Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 23
2024-11-02 00:33:02
Kiều Minh Nguyệt chẳng hề thấy tiếc cho “bi kịch” của cô gái xuyên không.
Dù gì họ cũng là hai con người khác nhau, và cô không có ý định báo thù cho ai. Chỉ cần Đinh Diễm Hồng không gây chuyện với mình, cô cũng không muốn phí sức đối phó với loại người đó.
Nhưng có vẻ Đinh Diễm Hồng lại không nghĩ vậy.
Nhìn Kiều Minh Nguyệt mặc chiếc váy xanh dương đơn giản, Đinh Diễm Hồng lại thấy nhớ quãng thời gian còn làm bạn với cô.
Lúc đó, nhờ thân thiết với Kiều Minh Nguyệt mà cô ta cũng được hưởng nhiều lợi ích.
Tiếc là, dù vẻ ngoài mềm mỏng, Kiều Minh Nguyệt lại rất cứng rắn. Chỉ vì một lỗi lầm mà cô đã tuyệt giao với mình.
Thật lạnh lùng!
Không gặp lại ở khu tập thể, không ngờ lần này lại tái ngộ ở nông thôn. Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Nếu mình tỏ ra đáng thương một chút, liệu có thể nối lại quan hệ với Kiều Minh Nguyệt không?
Nghĩ thế, Đinh Diễm Hồng lảo đảo đứng dậy, định đến bên Kiều Minh Nguyệt để xin lỗi. Nhưng vừa nhổm dậy, giọng quát lạnh lùng của đội trưởng vang lên:
“Cô muốn chết à? Ngồi xuống!”
Đinh Diễm Hồng giật mình, lập tức ngồi phịch xuống.
Cô ta lắp bắp: “Xin... xin lỗi, tôi chỉ muốn đến ngồi với Minh Nguyệt. Chúng tôi là bạn mà.”
Kiều Minh Nguyệt bật cười khẩy, không nể nang đáp: “Ai là bạn với cô? Đừng tự dát vàng lên mặt mình. Nếu cô muốn chết, tìm chỗ vắng người mà chết. Dám lộn xộn trên máy kéo, muốn cả đội chịu trách nhiệm vì cô à?!”
Lập tức, ngoài một nữ thanh niên trí thức đang say xe, tất cả ánh mắt hoặc khó chịu hoặc nghi ngờ đều đổ dồn về phía Đinh Diễm Hồng.
Khuôn mặt ngăm đen trời sinh của cô ta đỏ bừng đến tận cổ.
“Xin... xin lỗi.” Đinh Diễm Hồng yếu ớt xin lỗi, cúi đầu cố gắng lẩn tránh ánh nhìn soi mói của mọi người.
Trong lòng cô ta tràn ngập oán hận, trách Kiều Minh Nguyệt đã khiến mình mất mặt trước bao người.
Nhìn dáng vẻ đáng thương giả tạo của Đinh Diễm Hồng, Kiều Minh Nguyệt thầm nghĩ: Đúng là một ổ trà xanh bạch liên.
Hai từ này cô cũng học được từ cô gái xuyên không kia, suốt chục năm chẳng học được gì hay ho ngoài mấy khái niệm vô dụng này.
Tề Chí Quốc lúc này càng thêm hài lòng với Kiều Minh Nguyệt. Dù trông cô có vẻ yếu ớt, nhưng lại biết cách cư xử, không giả tạo, tính cách thế này ông thích!
Sự việc nhanh chóng bị bỏ qua, và sau thêm mười phút nữa, chiếc máy kéo đã đến đội Bắc Thủy.
Kiều Minh Nguyệt hứng thú quan sát ngôi làng nhỏ phủ một lớp bụi xám, so sánh nó với ký ức mơ hồ của mình.
Đất vàng lầy lội, nhà đất trát bùn… Xem ra cũng không khác tưởng tượng là bao.
Nhân lúc mọi người đang bận rộn kiểm tra hành lý, Đinh Diễm Hồng lại len lén tiến đến bên Kiều Minh Nguyệt, cố lấy lại giọng yếu đuối: “Minh Nguyệt, mình thực sự biết sai rồi. Cậu cũng biết hoàn cảnh nhà mình mà, mình không còn cách nào khác… Giờ đã đến nông thôn xa lạ này, chi bằng chúng ta nương tựa vào nhau được không?”
Dù gì họ cũng là hai con người khác nhau, và cô không có ý định báo thù cho ai. Chỉ cần Đinh Diễm Hồng không gây chuyện với mình, cô cũng không muốn phí sức đối phó với loại người đó.
Nhưng có vẻ Đinh Diễm Hồng lại không nghĩ vậy.
Nhìn Kiều Minh Nguyệt mặc chiếc váy xanh dương đơn giản, Đinh Diễm Hồng lại thấy nhớ quãng thời gian còn làm bạn với cô.
Lúc đó, nhờ thân thiết với Kiều Minh Nguyệt mà cô ta cũng được hưởng nhiều lợi ích.
Tiếc là, dù vẻ ngoài mềm mỏng, Kiều Minh Nguyệt lại rất cứng rắn. Chỉ vì một lỗi lầm mà cô đã tuyệt giao với mình.
Thật lạnh lùng!
Không gặp lại ở khu tập thể, không ngờ lần này lại tái ngộ ở nông thôn. Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Nếu mình tỏ ra đáng thương một chút, liệu có thể nối lại quan hệ với Kiều Minh Nguyệt không?
Nghĩ thế, Đinh Diễm Hồng lảo đảo đứng dậy, định đến bên Kiều Minh Nguyệt để xin lỗi. Nhưng vừa nhổm dậy, giọng quát lạnh lùng của đội trưởng vang lên:
“Cô muốn chết à? Ngồi xuống!”
Đinh Diễm Hồng giật mình, lập tức ngồi phịch xuống.
Cô ta lắp bắp: “Xin... xin lỗi, tôi chỉ muốn đến ngồi với Minh Nguyệt. Chúng tôi là bạn mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Minh Nguyệt bật cười khẩy, không nể nang đáp: “Ai là bạn với cô? Đừng tự dát vàng lên mặt mình. Nếu cô muốn chết, tìm chỗ vắng người mà chết. Dám lộn xộn trên máy kéo, muốn cả đội chịu trách nhiệm vì cô à?!”
Lập tức, ngoài một nữ thanh niên trí thức đang say xe, tất cả ánh mắt hoặc khó chịu hoặc nghi ngờ đều đổ dồn về phía Đinh Diễm Hồng.
Khuôn mặt ngăm đen trời sinh của cô ta đỏ bừng đến tận cổ.
“Xin... xin lỗi.” Đinh Diễm Hồng yếu ớt xin lỗi, cúi đầu cố gắng lẩn tránh ánh nhìn soi mói của mọi người.
Trong lòng cô ta tràn ngập oán hận, trách Kiều Minh Nguyệt đã khiến mình mất mặt trước bao người.
Nhìn dáng vẻ đáng thương giả tạo của Đinh Diễm Hồng, Kiều Minh Nguyệt thầm nghĩ: Đúng là một ổ trà xanh bạch liên.
Hai từ này cô cũng học được từ cô gái xuyên không kia, suốt chục năm chẳng học được gì hay ho ngoài mấy khái niệm vô dụng này.
Tề Chí Quốc lúc này càng thêm hài lòng với Kiều Minh Nguyệt. Dù trông cô có vẻ yếu ớt, nhưng lại biết cách cư xử, không giả tạo, tính cách thế này ông thích!
Sự việc nhanh chóng bị bỏ qua, và sau thêm mười phút nữa, chiếc máy kéo đã đến đội Bắc Thủy.
Kiều Minh Nguyệt hứng thú quan sát ngôi làng nhỏ phủ một lớp bụi xám, so sánh nó với ký ức mơ hồ của mình.
Đất vàng lầy lội, nhà đất trát bùn… Xem ra cũng không khác tưởng tượng là bao.
Nhân lúc mọi người đang bận rộn kiểm tra hành lý, Đinh Diễm Hồng lại len lén tiến đến bên Kiều Minh Nguyệt, cố lấy lại giọng yếu đuối: “Minh Nguyệt, mình thực sự biết sai rồi. Cậu cũng biết hoàn cảnh nhà mình mà, mình không còn cách nào khác… Giờ đã đến nông thôn xa lạ này, chi bằng chúng ta nương tựa vào nhau được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro