Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 19
2024-11-02 00:33:02
Thấy ông, Tưởng Xuân Hoa như bắt được phao cứu sinh, lao đến khóc lóc: "Giang Sinh, Huệ Huệ bị ngã, đầu óc chắc hỏng mất rồi. Nó tỉnh dậy cứ nói nhảm. Giờ phải làm sao đây?"
Chu Giang Sinh hất bà ta ra, khiến bà ta lảo đảo lùi lại.
"Phải làm sao? Tôi hỏi bà, hai mẹ con bà đã gây ra chuyện ngu ngốc gì?"
Ông nghiến răng, không một chút thương xót. "Tôi đã bảo phải sống cho cẩn thận, vậy mà vẫn gây chuyện! Nếu làm lãnh đạo nổi giận, bà bảo tôi còn thăng tiến được không?"
Đúng là đồ tóc dài kiến thức ngắn!
Tưởng Xuân Hoa cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, đành nuốt giận, vội vàng giải thích: "Mấy ngày nay Huệ Huệ bị bệnh, tôi ở bệnh viện chăm sóc suốt. Chuyện này chắc chắn không phải do chúng tôi… Có khi nào là Minh Nguyệt?"
Nghe vậy, sắc mặt Chu Giang Sinh tối lại. Ông nhìn chằm chằm vào Tưởng Xuân Hoa rồi quay người đi về nhà.
Ông cứ ngỡ con gái mình đã thay đổi, nào ngờ nhân lúc ông đi vắng lại làm ra chuyện tày trời thế này.
Ông nổi trận lôi đình, đúng là người tốt do nhà họ Kiều dạy dỗ ra!
Tưởng Xuân Hoa đi bên cạnh, lòng bồn chồn bất an.
Nhưng rồi tự nhủ: "Chẳng qua chỉ là con nhóc, làm gì được chứ?"
Cho đến khi vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến bà ts chết sững.
Nhà bị trộm sạch!
Tưởng Xuân Hoa hét lên thất thanh, khiến những người hàng xóm tò mò ló đầu ra xem.
Không rảnh lo lắng chuyện đó, Tưởng Xuân HOa chạy khắp nhà kiểm tra.
Mọi thứ đều biến mất.
Bàn ghế, tủ giường, đến cả mấy cái bánh bà ta làm hôm trước vẫn còn để lại cũng không thấy đâu.
Tưởng Xuân Hoa như bị sét đánh, vừa hoảng sợ vừa nhìn Chu Giang Sinh cũng đang khiếp sợ không nói lên lời.
Mặc kệ tất cả, bà ta ngồi bệt xuống nền nhà trống trơn, ôm đầu khóc rống:
"Trời ơi! Nhà tôi bị trộm! Đứa khốn nạn nào đã lấy sạch đồ nhà tôi thế này! Đồ vô phúc, rồi trời sẽ phạt chết chúng mày!"
Dù đã sống ở thành phố vài năm, trong xương cốt Tưởng Xuân Hoa vẫn giữ thói quen chửi rủa như một bà hàng chợ. Trong cơn tức giận, bộ mặt thật của bà hiện rõ mồn một.
Bà khóc lóc một lúc rồi bỗng nhớ ra điều gì, gào lên: "Chắc chắn là Kiều Minh Nguyệt! Nó không chịu chấp nhận tôi là mẹ kế, nên cố tình trả thù. Kiều Minh Nguyệt, ra đây! Ra ngay cho tao!"
Chu Giang Sinh vốn đã khó chịu khi thấy bà ta làm ầm ĩ, nhà gặp trộm ông đã nhịn, giờ nghe những lời độc địa đó càng tức tối. Ông quát: "Câm miệng! Mau đứng lên!"
Người trong khu tập thể thấy trong nhà náo loạn liền tiến lại gần xem.
"Hê, nhà này bị dọn sạch thế này cơ à?"
Một người lắc đầu, cắn hạt dưa rồi lẩm bẩm: "Tội nghiệp quá, mình phải nhổ mấy cái vỏ hạt dưa vào cho đỡ lạnh lẽo."
Chu Giang Sinh hất bà ta ra, khiến bà ta lảo đảo lùi lại.
"Phải làm sao? Tôi hỏi bà, hai mẹ con bà đã gây ra chuyện ngu ngốc gì?"
Ông nghiến răng, không một chút thương xót. "Tôi đã bảo phải sống cho cẩn thận, vậy mà vẫn gây chuyện! Nếu làm lãnh đạo nổi giận, bà bảo tôi còn thăng tiến được không?"
Đúng là đồ tóc dài kiến thức ngắn!
Tưởng Xuân Hoa cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, đành nuốt giận, vội vàng giải thích: "Mấy ngày nay Huệ Huệ bị bệnh, tôi ở bệnh viện chăm sóc suốt. Chuyện này chắc chắn không phải do chúng tôi… Có khi nào là Minh Nguyệt?"
Nghe vậy, sắc mặt Chu Giang Sinh tối lại. Ông nhìn chằm chằm vào Tưởng Xuân Hoa rồi quay người đi về nhà.
Ông cứ ngỡ con gái mình đã thay đổi, nào ngờ nhân lúc ông đi vắng lại làm ra chuyện tày trời thế này.
Ông nổi trận lôi đình, đúng là người tốt do nhà họ Kiều dạy dỗ ra!
Tưởng Xuân Hoa đi bên cạnh, lòng bồn chồn bất an.
Nhưng rồi tự nhủ: "Chẳng qua chỉ là con nhóc, làm gì được chứ?"
Cho đến khi vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến bà ts chết sững.
Nhà bị trộm sạch!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Xuân Hoa hét lên thất thanh, khiến những người hàng xóm tò mò ló đầu ra xem.
Không rảnh lo lắng chuyện đó, Tưởng Xuân HOa chạy khắp nhà kiểm tra.
Mọi thứ đều biến mất.
Bàn ghế, tủ giường, đến cả mấy cái bánh bà ta làm hôm trước vẫn còn để lại cũng không thấy đâu.
Tưởng Xuân Hoa như bị sét đánh, vừa hoảng sợ vừa nhìn Chu Giang Sinh cũng đang khiếp sợ không nói lên lời.
Mặc kệ tất cả, bà ta ngồi bệt xuống nền nhà trống trơn, ôm đầu khóc rống:
"Trời ơi! Nhà tôi bị trộm! Đứa khốn nạn nào đã lấy sạch đồ nhà tôi thế này! Đồ vô phúc, rồi trời sẽ phạt chết chúng mày!"
Dù đã sống ở thành phố vài năm, trong xương cốt Tưởng Xuân Hoa vẫn giữ thói quen chửi rủa như một bà hàng chợ. Trong cơn tức giận, bộ mặt thật của bà hiện rõ mồn một.
Bà khóc lóc một lúc rồi bỗng nhớ ra điều gì, gào lên: "Chắc chắn là Kiều Minh Nguyệt! Nó không chịu chấp nhận tôi là mẹ kế, nên cố tình trả thù. Kiều Minh Nguyệt, ra đây! Ra ngay cho tao!"
Chu Giang Sinh vốn đã khó chịu khi thấy bà ta làm ầm ĩ, nhà gặp trộm ông đã nhịn, giờ nghe những lời độc địa đó càng tức tối. Ông quát: "Câm miệng! Mau đứng lên!"
Người trong khu tập thể thấy trong nhà náo loạn liền tiến lại gần xem.
"Hê, nhà này bị dọn sạch thế này cơ à?"
Một người lắc đầu, cắn hạt dưa rồi lẩm bẩm: "Tội nghiệp quá, mình phải nhổ mấy cái vỏ hạt dưa vào cho đỡ lạnh lẽo."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro