Bánh Chẻo Chiên
Tố Muội Bình Sinh
2024-08-08 07:11:24
Lương Thiết Trụ đi bán lương thực nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng có khách hàng nào giữ anh lại ăn sáng cả. Bọn họ đều hận không thể bắt anh đưa hàng rồi lập tức biến mất, sợ bị người khác phát hiện ra.
Triệu Lan Hương nhanh chóng chui vào trong kho chứa củi để nấu đồ ăn sáng, trong nhà đã hết thịt rồi, khoảng thời gian này cô cũng lười đến cửa hàng bán lẻ để mua thịt. Cô nhìn thấy trong túi hàng Lương Thiết Trụ mang đến có rất nhiều hoa quả khô, nên quay đầu nói với Thiết Trụ: "Ăn bánh chẻo chiên nhé?"
Lúc này Lương Thiết Trụ đã gọi Hạ Tùng Bách dậy, anh ta đứng ngoài cửa nghi ngờ hỏi lại: "Bánh chẻo chiên?"
Triệu Lan Hương cười nói: "Đừng có coi thường nó chỉ dùng nguyên bột mì, món bánh chẻo chiên này ăn ngon lăm đây, so với thịt còn ngon hơn nhiều, anh, cách anh... đợi một chút."
Cô nói xong thì phát hiện ra Hạ Tùng Bách cũng tới cùng với anh ta, không biết anh đã đến đay từ lúc nào. Sau đó anh lặng lẽ lấy một cái ghế đẩu ngồi xổm ngoài cửa phòng chứa củi.
Vẻ mặt anh vẫn mơ mơ màng màng như là thiếu ngủ, đầu tóc rối như ổ gà đang dựa vào tường rồi che miệng ngáp một cái. Hai mắt anh híp lại chỉ hở ra một khe hở nhỏ, trong khe hở ấy tỏa ra ánh sáng long lanh.
Lương Thiết Trụ xấu hổ gãi đầu, dù sao thì anh ta và cô cũng là cô nam quả nữ, vẫn nên chú ý một chút mới tốt, vì thế anh ta đã gọi cả anh Bách dậy.
Triệu Lan Hương quay người bắt đầu đi nhào bột, món bánh chẻo chiên nay tên giống như thật, vừa nghe đã có thể liên tưởng đến từng miếng bánh chẻo béo núc ních được chiên vàng ruộm.
Thực tế thì món này rất giống với bánh sủi cảo được chiên giòn, cắn vào một miếng là có thể cảm nhận được nhân chảy ra nước thơm nồng ngon ngọt, loại hương vị này so với ăn sủi cảo bình thường còn ngon hơn nhiều, nhưng mà cách làm cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Bánh chẻo chiên muốn đạt được sự mềm mại lại xốp giòn, đồng thời còn phải bọc cả nhân nữa thì lớp vỏ của nó phải đủ mềm đủ dai. Nếu quá mềm thì sẽ không chứa nổi nhân, dễ bị vỡ khi chiên, nếu quá cứng thì khi ăn vào miệng sẽ không cảm thấy xốp giòn nữa. Cho nên, Triệu Lan Hương phải nhào hai cục bột riêng, một bên nhào với nước nóng, một bên nhào với nước lạnh. Bên nhào với nước nóng thì bột sẽ mềm mại, còn với nước lạnh thì sẽ có độ dai, cuối cùng mới trộn chung với nhau.
Cô gói kỹ bánh chẻo rồi bỏ vào trong nồi chiên lên, sau khi vàng óng ánh thì quét thêm một lớp trứng và mỡ heo lên trên nữa. Sau đó cô lấy mộc nhĩ, nấm, đậu, măng trộn lại thành nhân bánh, các nguyên liệu này trộn vào với nhau lại thêm chút mỡ heo nữa tạo nên một hương vị cực kỳ tươi mới, cũng vô cùng thơm ngon.
Mùi thơm của bánh và mùi thơm của mỡ heo tràn ra khỏi phòng chứa củi, hai người đàn ông ở bên ngoài ngửi thấy đều trở nên tỉnh táo hơn. Thiết Trụ nuốt một ngụm nước bọt rất mong chờ, ngửi thôi đã thơm như vậy rồi, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.
Đúng lúc ấy Triệu Lan Hương bê bánh chiên nóng hổi ra ngoài, mỗi người ba chiếc, còn riêng cô thì chỉ ăn một cái đã đủ no rồi.
Lương Thiết Trụ cắn một cái, miếng bánh vừa vào miệng đã cảm thấy vô cùng ngon, bên ngoài giòn bên trong mềm. Lại cắn thêm một miếng nữa, nước từ trong nhân bánh bắt đầu chảy ra, hương vị cùa các đặc sản miền núi hòa lẫn với bột mỳ, mỡ heo, nỏng bỏng ngon miệng làm cho Thiết Trụ phải mở miệng hà hơi. Ăn quá ngon, vỏ bánh xốp giòn mềm khiến anh ta không nhịn được khẽ nheo mắt lại, ngay cả bị phỏng hơi đau rát cũng không để ý đến nữa.
Ăn ngon đến mức khiến người ta hận không thể nuốt hết toàn bộ, nhưng lại không nỡ ăn như hổ đói, cuối cùng vẫn đàng hoàng ngồi nếm từng miếng một.
Hạ Tùng Bách cũng nheo mắt lại hưởng thụ, từ từ chậm rãi ăn hết cả ba chiếc bánh.
Sau đó Triệu Lan Hương quay về phòng lấy mười đồng tiền ra đưa cho Lương Thiết Trụ, Thiết Trụ trả lại cho cô ba đồng sáu, rồi vỗ cái bụng no tròn của mình thỏa mãn cưỡi lên chiếc xe đạp của mình bắt đầu lên đường.
Triệu Lan Hương nhanh chóng chui vào trong kho chứa củi để nấu đồ ăn sáng, trong nhà đã hết thịt rồi, khoảng thời gian này cô cũng lười đến cửa hàng bán lẻ để mua thịt. Cô nhìn thấy trong túi hàng Lương Thiết Trụ mang đến có rất nhiều hoa quả khô, nên quay đầu nói với Thiết Trụ: "Ăn bánh chẻo chiên nhé?"
Lúc này Lương Thiết Trụ đã gọi Hạ Tùng Bách dậy, anh ta đứng ngoài cửa nghi ngờ hỏi lại: "Bánh chẻo chiên?"
Triệu Lan Hương cười nói: "Đừng có coi thường nó chỉ dùng nguyên bột mì, món bánh chẻo chiên này ăn ngon lăm đây, so với thịt còn ngon hơn nhiều, anh, cách anh... đợi một chút."
Cô nói xong thì phát hiện ra Hạ Tùng Bách cũng tới cùng với anh ta, không biết anh đã đến đay từ lúc nào. Sau đó anh lặng lẽ lấy một cái ghế đẩu ngồi xổm ngoài cửa phòng chứa củi.
Vẻ mặt anh vẫn mơ mơ màng màng như là thiếu ngủ, đầu tóc rối như ổ gà đang dựa vào tường rồi che miệng ngáp một cái. Hai mắt anh híp lại chỉ hở ra một khe hở nhỏ, trong khe hở ấy tỏa ra ánh sáng long lanh.
Lương Thiết Trụ xấu hổ gãi đầu, dù sao thì anh ta và cô cũng là cô nam quả nữ, vẫn nên chú ý một chút mới tốt, vì thế anh ta đã gọi cả anh Bách dậy.
Triệu Lan Hương quay người bắt đầu đi nhào bột, món bánh chẻo chiên nay tên giống như thật, vừa nghe đã có thể liên tưởng đến từng miếng bánh chẻo béo núc ních được chiên vàng ruộm.
Thực tế thì món này rất giống với bánh sủi cảo được chiên giòn, cắn vào một miếng là có thể cảm nhận được nhân chảy ra nước thơm nồng ngon ngọt, loại hương vị này so với ăn sủi cảo bình thường còn ngon hơn nhiều, nhưng mà cách làm cũng phức tạp hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh chẻo chiên muốn đạt được sự mềm mại lại xốp giòn, đồng thời còn phải bọc cả nhân nữa thì lớp vỏ của nó phải đủ mềm đủ dai. Nếu quá mềm thì sẽ không chứa nổi nhân, dễ bị vỡ khi chiên, nếu quá cứng thì khi ăn vào miệng sẽ không cảm thấy xốp giòn nữa. Cho nên, Triệu Lan Hương phải nhào hai cục bột riêng, một bên nhào với nước nóng, một bên nhào với nước lạnh. Bên nhào với nước nóng thì bột sẽ mềm mại, còn với nước lạnh thì sẽ có độ dai, cuối cùng mới trộn chung với nhau.
Cô gói kỹ bánh chẻo rồi bỏ vào trong nồi chiên lên, sau khi vàng óng ánh thì quét thêm một lớp trứng và mỡ heo lên trên nữa. Sau đó cô lấy mộc nhĩ, nấm, đậu, măng trộn lại thành nhân bánh, các nguyên liệu này trộn vào với nhau lại thêm chút mỡ heo nữa tạo nên một hương vị cực kỳ tươi mới, cũng vô cùng thơm ngon.
Mùi thơm của bánh và mùi thơm của mỡ heo tràn ra khỏi phòng chứa củi, hai người đàn ông ở bên ngoài ngửi thấy đều trở nên tỉnh táo hơn. Thiết Trụ nuốt một ngụm nước bọt rất mong chờ, ngửi thôi đã thơm như vậy rồi, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.
Đúng lúc ấy Triệu Lan Hương bê bánh chiên nóng hổi ra ngoài, mỗi người ba chiếc, còn riêng cô thì chỉ ăn một cái đã đủ no rồi.
Lương Thiết Trụ cắn một cái, miếng bánh vừa vào miệng đã cảm thấy vô cùng ngon, bên ngoài giòn bên trong mềm. Lại cắn thêm một miếng nữa, nước từ trong nhân bánh bắt đầu chảy ra, hương vị cùa các đặc sản miền núi hòa lẫn với bột mỳ, mỡ heo, nỏng bỏng ngon miệng làm cho Thiết Trụ phải mở miệng hà hơi. Ăn quá ngon, vỏ bánh xốp giòn mềm khiến anh ta không nhịn được khẽ nheo mắt lại, ngay cả bị phỏng hơi đau rát cũng không để ý đến nữa.
Ăn ngon đến mức khiến người ta hận không thể nuốt hết toàn bộ, nhưng lại không nỡ ăn như hổ đói, cuối cùng vẫn đàng hoàng ngồi nếm từng miếng một.
Hạ Tùng Bách cũng nheo mắt lại hưởng thụ, từ từ chậm rãi ăn hết cả ba chiếc bánh.
Sau đó Triệu Lan Hương quay về phòng lấy mười đồng tiền ra đưa cho Lương Thiết Trụ, Thiết Trụ trả lại cho cô ba đồng sáu, rồi vỗ cái bụng no tròn của mình thỏa mãn cưỡi lên chiếc xe đạp của mình bắt đầu lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro