Tưởng Mỹ Lệ Đại...
Tố Muội Bình Sinh
2024-08-08 07:11:24
Triệu Lan Hương nghe thấy thế thiếu chút nữa đã bị miếng mỳ hoành thánh trong miệng sặc chết, cô ho khan dữ dội.
Những lời này sao lại quen tai như vậy... Đây không phải là lời ông chồng già nhà cô vẫn thường thủ thỉ lúc ôm cô ngủ sao?
Hạ Tùng Bách không hổ là Hạ Tùng Bách, dù già hay trẻ, trong lòng đều khắc sâu ý nghĩ "biết thân biết phận."
Triệu Lan Hương vội vàng uống một ngụm nước canh, chặn lời Hạ Tùng Bách đang nói dở.
Cô nói: "Đừng nói nữa, sự thật là em đã quăng cho anh vô số ánh mắt."
Hạ Tùng Bách lập tức yên lặng.
Triệu Lan Hương cũng nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt của người đàn ông này sâu thẳm long lanh như hồ nước, khi nhìn cô, lại có vẻ dịu dàng sâu khắc khó diễn tả, Triệu Lan Hương nhìn gương mặt anh, cô có thể lờ mờ nhận ra được gương mặt lịch sự tao nhã dịu dàng sau này, dáng người nhà họ Hạ bọn họ tốt thật, ngay cả ngương mặt này cũng đủ để khiến cô thất điên bát đảo rồi.
Nhìn bao lâu cũng không đủ.
Có điều Triệu Lan Hương vẫn thích dáng vẻ không để ý điều gì, giống như con nghé con đè lên người cô, ngang tàng bá đạo không biết nói lý như vậy. Khi anh tỉnh táo lại, sẽ cuộn mình quay về với vỏ bọc của mình, giống như con rùa đen, dù cô có kích thích thế nào vẫn lù lù bất động.
Triệu Lan Hương nhìn anh truyền thuốc, khi xong hết, lại gọi y tá đến thay lọ thuốc mới.
Hạ Tùng Bách không thể nói lý được với cô nàng này, nói đến đầu lại đau đớn, anh trừng mắt với cô nói: "Ngủ."
...
Sáng ngày hôm sau, Triệu Lan Hương đưa Hạ Tùng Bách về thôn Hà Tử, cũng tiện thể xin Lý Đại Lực cho nghỉ.
Nhưng mà Lý Đại Lực lại bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là chủ nhật."
Triệu Lan Hương vỗ đầu một cái, hai ngày nay đúng là bận rộn quá, ngay cả ngày nghỉ cũng không nhớ rõ.
Khi cô về đến nhà, Tưởng Mỹ Lệ đã cầm theo hai đoạn xương ống đang đứng trước cửa nhà họ Hạ. Khi nhìn thấy cô, Tưởng Mỹ Lệ lập tức giậm chân: "Đợi cô lâu lắm rồi đó."
"Rốt cuộc cô đã đi đâu thế?"
Khóe mũi cô ta phập phồng, sau đó hếch mũi lên nói: "Này, xương ống cô cần, lần này có thể nấu mỳ cho tôi ăn được rồi chứ?"
Triệu Lan Hương quan sát hai đoạn xương ống lớn trong tay Tưởng Mỹ Lệ, ôi, đúng là nhà giàu đã ra tay có khác, Tưởng Mỹ Lệ thế mà lại mua hai đoạn xương có rất nhiều thịt.
Triệu Lan Hương tự hỏi lòng mình, cô không dám phá sản như vậy.
Mua theo xương ống có lẫn thịt, không thể nghi ngờ là phải bỏ ra phiếu thịt mới mua được, thứ này chính là xương nhiều thịt ít, phần lớn đều là xương không được mấy miếng thịt, gia đình bình thường làm gì dám chà đạp phiếu thịt như vậy, cũng may là có Tưởng Mỹ Lệ cam lòng.
Vốn dĩ Triệu Lan Hương không có tâm trạng nào nấu mì cho Tưởng Mỹ Lệ cả, nhưng nhìn thấy hai đoạn xương ống màu mỡ nhiều thịt này, hai mắt cô không nhịn được sáng lên.
Thịt xương ống thơm ngon béo ngậy, thịt nhiều chất, trong xương ống còn có tủy sống béo ngậy, đập vỡ đầu khớp xương có thể lấy ra được. Hương vị ấy muốn thơm ngon bao nhiêu là có bấy nhiêu. Lần này Hạ Tùng Bách bị gãy xương, đúng là nên ăn nhiều canh xương ống, ăn gì bổ nấy.
Cô đang định lên trên thị trấn mua xương ống về hầm canh, không ngờ buồn ngủ lại gặp chiếu mang, có người đưa sẵn gối đầu đến cho cô.
Cô nói: "Đúng lúc tôi cũng đang muốn ăn mỳ với nước hầm xương, tôi mua lại một chút của cô nhé."
