảm thấy cô đơn bởi vì hắn không ở bên, trong mắt hắn lại càng thêm đáng yêu.
Đã sắp đến thời gian Thiệu Nguyên tan học, Cố Cẩn nhận được tin nhắn do Thiệu Nguyên gửi tới, nói giáo viên có việc tìm anh ấy, có lẽ muộn hơn chút nữa mới trở về, Cố Cẩn có thể về nhà trước, không cần đến trường học đón anh ấy.
Cố Cẩn sau khi trả lời tin nhắn thì xoay người đi vào văn phòng, đẩy cửa nhìn cấp trên phảng phất như chưa bao giờ thay đổi tư thế vùi mặt trong đống giấy tờ tình báo.
"Tại sao chưa đi về?" Cấp trên có quầng thâm mắt đen xì ngạc nhiên khi thấy hắn, vẻ mặt khó hiểu, nói "Không đi đón bạn trai của cậu sao?"
Cố Cẩn nói: "Anh ấy có chút việc ở trường, muộn chút nữa mới về." Nói xong liền kéo chiếc ghế đối diện bàn làm việc ra, "Nhân thời gian này có thể giải quyết công việc một lát."
Cấp trên hừm hừm hai tiếng.
Chờ tới khi Cố Cẩn xử lý gần hết công việc trong tay thì trời cũng đã tối, Thiệu Nguyên vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào, chứng tỏ anh ấy vẫn còn ở trong trường học nói chuyện với giáo viên, Cố Cẩn nghĩ nghĩ, sau đó dọn dẹp lại bàn làm việc, tạm biệt cấp trên chuẩn bị về nhà.
Hắn đẩy cánh cửa sau quán bar bước ra, đột nhiên bị một người ngăn cản đường đi.
Cố Cẩn ngẩng đầu, người thiếu niên cao lớn, vẻ mặt hơi hồi hộp hiện tại đang đứng trước mặt hắn. Hắn nhìn đối phương chằm chằm, mỉm cười lịch sự: "Có chuyện gì sao?"
An Phi Vũ quả thực từng cố gắng tiếp cận hắn, cũng từng tìm đề tài để trò chuyện với hắn mấy lần, nhưng Cố Cẩn đều trả lời một cách cực kỳ qua loa khách sáo, duy trì khoảng cách còn xa cách hơn cả với khách hàng bình thường. Hắn vốn dĩ tưởng rằng một thiên chi kiêu tử lớn lên trong sự nuông chiều như An Phi Vũ, sau khi vấp phải trắc trở liền sẽ chùn bước, ai biết cậu ta vẫn ngoan cố đến tìm Cố Cẩn.
Hơn nữa còn chặn hắn ở cửa sau quán bar.
"Em biết anh và đàn anh Thiệu Nguyên là người yêu, nhưng em cũng thích anh, em sẽ cạnh tranh công bằng với đàn anh!"
Cố Cẩn có chút thất thần, hắn suy nghĩ, Thiệu Nguyên thỉnh thoảng đột nhiên tỏ ra lo được lo mất cũng là vì nguyên nhân này đi, chỉ cần nhân tố uy hiếp mang tên An Phi Vũ này còn tồn tại, Thiệu Nguyên sẽ luôn cảm thấy Cố Cẩn sẽ rời đi.
"Thiệu Nguyên hôm nay bị vướng việc ở trường học, là do cậu cố ý nhờ giáo viên sắp xếp sao?" Biểu cảm của Cố Cẩn không có gì biến hóa, ngữ khí của hắn cũng dịu dàng trước sau như một.
An Phi Vũ thừa nhận chuyện này: "Đúng, là bởi vì em muốn được ở riêng với anh một lúc, cho nên đã nghĩ ra cách để đàn anh phải ở lại trường học." Gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của cậu ta lộ ra vẻ bất mãn và không cam lòng như một đứa trẻ, nói "Em có chỗ nào biểu hiện chưa đủ tốt sao? Vì sao em lại không thể ở bên anh? Chả lẽ bởi vì học trưởng gặp được anh sớm hơn em sao?"
Không phải, cho dù tôi có gặp được cậu trước, tôi cũng sẽ không có cách nào thích cậu giống như thích Thiệu Nguyên.
Cố Cẩn thoáng nhìn ngắm xung quanh, vị trí này trong thời gian này bình thường sẽ không có người qua lại, đèn đường lại bị hỏng mất hai cột —— Rõ ràng tháng trước vừa gọi đường dây nóng để sửa chữa qua một lần. Quán bar có trang bị camera ở vị trí cửa ra vào để phòng ngừa có thành phần bất hợp pháp đột nhập, cho dù là chỗ cửa sau nhỏ này cũng được gắn ba cái camera, cố gắng có thể theo dõi mỗi ngóc ngách.
Có điều dù sao quán bar này là phạm vi quản lý của bọn họ, cho dù phía chính phủ muốn can thiệp thì cũng không thể hành động bừa bãi —— Bởi vì khi Nữ Vương đánh người thì cơ bản cô sẽ không để ý người cô đang đánh là ai.
Có camera cũng không quan trọng lắm.
"Chuyện giữ chân Thiệu Nguyên ở trường học, tạm thời cám ơn cậu."
An Phi Vũ còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ Cố Cẩn nói vậy là có ý gì, liền nhìn thấy thiếu niên giống như đóa hoa sen trắng cao khiết, khiến người ta yêu mến trong cảm nhận của cậu ta bước ra khỏi bóng tối chỗ cửa sau. Ngay khoảnh khắc đó, An Phi Vũ chú ý đến cái bóng của Cố Cẩn in dưới mặt đất bắt đầu bị kéo dài ra theo từng bước chân hắn, trở nên vặn vẹo dưới ánh đèn chập chờn, phảng phất như biến thành một con mãnh thú dữ tợn.
Cố Cẩn giống như một con thú hoang dại bước ra khỏi bóng tối, hắn giơ tay bóp chặt cổ cậu ta, sau đó quăng mạnh cậu ta vào bức tường bên cạnh tựa như ném rác rưởi —— Không, phải nói là Cố Cẩn ném rác rưởi cũng sẽ không dùng sức lớn như thế —— An Phi Vũ cả người va đập vào bức tường, phía sau lưng và cái ót đều đập lên xi măng thô ráp, kèm theo với sự đau nhức khôn nguôi sinh ra khi đụng chạm chính là cảm giác hít thở không thông, Cố Cẩn lại lần nữa tiến đến bóp chặt cổ cậu ta. Ở trong trí nhớ của An Phi Vũ, đôi tay thon dài đẹp đẽ dùng để pha chế rượu, cầm ô che mưa kia, giờ phút này lại bóp chặt mạch máu của cậu ta, sức lực lớn đến mức tựa hồ muốn bóp gãy cổ cậu ta.
An Phi Vũ đột nhiên nhận ra trong thời điểm không thích hợp —— Hóa ra sức lực của Cố Cẩn không kém cậu ta là bao.
Thiếu oxy khiến trước mắt cậu ta chỉ có hai màu đen trắng, sau đó tất cả bắt đầu mờ dần, phảng phất giây tiếp theo cậu ta sẽ lập tức ngất xỉu.
Ngay khoảnh khắc cậu ta thực sự sắp mất đi ý thức kia, Cố Cẩn buông tay ra, khiến An Phi Vũ ngã xuống trên mặt đất, còn hắn trên cao nhìn xuống thiếu niên từ trước tới nay vui tươi như ánh mặt trời này che lại cổ của chính mình, ngồi sụp xuống đất vừa thở dốc vừa ho khan.
"Tôi trước đó đã từng nói với cậu rồi, tình cảm của tôi và Thiệu Nguyên rất tốt, tôi hy vọng không có ai tới quấy rầy chúng tôi."
An Phi Vũ ngẩng đầu, nhìn Cố Cẩn đưa lưng về phía đèn đường —— Trên gương mặt hắn vẫn là nụ cười có thể gọi là dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt hắn rất lạnh lẽo, gương mặt tươi cười kia phảng phất chỉ là lớp mặt nạ của hắn.
"Tôi đã nghe nói về cậu rất lâu, cũng đã nghĩ tới việc dùng cách như nào thì có thể xử lí cậu nhanh nhất." Cố Cẩn giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng không có gì thay đổi, không nghe ra được bất kỳ điều gì dị thường, "Bởi vì tồn tại của cậu khiến anh ấy cảm thấy bất an."
An Phi Vũ thế mà co rúm người lại một chút, có lẽ là ảo giác, cậu ta cảm thấy dáng vẻ của Cố Cẩn vặn vẹo giống như muốn xé xác mình: "Anh ——"
"Nếu cậu có ý thức tự giác một chút, tôi cũng sẽ không dùng phương thức này để cảnh cáo cậu." Cố Cẩn cười cười, đôi mắt trong bóng đêm sáng ngời đến mức như dã thú ráo riết đang nhìn chằm chằm con mồi.
Thời điểm An Phi Vũ mở miệng một lần nữa, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: "Em thích anh, muốn theo đuổi anh thì có gì là sai?!"
"Cậu không suy nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc." Thanh âm của Cố Cẩn cũng trở nên lạnh nhạt, sau đó hắn như rất khó hiểu, thở dài, "Đôi mắt của cậu cũng không được tốt lắm, vì sao lại thích tôi chứ? Nếu người cậu thích chính là Thiệu Nguyên, tôi cũng sẽ không dùng phương thức này để cảnh cáo cậu."
"—— Đừng đến gần tôi nữa, cũng đừng tiếp tục quấy rầy Thiệu Nguyên."
Cố Cẩn nhớ lại Thiệu Nguyên từng hỏi hắn một vấn đề, nếu có một người phô trương thanh thế, rêu rao khắp nơi theo đuổi hắn, khiến cho cả quán bar, toàn bộ người trong đại học Hoa Thành đều biết, Cố Cẩn có động lòng không?
Cố Cẩn lúc ấy chỉ nói không thích như vậy.
Mà bây giờ Cố Cẩn chân chính trả lời là ——
"Nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ vặn cái đầu của cậu xuống."
***
Cố Cẩn rảo bước trở về nhà, con đường này hắn đã từng đi qua rất nhiều lần, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không thể đi nhầm, thế nhưng hắn đi chưa được vài bước liền dừng lại. Hắn đứng ở tại chỗ, nhìn đoạn đường phía trước, chỉ cần đi qua đoạn đường này, lại rẽ một khúc ngoặt là có thể nhìn thấy chung cư nhà Thiệu Nguyên —— Lần đầu tiên hắn cảm thấy này đoạn đường này vừa dài lại vừa yên tĩnh như thế.
Thời tiết đã bắt đầu lạnh, thành phố đã sắp khoác lên chiếc áo mùa đông, con đường vốn dĩ có nhiều người qua lại này càng thêm tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá khô rụng trên mặt đất, phát ra âm thanh xào xạc rất nhỏ, càng khiến khung cảnh trở nên tịch mịch.
—— Con đường này vốn dĩ an tĩnh như thế sao?
Cố Cẩn đứng ở dưới ánh đèn đường, nhìn lá khô dưới chân.
—— Con đường này vốn dĩ dài như thế sao?
Cố Cẩn nhìn tay chính mình, những ngón tay thon dài hữu lực, có thể thoải mái bóp chặt cổ của một nam sinh cao lớn như An Phi Vũ, lại dễ dàng ném cậu ta văng ra; nhưng chúng cũng có thể đủ dịu dàng nắm lấy tay Thiệu Nguyên, như đang nắm một bảo vật quý giá.
Hắn đã quen biết Thiệu Nguyên hai năm, con đường này hắn và Thiệu Nguyên đã cùng nhau đi, đi qua toàn bộ mùa xuân, toàn bộ mùa hạ và hơn nửa mùa thu năm nay, hắn còn muốn cùng Thiệu Nguyên tay trong tay, cùng nhau đi qua mùa đông năm nay nữa.
Còn muốn cùng nhau đi hết bốn mùa sang năm.
Bọn họ có thể quàng những chiếc khăn quàng cổ giống nhau, mang những chiếc găng tay giống nhau —— Bọn họ có thể chỉ mua một đôi găng tay, mỗi người mang một chiếc, như vậy hai cái tay không mang găng tay kia có thể trực tiếp đan vào nhau để sưởi ấm.
Chỉ mới suy nghĩ một chút thôi, hắn đã cảm thấy thực vui vẻ.
Tôi thật sự rất thích anh ấy.
Tôi yêu anh ấy.
Cố Cẩn lại một lần xác định chuyện này.
Hắn đã từng thích Nữ Vương.
Vào thời điểm đen tối nhất của Cố Cẩn, chính cô đã dùng thủ đoạn cực kỳ bạo lực kéo hắn ra khỏi vực sâu, thế nên Cố Cẩn đi theo Nữ Vương —— Không chỉ có mỗi hắn, nhóm bạn cùng lứa tuổi với hắn phần lớn cũng đều như thế, mặc dù các lý do ban đầu không giống nhau —— Cố Cẩn khát khao ánh sáng mà Nữ Vương mang lại, Thẩm Phàm ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Nữ Vương —— Nhưng đối với bọn họ mà nói, Nữ Vương là biển tín hiệu không bao giờ ngã xuống trên đường bọn họ đi, là ngọn đèn không bao giờ tàn lụi, cô vẫn sẽ luôn kiêu hãnh bước phía trước, không ai có thể khiến cô dừng lại.
Một người dẫn đường tràn ngập tín niệm, mang theo ánh sáng, nhưng cũng thật xa vời.
Thiệu Nguyên không giống như thế, anh ấy chỉ là một người bình thường trong rất nhiều người bình thường, nếu so sánh với Nữ Vương thì anh ấy cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn không tỏa sáng chói mắt bằng Nữ Vương, nhưng anh ấy là ngọn lửa trại chỉ duy nhất thuộc về một mình Cố Cẩn.
Là ngọn lửa trại nho nhỏ chỉ bùng cháy vì Cố Cẩn.
Ấm áp, làm người ta lưu luyến, làm người ta say mê.
Cố Cẩn cảm nhận được tầm mắt quen thuộc, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiệu Nguyên đang đứng ở đầu đường, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo khi đi học, vai đeo ba lô, giơ tay lên vẫy vẫy với hắn.
"Cố —— Cẩn ——"
Khi ta yêu một người, ta sẽ yêu tất cả mọi thứ của người đó, người đó ở trong mắt ta sẽ biến thành một thứ tỏa sáng lấp lánh, sẽ là tiêu điểm vĩnh viễn của ta.
Cố Cẩn cười rộ lên, thân thể còn phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, hắn chạy đến trước mặt Thiệu Nguyên, ôm Thiệu Nguyên thật chặt: "Sao anh lại ở chỗ này vậy?"
"Anh đoán em có lẽ vẫn không chưa tan ca, cho nên muốn đến đón em." Thiệu Nguyên hơi hơi nhún chân, gác cằm ở trên vai Cố Cẩn, ngữ khí mang theo lo lắng, "Xảy ra chuyện gì vậy, vừa rồi biểu cảm của em rất nghiêm túc."
"Không có gì, chỉ là sau khi đi ra khỏi quán bar em đột nhiên cảm thấy rất cô đơn." Cố Cẩn nghĩ nghĩ, sau đó giãn khoảng cách ra một chút, dùng mặt mình cọ cọ lên mặt Thiệu Nguyên, giống như con mèo đang làm nũng, "Lại không kiềm chế được nhớ đến anh, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh đang đứng ở nơi đó, em hạnh phúc lắm."
Thiệu Nguyên đôi mắt mơ màng mang theo ánh nước loang loáng, tựa hồ có hơi ngượng ngùng: "Vậy sao."
Dưới ánh đèn vàng nhạt, bọn họ tay nắm tay, sóng vai đi trên con đường mà bọn họ đã đi cùng nhau không biết bao nhiêu lần.
"...... Em trước nay không hề nghĩ rằng, em cũng sẽ chân thành thích một người như vậy, nghiêm túc yêu một người như vậy."
Một con quái vật nhỏ yếu sống trong nước bùn đen nhánh giống như em, thế mà lại có thể đem lòng yêu một người khác.
—— Trên đời này lại có một người bình thường không phải là quái vật, dựa dẫm vào em như vậy, yêu em như vậy.
Thiệu Nguyên nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt vừa hoài nghi vừa bối rối, có lẽ anh ấy không hiểu vì sao Cố Cẩn lại nói ra những lời này.
Cố Cẩn hiếm khi thu lại nụ cười, hắn cũng nhìn chăm chú vào Thiệu Nguyên với vẻ mặt phức tạp mà đến cả chính hắn cũng không hiểu được: "Anh khiến em ——"
Thiệu Nguyên nhìn hắn, trong đôi mắt màu nâu trà là ánh đèn đường mờ nhạt và hình ảnh phản chiếu của Cố Cẩn.
Cố Cẩn thở ra một hơi, cười nói: "Về nhà thôi anh."
Anh làm em trở nên càng ngày càng tốt đẹp.
Anh khiến em biết rung động, biết thật lòng yêu một người.
Edit: 1kiss
————————————————–
Cố Cẩn đã gặp được cậu sinh viên năm nhất trong lời nói của Nghiêm Nhạc, đôi mắt sáng ngời, ngông nghênh khoa trương, vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ được sống trong sự nuông chiều. Hắn nhớ lại thái độ của Thiệu Nguyên và những thông tin điều tra được trước đây một chút, nhìn người thiếu niên cao lớn ngồi ở trước quầy bar, nở một nụ cười giả tạo khách khí.
—— Nếu không gặp được Thiệu Nguyên, hắn sẽ thích cậu sinh viên này sao?
Sẽ không.
Cố Cẩn nghiêm túc tự hỏi bản thân thật lâu —— Nếu không gặp được Thiệu Nguyên, có lẽ hắn sẽ bởi vì mất kiên nhẫn hoặc một chút lòng hiếu kỳ thoáng nảy sinh mà đồng ý sự theo đuổi An Phi Vũ, nhưng hắn khả năng cao vẫn sẽ không thích An Phi Vũ, có lẽ chưa được bao lâu hắn sẽ lịch sự nói ra lời chia tay.
An Phi Vũ quả thực là một mặt trời nhỏ tươi sáng, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, cậu ta không rực rỡ lóa mắt.
Cố Cẩn đã gặp qua rất nhiều người xuất chúng, tỏa sáng chói mắt đến mức không có cách nào nhìn thẳng, An Phi Vũ cũng không xuất sắc, thậm chí không thể khiến cho Cố Cẩn chú ý.
Nhưng một Thiệu Nguyên yên lặng tiếp cận hắn, toát ra sự ỷ lại, sẽ cảm thấy cô đơn bởi vì hắn không ở bên, trong mắt hắn lại càng thêm đáng yêu.
Đã sắp đến thời gian Thiệu Nguyên tan học, Cố Cẩn nhận được tin nhắn do Thiệu Nguyên gửi tới, nói giáo viên có việc tìm anh ấy, có lẽ muộn hơn chút nữa mới trở về, Cố Cẩn có thể về nhà trước, không cần đến trường học đón anh ấy.
Cố Cẩn sau khi trả lời tin nhắn thì xoay người đi vào văn phòng, đẩy cửa nhìn cấp trên phảng phất như chưa bao giờ thay đổi tư thế vùi mặt trong đống giấy tờ tình báo.
"Tại sao chưa đi về?" Cấp trên có quầng thâm mắt đen xì ngạc nhiên khi thấy hắn, vẻ mặt khó hiểu, nói "Không đi đón bạn trai của cậu sao?"
Cố Cẩn nói: "Anh ấy có chút việc ở trường, muộn chút nữa mới về." Nói xong liền kéo chiếc ghế đối diện bàn làm việc ra, "Nhân thời gian này có thể giải quyết công việc một lát."
Cấp trên hừm hừm hai tiếng.
Chờ tới khi Cố Cẩn xử lý gần hết công việc trong tay thì trời cũng đã tối, Thiệu Nguyên vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào, chứng tỏ anh ấy vẫn còn ở trong trường học nói chuyện với giáo viên, Cố Cẩn nghĩ nghĩ, sau đó dọn dẹp lại bàn làm việc, tạm biệt cấp trên chuẩn bị về nhà.
Hắn đẩy cánh cửa sau quán bar bước ra, đột nhiên bị một người ngăn cản đường đi.
Cố Cẩn ngẩng đầu, người thiếu niên cao lớn, vẻ mặt hơi hồi hộp hiện tại đang đứng trước mặt hắn. Hắn nhìn đối phương chằm chằm, mỉm cười lịch sự: "Có chuyện gì sao?"
An Phi Vũ quả thực từng cố gắng tiếp cận hắn, cũng từng tìm đề tài để trò chuyện với hắn mấy lần, nhưng Cố Cẩn đều trả lời một cách cực kỳ qua loa khách sáo, duy trì khoảng cách còn xa cách hơn cả với khách hàng bình thường. Hắn vốn dĩ tưởng rằng một thiên chi kiêu tử lớn lên trong sự nuông chiều như An Phi Vũ, sau khi vấp phải trắc trở liền sẽ chùn bước, ai biết cậu ta vẫn ngoan cố đến tìm Cố Cẩn.
Hơn nữa còn chặn hắn ở cửa sau quán bar.
"Em biết anh và đàn anh Thiệu Nguyên là người yêu, nhưng em cũng thích anh, em sẽ cạnh tranh công bằng với đàn anh!"
Cố Cẩn có chút thất thần, hắn suy nghĩ, Thiệu Nguyên thỉnh thoảng đột nhiên tỏ ra lo được lo mất cũng là vì nguyên nhân này đi, chỉ cần nhân tố uy hiếp mang tên An Phi Vũ này còn tồn tại, Thiệu Nguyên sẽ luôn cảm thấy Cố Cẩn sẽ rời đi.
"Thiệu Nguyên hôm nay bị vướng việc ở trường học, là do cậu cố ý nhờ giáo viên sắp xếp sao?" Biểu cảm của Cố Cẩn không có gì biến hóa, ngữ khí của hắn cũng dịu dàng trước sau như một.
An Phi Vũ thừa nhận chuyện này: "Đúng, là bởi vì em muốn được ở riêng với anh một lúc, cho nên đã nghĩ ra cách để đàn anh phải ở lại trường học." Gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của cậu ta lộ ra vẻ bất mãn và không cam lòng như một đứa trẻ, nói "Em có chỗ nào biểu hiện chưa đủ tốt sao? Vì sao em lại không thể ở bên anh? Chả lẽ bởi vì học trưởng gặp được anh sớm hơn em sao?"
Không phải, cho dù tôi có gặp được cậu trước, tôi cũng sẽ không có cách nào thích cậu giống như thích Thiệu Nguyên.
Cố Cẩn thoáng nhìn ngắm xung quanh, vị trí này trong thời gian này bình thường sẽ không có người qua lại, đèn đường lại bị hỏng mất hai cột —— Rõ ràng tháng trước vừa gọi đường dây nóng để sửa chữa qua một lần. Quán bar có trang bị camera ở vị trí cửa ra vào để phòng ngừa có thành phần bất hợp pháp đột nhập, cho dù là chỗ cửa sau nhỏ này cũng được gắn ba cái camera, cố gắng có thể theo dõi mỗi ngóc ngách.
Có điều dù sao quán bar này là phạm vi quản lý của bọn họ, cho dù phía chính phủ muốn can thiệp thì cũng không thể hành động bừa bãi —— Bởi vì khi Nữ Vương đánh người thì cơ bản cô sẽ không để ý người cô đang đánh là ai.
Có camera cũng không quan trọng lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện giữ chân Thiệu Nguyên ở trường học, tạm thời cám ơn cậu."
An Phi Vũ còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ Cố Cẩn nói vậy là có ý gì, liền nhìn thấy thiếu niên giống như đóa hoa sen trắng cao khiết, khiến người ta yêu mến trong cảm nhận của cậu ta bước ra khỏi bóng tối chỗ cửa sau. Ngay khoảnh khắc đó, An Phi Vũ chú ý đến cái bóng của Cố Cẩn in dưới mặt đất bắt đầu bị kéo dài ra theo từng bước chân hắn, trở nên vặn vẹo dưới ánh đèn chập chờn, phảng phất như biến thành một con mãnh thú dữ tợn.
Cố Cẩn giống như một con thú hoang dại bước ra khỏi bóng tối, hắn giơ tay bóp chặt cổ cậu ta, sau đó quăng mạnh cậu ta vào bức tường bên cạnh tựa như ném rác rưởi —— Không, phải nói là Cố Cẩn ném rác rưởi cũng sẽ không dùng sức lớn như thế —— An Phi Vũ cả người va đập vào bức tường, phía sau lưng và cái ót đều đập lên xi măng thô ráp, kèm theo với sự đau nhức khôn nguôi sinh ra khi đụng chạm chính là cảm giác hít thở không thông, Cố Cẩn lại lần nữa tiến đến bóp chặt cổ cậu ta. Ở trong trí nhớ của An Phi Vũ, đôi tay thon dài đẹp đẽ dùng để pha chế rượu, cầm ô che mưa kia, giờ phút này lại bóp chặt mạch máu của cậu ta, sức lực lớn đến mức tựa hồ muốn bóp gãy cổ cậu ta.
An Phi Vũ đột nhiên nhận ra trong thời điểm không thích hợp —— Hóa ra sức lực của Cố Cẩn không kém cậu ta là bao.
Thiếu oxy khiến trước mắt cậu ta chỉ có hai màu đen trắng, sau đó tất cả bắt đầu mờ dần, phảng phất giây tiếp theo cậu ta sẽ lập tức ngất xỉu.
Ngay khoảnh khắc cậu ta thực sự sắp mất đi ý thức kia, Cố Cẩn buông tay ra, khiến An Phi Vũ ngã xuống trên mặt đất, còn hắn trên cao nhìn xuống thiếu niên từ trước tới nay vui tươi như ánh mặt trời này che lại cổ của chính mình, ngồi sụp xuống đất vừa thở dốc vừa ho khan.
"Tôi trước đó đã từng nói với cậu rồi, tình cảm của tôi và Thiệu Nguyên rất tốt, tôi hy vọng không có ai tới quấy rầy chúng tôi."
An Phi Vũ ngẩng đầu, nhìn Cố Cẩn đưa lưng về phía đèn đường —— Trên gương mặt hắn vẫn là nụ cười có thể gọi là dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt hắn rất lạnh lẽo, gương mặt tươi cười kia phảng phất chỉ là lớp mặt nạ của hắn.
"Tôi đã nghe nói về cậu rất lâu, cũng đã nghĩ tới việc dùng cách như nào thì có thể xử lí cậu nhanh nhất." Cố Cẩn giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng không có gì thay đổi, không nghe ra được bất kỳ điều gì dị thường, "Bởi vì tồn tại của cậu khiến anh ấy cảm thấy bất an."
An Phi Vũ thế mà co rúm người lại một chút, có lẽ là ảo giác, cậu ta cảm thấy dáng vẻ của Cố Cẩn vặn vẹo giống như muốn xé xác mình: "Anh ——"
"Nếu cậu có ý thức tự giác một chút, tôi cũng sẽ không dùng phương thức này để cảnh cáo cậu." Cố Cẩn cười cười, đôi mắt trong bóng đêm sáng ngời đến mức như dã thú ráo riết đang nhìn chằm chằm con mồi.
Thời điểm An Phi Vũ mở miệng một lần nữa, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: "Em thích anh, muốn theo đuổi anh thì có gì là sai?!"
"Cậu không suy nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc." Thanh âm của Cố Cẩn cũng trở nên lạnh nhạt, sau đó hắn như rất khó hiểu, thở dài, "Đôi mắt của cậu cũng không được tốt lắm, vì sao lại thích tôi chứ? Nếu người cậu thích chính là Thiệu Nguyên, tôi cũng sẽ không dùng phương thức này để cảnh cáo cậu."
"—— Đừng đến gần tôi nữa, cũng đừng tiếp tục quấy rầy Thiệu Nguyên."
Cố Cẩn nhớ lại Thiệu Nguyên từng hỏi hắn một vấn đề, nếu có một người phô trương thanh thế, rêu rao khắp nơi theo đuổi hắn, khiến cho cả quán bar, toàn bộ người trong đại học Hoa Thành đều biết, Cố Cẩn có động lòng không?
Cố Cẩn lúc ấy chỉ nói không thích như vậy.
Mà bây giờ Cố Cẩn chân chính trả lời là ——
"Nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ vặn cái đầu của cậu xuống."
***
Cố Cẩn rảo bước trở về nhà, con đường này hắn đã từng đi qua rất nhiều lần, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không thể đi nhầm, thế nhưng hắn đi chưa được vài bước liền dừng lại. Hắn đứng ở tại chỗ, nhìn đoạn đường phía trước, chỉ cần đi qua đoạn đường này, lại rẽ một khúc ngoặt là có thể nhìn thấy chung cư nhà Thiệu Nguyên —— Lần đầu tiên hắn cảm thấy này đoạn đường này vừa dài lại vừa yên tĩnh như thế.
Thời tiết đã bắt đầu lạnh, thành phố đã sắp khoác lên chiếc áo mùa đông, con đường vốn dĩ có nhiều người qua lại này càng thêm tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá khô rụng trên mặt đất, phát ra âm thanh xào xạc rất nhỏ, càng khiến khung cảnh trở nên tịch mịch.
—— Con đường này vốn dĩ an tĩnh như thế sao?
Cố Cẩn đứng ở dưới ánh đèn đường, nhìn lá khô dưới chân.
—— Con đường này vốn dĩ dài như thế sao?
Cố Cẩn nhìn tay chính mình, những ngón tay thon dài hữu lực, có thể thoải mái bóp chặt cổ của một nam sinh cao lớn như An Phi Vũ, lại dễ dàng ném cậu ta văng ra; nhưng chúng cũng có thể đủ dịu dàng nắm lấy tay Thiệu Nguyên, như đang nắm một bảo vật quý giá.
Hắn đã quen biết Thiệu Nguyên hai năm, con đường này hắn và Thiệu Nguyên đã cùng nhau đi, đi qua toàn bộ mùa xuân, toàn bộ mùa hạ và hơn nửa mùa thu năm nay, hắn còn muốn cùng Thiệu Nguyên tay trong tay, cùng nhau đi qua mùa đông năm nay nữa.
Còn muốn cùng nhau đi hết bốn mùa sang năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ có thể quàng những chiếc khăn quàng cổ giống nhau, mang những chiếc găng tay giống nhau —— Bọn họ có thể chỉ mua một đôi găng tay, mỗi người mang một chiếc, như vậy hai cái tay không mang găng tay kia có thể trực tiếp đan vào nhau để sưởi ấm.
Chỉ mới suy nghĩ một chút thôi, hắn đã cảm thấy thực vui vẻ.
Tôi thật sự rất thích anh ấy.
Tôi yêu anh ấy.
Cố Cẩn lại một lần xác định chuyện này.
Hắn đã từng thích Nữ Vương.
Vào thời điểm đen tối nhất của Cố Cẩn, chính cô đã dùng thủ đoạn cực kỳ bạo lực kéo hắn ra khỏi vực sâu, thế nên Cố Cẩn đi theo Nữ Vương —— Không chỉ có mỗi hắn, nhóm bạn cùng lứa tuổi với hắn phần lớn cũng đều như thế, mặc dù các lý do ban đầu không giống nhau —— Cố Cẩn khát khao ánh sáng mà Nữ Vương mang lại, Thẩm Phàm ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Nữ Vương —— Nhưng đối với bọn họ mà nói, Nữ Vương là biển tín hiệu không bao giờ ngã xuống trên đường bọn họ đi, là ngọn đèn không bao giờ tàn lụi, cô vẫn sẽ luôn kiêu hãnh bước phía trước, không ai có thể khiến cô dừng lại.
Một người dẫn đường tràn ngập tín niệm, mang theo ánh sáng, nhưng cũng thật xa vời.
Thiệu Nguyên không giống như thế, anh ấy chỉ là một người bình thường trong rất nhiều người bình thường, nếu so sánh với Nữ Vương thì anh ấy cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn không tỏa sáng chói mắt bằng Nữ Vương, nhưng anh ấy là ngọn lửa trại chỉ duy nhất thuộc về một mình Cố Cẩn.
Là ngọn lửa trại nho nhỏ chỉ bùng cháy vì Cố Cẩn.
Ấm áp, làm người ta lưu luyến, làm người ta say mê.
Cố Cẩn cảm nhận được tầm mắt quen thuộc, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiệu Nguyên đang đứng ở đầu đường, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo khi đi học, vai đeo ba lô, giơ tay lên vẫy vẫy với hắn.
"Cố —— Cẩn ——"
Khi ta yêu một người, ta sẽ yêu tất cả mọi thứ của người đó, người đó ở trong mắt ta sẽ biến thành một thứ tỏa sáng lấp lánh, sẽ là tiêu điểm vĩnh viễn của ta.
Cố Cẩn cười rộ lên, thân thể còn phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, hắn chạy đến trước mặt Thiệu Nguyên, ôm Thiệu Nguyên thật chặt: "Sao anh lại ở chỗ này vậy?"
"Anh đoán em có lẽ vẫn không chưa tan ca, cho nên muốn đến đón em." Thiệu Nguyên hơi hơi nhún chân, gác cằm ở trên vai Cố Cẩn, ngữ khí mang theo lo lắng, "Xảy ra chuyện gì vậy, vừa rồi biểu cảm của em rất nghiêm túc."
"Không có gì, chỉ là sau khi đi ra khỏi quán bar em đột nhiên cảm thấy rất cô đơn." Cố Cẩn nghĩ nghĩ, sau đó giãn khoảng cách ra một chút, dùng mặt mình cọ cọ lên mặt Thiệu Nguyên, giống như con mèo đang làm nũng, "Lại không kiềm chế được nhớ đến anh, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh đang đứng ở nơi đó, em hạnh phúc lắm."
Thiệu Nguyên đôi mắt mơ màng mang theo ánh nước loang loáng, tựa hồ có hơi ngượng ngùng: "Vậy sao."
Dưới ánh đèn vàng nhạt, bọn họ tay nắm tay, sóng vai đi trên con đường mà bọn họ đã đi cùng nhau không biết bao nhiêu lần.
"...... Em trước nay không hề nghĩ rằng, em cũng sẽ chân thành thích một người như vậy, nghiêm túc yêu một người như vậy."
Một con quái vật nhỏ yếu sống trong nước bùn đen nhánh giống như em, thế mà lại có thể đem lòng yêu một người khác.
—— Trên đời này lại có một người bình thường không phải là quái vật, dựa dẫm vào em như vậy, yêu em như vậy.
Thiệu Nguyên nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt vừa hoài nghi vừa bối rối, có lẽ anh ấy không hiểu vì sao Cố Cẩn lại nói ra những lời này.
Cố Cẩn hiếm khi thu lại nụ cười, hắn cũng nhìn chăm chú vào Thiệu Nguyên với vẻ mặt phức tạp mà đến cả chính hắn cũng không hiểu được: "Anh khiến em ——"
Thiệu Nguyên nhìn hắn, trong đôi mắt màu nâu trà là ánh đèn đường mờ nhạt và hình ảnh phản chiếu của Cố Cẩn.
Cố Cẩn thở ra một hơi, cười nói: "Về nhà thôi anh."
Anh làm em trở nên càng ngày càng tốt đẹp.
Anh khiến em biết rung động, biết thật lòng yêu một người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro