Ăn Chùa
Tố Muội Bình Sinh
2024-08-08 07:11:24
Triệu Lan Hương nói: "Ăn no chưa? Bát đũa của hai người cứ để ở đó là được rồi, lát nữa để tôi thu dọn luôn cho."
Sau khi ăn mỳ xong, Đường Thanh để lại một phiếu lương thực cho Triệu Lan Hương, dù sao cũng là ăn của người ta một bữa lương thực tinh, ăn chùa không phải là tác phong tốt.
Tưởng Mỹ Lệ thì cho rằng Triệu Lan Hương đang nịnh nọt cô ta vì anh trai mình, căn bản không nghĩ đến việc phải cho Triệu Lan Hương phiếu lương thực. Nhưng trông thấy Đường Thanh đưa phiếu ra, cô ta không đưa gì cũng cảm thấy ngại, cho nên đến tận lúc ấy mới nghiến răng lấy ra một phiếu lương thực đưa cho Triệu Lan Hương.
Tưởng Mỹ Lệ căn bản không ăn quen khoai lang, đậu, bắp... đồ ăn ở nông thôn, nên thường xuyên lên huyện ăn cơm, phiếu lương thực và tiền tiêu tốn rất nhanh, có vẻ sẽ không còn đủ để ăn đến cuối tháng. Cũng may trong thư Tưởng Kiến Quân gửi cho cô ta còn gửi kèm phiếu lương thực hai mươi cân, nếu không thì cô ta phải chịu đói là cái chắc.
Triệu Lan Hương nhận ra sự tiếc của trong mắt Tưởng Mỹ Lệ, cô mỉm cười từ chối: "Đã nói là tôi mời hai người rồi mà, nếu lại trả tôi phiếu lương thực thì sau này tôi không dám mời hai người đến ăn nữa."
"Hai người về nghỉ ngơi cho tốt để mai còn làm việc đi."
Sau khi nghe xong lời cô nói, lúc này hai người mới xấu hổ (thỏa mãn) rời khỏi nhà họ Hạ, trước khi đi còn rửa sạch bát đữa trên bàn, còn liên tục cảm ơn Triệu Lan Hương. Đương nhiên, chủ yếu là do Đường Thanh nói.
Sau khi đưa hai người kia ra khỏi nhà họ Hạ, Triệu Lan Hương mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ, lời này đúng là không sai chút nào. Nếu như không phải do cô ngầm buôn bán ở chợ đen, thì phiếu lương thực của cô chắc cũng không còn nữa, phải rơi vào tình trạng giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi, làm gì còn có thể 'hào phóng' mời người khác ăn cơm như vậy.
Triệu Lan Hương lại nghĩ, lần sau nên làm món gì để bán ở chợ đen đây.
Qua thêm vài ngày nữa, Triệu Lan Hương đã có ý định của mình, cô mua được ba cân đậu xanh của nông dân.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, cô đã dậy ngâm đậu xanh ba tiếng, sau đó bỏ vào trong nồi hấp mềm ra rồi bóp nát thành bột. Cô cho thêm đường trắng và đường phèn vừa mua về vào trong đó, rồi trộn chúng với bột mỳ, sau đó nặn thành hình dạng hoa văn khác nhau. Cô chia ra hấp thành ba lượt, cộng lại được hơn mười cân bánh đậu xanh, mùi hương đậu xanh tươi ngon thoam ngát, Triệu Lan Hương nếm thử một miếng, vừa mềm lại vừa thơm, ăn ngon giống hệt như những gì cô tưởng tượng.
Cô cẩn thận xếp bánh đậu xanh nóng hổi này vào trong cặp sách của mình, dường như còn lo sợ đường núi quá gập ghềnh sẽ làm nát mất món này, nên đã lót thêm cả cỏ khô vào trong cặp sách. Nhân cơ hội trời còn chưa sáng hẳn, cô định đạp xe đạp đem chỗ bánh đậu xanh này vào trong thành phố bán luôn.
Nhưng mà đợi đến khi cô tra trước cổng, thì bỗng có một người đứng chặn trước mặt cô.
Người đàn ông vừa cao vừa gầy yên lặng đứng trước người cô, sắc mặt lạnh lùng. Trong bóng đêm tối thui, ánh mắt sâu thẳm ấy vẫn nhìn cô chăm chú, sau đó anh cất giọng khàn khàn nói: "Cô muốn làm gì hả? Sớm thế này đã muốn đi đâu?"
Triệu Lan Hương sờ túi bánh đậu xanh nóng hổi trong cặp sách, rồi hùng hồn nói nhỏ với anh: "Tôi muốn đi bán bánh đậu xanh!"
Hạ Tùng Bách nói: "Không được đi."
Triệu Lan Hương nhanh tay lấy một sợi dây chun trong cạp sách ra, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh cười đùa: "Anh quản lý tôi à?"
Sau khi ăn mỳ xong, Đường Thanh để lại một phiếu lương thực cho Triệu Lan Hương, dù sao cũng là ăn của người ta một bữa lương thực tinh, ăn chùa không phải là tác phong tốt.
Tưởng Mỹ Lệ thì cho rằng Triệu Lan Hương đang nịnh nọt cô ta vì anh trai mình, căn bản không nghĩ đến việc phải cho Triệu Lan Hương phiếu lương thực. Nhưng trông thấy Đường Thanh đưa phiếu ra, cô ta không đưa gì cũng cảm thấy ngại, cho nên đến tận lúc ấy mới nghiến răng lấy ra một phiếu lương thực đưa cho Triệu Lan Hương.
Tưởng Mỹ Lệ căn bản không ăn quen khoai lang, đậu, bắp... đồ ăn ở nông thôn, nên thường xuyên lên huyện ăn cơm, phiếu lương thực và tiền tiêu tốn rất nhanh, có vẻ sẽ không còn đủ để ăn đến cuối tháng. Cũng may trong thư Tưởng Kiến Quân gửi cho cô ta còn gửi kèm phiếu lương thực hai mươi cân, nếu không thì cô ta phải chịu đói là cái chắc.
Triệu Lan Hương nhận ra sự tiếc của trong mắt Tưởng Mỹ Lệ, cô mỉm cười từ chối: "Đã nói là tôi mời hai người rồi mà, nếu lại trả tôi phiếu lương thực thì sau này tôi không dám mời hai người đến ăn nữa."
"Hai người về nghỉ ngơi cho tốt để mai còn làm việc đi."
Sau khi nghe xong lời cô nói, lúc này hai người mới xấu hổ (thỏa mãn) rời khỏi nhà họ Hạ, trước khi đi còn rửa sạch bát đữa trên bàn, còn liên tục cảm ơn Triệu Lan Hương. Đương nhiên, chủ yếu là do Đường Thanh nói.
Sau khi đưa hai người kia ra khỏi nhà họ Hạ, Triệu Lan Hương mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ, lời này đúng là không sai chút nào. Nếu như không phải do cô ngầm buôn bán ở chợ đen, thì phiếu lương thực của cô chắc cũng không còn nữa, phải rơi vào tình trạng giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi, làm gì còn có thể 'hào phóng' mời người khác ăn cơm như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Lan Hương lại nghĩ, lần sau nên làm món gì để bán ở chợ đen đây.
Qua thêm vài ngày nữa, Triệu Lan Hương đã có ý định của mình, cô mua được ba cân đậu xanh của nông dân.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, cô đã dậy ngâm đậu xanh ba tiếng, sau đó bỏ vào trong nồi hấp mềm ra rồi bóp nát thành bột. Cô cho thêm đường trắng và đường phèn vừa mua về vào trong đó, rồi trộn chúng với bột mỳ, sau đó nặn thành hình dạng hoa văn khác nhau. Cô chia ra hấp thành ba lượt, cộng lại được hơn mười cân bánh đậu xanh, mùi hương đậu xanh tươi ngon thoam ngát, Triệu Lan Hương nếm thử một miếng, vừa mềm lại vừa thơm, ăn ngon giống hệt như những gì cô tưởng tượng.
Cô cẩn thận xếp bánh đậu xanh nóng hổi này vào trong cặp sách của mình, dường như còn lo sợ đường núi quá gập ghềnh sẽ làm nát mất món này, nên đã lót thêm cả cỏ khô vào trong cặp sách. Nhân cơ hội trời còn chưa sáng hẳn, cô định đạp xe đạp đem chỗ bánh đậu xanh này vào trong thành phố bán luôn.
Nhưng mà đợi đến khi cô tra trước cổng, thì bỗng có một người đứng chặn trước mặt cô.
Người đàn ông vừa cao vừa gầy yên lặng đứng trước người cô, sắc mặt lạnh lùng. Trong bóng đêm tối thui, ánh mắt sâu thẳm ấy vẫn nhìn cô chăm chú, sau đó anh cất giọng khàn khàn nói: "Cô muốn làm gì hả? Sớm thế này đã muốn đi đâu?"
Triệu Lan Hương sờ túi bánh đậu xanh nóng hổi trong cặp sách, rồi hùng hồn nói nhỏ với anh: "Tôi muốn đi bán bánh đậu xanh!"
Hạ Tùng Bách nói: "Không được đi."
Triệu Lan Hương nhanh tay lấy một sợi dây chun trong cạp sách ra, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh cười đùa: "Anh quản lý tôi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro