Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn

Chương 12

2024-11-02 00:33:02

"Cái gì? Có phải mẹ kế cháu bắt nạt cháu không? Bố cháu đâu? Để bà đi tìm bọn họ nói lý lẽ!" Phượng bà bà nổi giận, định kéo Kiều Minh Nguyệt đi ngay.

Kiều Minh Nguyệt vội giữ bà lại, nhẹ nhàng an ủi: "Bà ơi, lần này bàcó thể giúp cháu, nhưng cháu không thể để bà lần nào cũng phải ra mặt.

Vả lại, bọn họ muốn lấy công việc của mẹ cháu, cháu cũng chẳng để họ được yên. Cháu đã lừa được từ tay họ một khoản tiền lớn, lại còn bán mất suất việc rồi. Bọn họ mà biết chắc sẽ tức chết, bà có thấy cháu rất thông minh không!"

Nghe vậy, Phượng bà bà không những không vui, mà còn nắm tay cô rơi mấy giọt nước mắt.

Đứa bé đáng thương, nếu ông ngoại và mẹ còn sống, làm sao phải chịu cảnh này?

Nếu không phải bị ép đến đường cùng, một cô gái yếu đuối như thế làm sao lại tự nguyện đăng ký xuống nông thôn?

Đi nông thôn khổ quá, cô gái không phân biệt được rau hẹ với cỏ dại thì sống làm sao nổi.

Kiều Minh Nguyệt vốn dĩ thấy không sao, việc trong nhà cô không dám nói với anh trai, sợ anh ở bộ đội lại phải lo lắng. Bây giờ có người đau lòng cho cô lại làm cô đỏ mắt.

"Phượng bà bà, bà đừng lo. Cháu có người quen dưới đó, không sao đâu." Cô mỉm cười trấn an: "Ở lại đây cháu cũng không vui, đi xa cho khuây khỏa còn hơn, đúng không ạ?"

Nói rồi, cô cắn nhẹ môi, vẻ mặt có chút bất mãn: "Cháu muốn giữ lại căn nhà, nhưng không thể để họ được lợi. Cháu định giao lại cho xưởng, để bọn họ không được toại nguyện!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phượng bà bà bật cười, quay người lau nước mắt: "Đúng thế, không thể để họ được lợi. Cứ để bà nghĩ cách giúp cháu giữ lại nhà, đuổi hết bọn họ ra ngoài."

"Thật ạ?" Kiều Minh Nguyệt ngạc nhiên vui sướng. Cô đã nghĩ đến việc nhờ ông Phượng giúp, nhưng lại cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng nên thôi.

Cuối cùng, cảm giác ấm ức trong lòng cũng được giải tỏa. Kiều Minh Nguyệt ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn bà bà và ông ạ."

Phượng bà bà phẩy tay: "Cảm ơn gì chứ? Đi thôi, chúng ta có việc lớn cần làm."

"Việc lớn?" Kiều Minh Nguyệt chớp mắt khó hiểu.

Phượng bà bà đã kéo tay cô đi: "Ngốc à, cháu sắp xuống nông thôn, phải chuẩn bị đồ đạc chứ. Nhanh lên, đi tranh hàng nào!"

Phượng bà bà dẫn Kiều Minh Nguyệt đi một vòng "càn quét", mua sắm rất nhiều thứ không cần phiếu, từ vải lỗi, vài hộp mạch nha sữa, hai gói kẹo sữa Đại Bạch Thố, cho đến áo mưa và giày cao su.

Nếu không phải Kiều Minh Nguyệt ngăn lại, nói rằng những thứ khác có thể lấy ở nhà, Phượng bà bà còn muốn chuẩn bị cả chăn nệm và áo bông lớn cho cô.

Tất cả chi phí và phiếu hàng đều do Phượng bà bà chi trả, với lý do: "Nhìn cháu lớn lên, trong lòng bà luôn coi cháu như cháu gái ruột. Đây là chút lòng thành của bà."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn

Số ký tự: 0