Triệu Lan Hương muốn dùng xương này để hầm canh cho Hạ Tùng Bách an, nói xong cô lấy một tờ phiếu thịt ra.
Tưởng Mỹ Lệ kiêu ngạo nói: "Coi như cô biết nhìn hàng, xương ống này không tệ lắm đúng không, tôi phải bỏ ra mấy cân phiếu thịt đấy, hôm nay tôi muốn ăn một bữa thoải mái."
Mấy ngày lao động vất vả vừa rồi đối với Tưởng Mỹ Lệ mà nói không khác gì bị dày vò dưới địa ngục, từ bé đến giò cô ta chưa từng chịu khổ như vậy, vì khen thưởng cho vài ngày kiên trì của bản thân, cô nghiến rắng nghiến lợi đem phiếu thịt mình tiết kiệm được đi mua xương ống có thịt về.
Thự tế thì suy nghĩ của cô ta vô cùng đơn giản nhưng lại rất thô bạo, xương không có thịt còn nấu được bát mỳ ngon như vậy, nếu xương có thịt thì sao đây?
Có thịt chắc chắn là phải ngon hơn so với xương khô cằn kia nhiều.
Triệu Lan Hương cười híp mắt nhận lấy cả hai ống xương này: "Cô về trước đi, gần đến giờ ăn cơm, cô đến đây ăn là được."
Tưởng Mỹ Lệ lầm bầm đồng ý.
Triệu Lan Hương xách hai ống xương như mang theo bảo bối đến bên cạnh giếng, rồi cô cẩn thận rửa sạch một lần. Hai ống xương Tưởng Mỹ Lệ chọn này nhìn bề ngoài vô cùng tốt.
Hai đầu phình ra ở giữa nhỏ, có nghĩa là bên trong có nhiều tủy sống, nấu canh rất có dinh dưỡng.
Sau khi Triệu Lan Hương rửa xạch xương ống, cô gọi chị Hạ đến.
Bình thường chị hạ hay băm cỏ khô, lực tay rất lớn, chị ấy chỉ cần chặt một cái, ống xương rắn chắc đã đứt ra. Triệu Lan Hương dùng nước sôi trần qua đống xương, sau đó cẩn thận lọc ra khúc xương nào có thịt, khúc nào không có thịt. Xương không có thịt để hầm nước canh, còn xương có thịt thì để nấu mỳ.
Cô rửa sạch nồi đất, đổ đầy một nồi nước, sau đó dùng gừng tỏi để loại bỏ mùi tanh, còn nhỏ vào vài giọt rượu vàng, rắc một chút gia vị đặc biệt, rồi dùng lửa nhỏ hầm.
Những lời này sao lại quen tai như vậy... Đây không phải là lời ông chồng già nhà cô vẫn thường thủ thỉ lúc ôm cô ngủ sao?
Hạ Tùng Bách không hổ là Hạ Tùng Bách, dù già hay trẻ, trong lòng đều khắc sâu ý nghĩ "biết thân biết phận."
Triệu Lan Hương vội vàng uống một ngụm nước canh, chặn lời Hạ Tùng Bách đang nói dở.
Cô nói: "Đừng nói nữa, sự thật là em đã quăng cho anh vô số ánh mắt."
Hạ Tùng Bách lập tức yên lặng.
Triệu Lan Hương cũng nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt của người đàn ông này sâu thẳm long lanh như hồ nước, khi nhìn cô, lại có vẻ dịu dàng sâu khắc khó diễn tả, Triệu Lan Hương nhìn gương mặt anh, cô có thể lờ mờ nhận ra được gương mặt lịch sự tao nhã dịu dàng sau này, dáng người nhà họ Hạ bọn họ tốt thật, ngay cả ngương mặt này cũng đủ để khiến cô thất điên bát đảo rồi.
Nhìn bao lâu cũng không đủ.
Có điều Triệu Lan Hương vẫn thích dáng vẻ không để ý điều gì, giống như con nghé con đè lên người cô, ngang tàng bá đạo không biết nói lý như vậy. Khi anh tỉnh táo lại, sẽ cuộn mình quay về với vỏ bọc của mình, giống như con rùa đen, dù cô có kích thích thế nào vẫn lù lù bất động.
Triệu Lan Hương nhìn anh truyền thuốc, khi xong hết, lại gọi y tá đến thay lọ thuốc mới.
Hạ Tùng Bách không thể nói lý được với cô nàng này, nói đến đầu lại đau đớn, anh trừng mắt với cô nói: "Ngủ."
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng ngày hôm sau, Triệu Lan Hương đưa Hạ Tùng Bách về thôn Hà Tử, cũng tiện thể xin Lý Đại Lực cho nghỉ.
Nhưng mà Lý Đại Lực lại bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là chủ nhật."
Triệu Lan Hương vỗ đầu một cái, hai ngày nay đúng là bận rộn quá, ngay cả ngày nghỉ cũng không nhớ rõ.
Khi cô về đến nhà, Tưởng Mỹ Lệ đã cầm theo hai đoạn xương ống đang đứng trước cửa nhà họ Hạ. Khi nhìn thấy cô, Tưởng Mỹ Lệ lập tức giậm chân: "Đợi cô lâu lắm rồi đó."
"Rốt cuộc cô đã đi đâu thế?"
Khóe mũi cô ta phập phồng, sau đó hếch mũi lên nói: "Này, xương ống cô cần, lần này có thể nấu mỳ cho tôi ăn được rồi chứ?"
Triệu Lan Hương quan sát hai đoạn xương ống lớn trong tay Tưởng Mỹ Lệ, ôi, đúng là nhà giàu đã ra tay có khác, Tưởng Mỹ Lệ thế mà lại mua hai đoạn xương có rất nhiều thịt.
Triệu Lan Hương tự hỏi lòng mình, cô không dám phá sản như vậy.
Mua theo xương ống có lẫn thịt, không thể nghi ngờ là phải bỏ ra phiếu thịt mới mua được, thứ này chính là xương nhiều thịt ít, phần lớn đều là xương không được mấy miếng thịt, gia đình bình thường làm gì dám chà đạp phiếu thịt như vậy, cũng may là có Tưởng Mỹ Lệ cam lòng.
Vốn dĩ Triệu Lan Hương không có tâm trạng nào nấu mì cho Tưởng Mỹ Lệ cả, nhưng nhìn thấy hai đoạn xương ống màu mỡ nhiều thịt này, hai mắt cô không nhịn được sáng lên.
Thịt xương ống thơm ngon béo ngậy, thịt nhiều chất, trong xương ống còn có tủy sống béo ngậy, đập vỡ đầu khớp xương có thể lấy ra được. Hương vị ấy muốn thơm ngon bao nhiêu là có bấy nhiêu. Lần này Hạ Tùng Bách bị gãy xương, đúng là nên ăn nhiều canh xương ống, ăn gì bổ nấy.
Cô đang định lên trên thị trấn mua xương ống về hầm canh, không ngờ buồn ngủ lại gặp chiếu mang, có người đưa sẵn gối đầu đến cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói: "Đúng lúc tôi cũng đang muốn ăn mỳ với nước hầm xương, tôi mua lại một chút của cô nhé."
Triệu Lan Hương muốn dùng xương này để hầm canh cho Hạ Tùng Bách an, nói xong cô lấy một tờ phiếu thịt ra.
Tưởng Mỹ Lệ kiêu ngạo nói: "Coi như cô biết nhìn hàng, xương ống này không tệ lắm đúng không, tôi phải bỏ ra mấy cân phiếu thịt đấy, hôm nay tôi muốn ăn một bữa thoải mái."
Mấy ngày lao động vất vả vừa rồi đối với Tưởng Mỹ Lệ mà nói không khác gì bị dày vò dưới địa ngục, từ bé đến giò cô ta chưa từng chịu khổ như vậy, vì khen thưởng cho vài ngày kiên trì của bản thân, cô nghiến rắng nghiến lợi đem phiếu thịt mình tiết kiệm được đi mua xương ống có thịt về.
Thự tế thì suy nghĩ của cô ta vô cùng đơn giản nhưng lại rất thô bạo, xương không có thịt còn nấu được bát mỳ ngon như vậy, nếu xương có thịt thì sao đây?
Có thịt chắc chắn là phải ngon hơn so với xương khô cằn kia nhiều.
Triệu Lan Hương cười híp mắt nhận lấy cả hai ống xương này: "Cô về trước đi, gần đến giờ ăn cơm, cô đến đây ăn là được."
Tưởng Mỹ Lệ lầm bầm đồng ý.
Triệu Lan Hương xách hai ống xương như mang theo bảo bối đến bên cạnh giếng, rồi cô cẩn thận rửa sạch một lần. Hai ống xương Tưởng Mỹ Lệ chọn này nhìn bề ngoài vô cùng tốt.
Hai đầu phình ra ở giữa nhỏ, có nghĩa là bên trong có nhiều tủy sống, nấu canh rất có dinh dưỡng.
Sau khi Triệu Lan Hương rửa xạch xương ống, cô gọi chị Hạ đến.
Bình thường chị hạ hay băm cỏ khô, lực tay rất lớn, chị ấy chỉ cần chặt một cái, ống xương rắn chắc đã đứt ra. Triệu Lan Hương dùng nước sôi trần qua đống xương, sau đó cẩn thận lọc ra khúc xương nào có thịt, khúc nào không có thịt. Xương không có thịt để hầm nước canh, còn xương có thịt thì để nấu mỳ.
Cô rửa sạch nồi đất, đổ đầy một nồi nước, sau đó dùng gừng tỏi để loại bỏ mùi tanh, còn nhỏ vào vài giọt rượu vàng, rắc một chút gia vị đặc biệt, rồi dùng lửa nhỏ hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro