Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 46
2024-11-02 00:33:02
Anh Tạ ngoài lạnh trong nóng, ngoài việc nhìn hơi lạnh lùngchắc chắn , sau này chắc chắn sẽ là người chồng biết yêu thương. Hy vọng cô thanh niên trí thức kia sẽ kiên trì, đừng bỏ rơi anh ấylàm cho anh Tạ của anh ta cô đơn đáng thương như thế.
Tạ Lệ đi thẳng vào ruộng, cầm lấy lưỡi liềm, giọng lạnh nhạt:
“Đừng nói bậy, coi chừng làm hỏng danh tiếng của cô ấy.”
“...???”
Tề Thiệu Huy dụingoáy tai, khó tin nhìn Tạ Lệ. Anh Tạ vừa quan tâm đến danh tiếng của cô gái kia sao? Lại còn vì cô ấy mà lên tiếng với mình à?
Tề Thiệu Huy ngơ ngẩn chạy đến chỗ Tề Chí Quốc, níu lấy ông:
“Cha, cha nhéo véo con một cái đi. Con hình như đang nằm mơ. Anh Tạ hôm nay khác thường quá!”
Tề Chí Quốc chẳng nói chẳng rằng, túm lấy tai con trai vặn một vòng khiến anh ta đau đến mức kêu la:
“Thế tỉnh chưa? Còn lề mề nữa, mau đi làm việc đi!”
Tề Thiệu Huy ôm tai chạy biến. Tề Chí Quốc quay lại nhìn Tạ Lệ hờ hững bên cạnh, hỏi:
“Tiểu Lệ, có phải mấy ngày nữa ta sẽ lại viết giấy giới thiệu cho cháu không. Nhưng ta chú hỏi thật, mấy năm nay mỗi lần đi đến thành phố Dung, cháu đều làm gì ở đó?”
Tạ Lệ dừng tay, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói:
“Năm nay không cần nữa.”
Đinh Diễm Hồng bị phạt thay cô đi làm việc, khiến Kiều Minh Nguyệt ngay lập tức được giải phóng khỏi công việc nhổ cỏ.
Cô chẳng phải người có nguyên tắc gì nhiều, hễ có ai làm giúp là cô sẵn sàng rút lui ngay lập tức.
Mẹ của Từ giaMẹ Từ hung dữ chỉ vào Đinh Diễm Hồng mắng vài câu, bảo cô ta không được lười biếng. Sau đó, bà quay sang Kiều Minh Nguyệt, mặt mày tươi cười, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cô.
“Con gái mẹ vất vả quá, nhổ được cả một đám cỏ lớn thế này. Con gái mẹ sao mà giỏi quá chừng.”
Kiều Minh Nguyệt: “…” Cạn lời.
Đúng kiểu khen bằng mọi giá.
Mẹ TừMẹ Từ mừng rỡ trong lòng, nhìn con gái mình mà tự hào không thôi. Trông đi, nhìn xem, dáng vẻ vừa rồi của con bé thật ra có vài phần giống bà hồi trẻ đấy chứ!
Nhưng có điều cần hỏi vẫn phải hỏi.
Bà Mẹ Từ nhìn Minh Nguyệt, dò xét:
“NguyệtCon gái à, nói thật với mẹ nào, sao con lại bênh vực thằng nhóc Tạ Lệ thế? Chuyện giữa hai đứa vẫn còn đáng tin như ngày xưa hảcủa hai đứa khi còn nhỏ vẫn nhớ à?”
“Dĩ nhiên là đáng tinnhớ rồi!” Kiều Minh Nguyệt còn đang nghĩ cách giải thích thì mẹ nuôi đã đưa ngay đáp án. “NóAnh ấy là bạn của con, con tất nhiên phải đứng về phía nóanh ấy. Với lại, mấy lời đồn vớ vẩn đó toàn là mê tín phong kiến, nghe không được đâu.”
Kiều Minh Nguyệt len lén nhìn mẹ nuôi, cố gắng quan sát biểu cảm của bà.
Tạ Lệ đi thẳng vào ruộng, cầm lấy lưỡi liềm, giọng lạnh nhạt:
“Đừng nói bậy, coi chừng làm hỏng danh tiếng của cô ấy.”
“...???”
Tề Thiệu Huy dụingoáy tai, khó tin nhìn Tạ Lệ. Anh Tạ vừa quan tâm đến danh tiếng của cô gái kia sao? Lại còn vì cô ấy mà lên tiếng với mình à?
Tề Thiệu Huy ngơ ngẩn chạy đến chỗ Tề Chí Quốc, níu lấy ông:
“Cha, cha nhéo véo con một cái đi. Con hình như đang nằm mơ. Anh Tạ hôm nay khác thường quá!”
Tề Chí Quốc chẳng nói chẳng rằng, túm lấy tai con trai vặn một vòng khiến anh ta đau đến mức kêu la:
“Thế tỉnh chưa? Còn lề mề nữa, mau đi làm việc đi!”
Tề Thiệu Huy ôm tai chạy biến. Tề Chí Quốc quay lại nhìn Tạ Lệ hờ hững bên cạnh, hỏi:
“Tiểu Lệ, có phải mấy ngày nữa ta sẽ lại viết giấy giới thiệu cho cháu không. Nhưng ta chú hỏi thật, mấy năm nay mỗi lần đi đến thành phố Dung, cháu đều làm gì ở đó?”
Tạ Lệ dừng tay, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói:
“Năm nay không cần nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Diễm Hồng bị phạt thay cô đi làm việc, khiến Kiều Minh Nguyệt ngay lập tức được giải phóng khỏi công việc nhổ cỏ.
Cô chẳng phải người có nguyên tắc gì nhiều, hễ có ai làm giúp là cô sẵn sàng rút lui ngay lập tức.
Mẹ của Từ giaMẹ Từ hung dữ chỉ vào Đinh Diễm Hồng mắng vài câu, bảo cô ta không được lười biếng. Sau đó, bà quay sang Kiều Minh Nguyệt, mặt mày tươi cười, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cô.
“Con gái mẹ vất vả quá, nhổ được cả một đám cỏ lớn thế này. Con gái mẹ sao mà giỏi quá chừng.”
Kiều Minh Nguyệt: “…” Cạn lời.
Đúng kiểu khen bằng mọi giá.
Mẹ TừMẹ Từ mừng rỡ trong lòng, nhìn con gái mình mà tự hào không thôi. Trông đi, nhìn xem, dáng vẻ vừa rồi của con bé thật ra có vài phần giống bà hồi trẻ đấy chứ!
Nhưng có điều cần hỏi vẫn phải hỏi.
Bà Mẹ Từ nhìn Minh Nguyệt, dò xét:
“NguyệtCon gái à, nói thật với mẹ nào, sao con lại bênh vực thằng nhóc Tạ Lệ thế? Chuyện giữa hai đứa vẫn còn đáng tin như ngày xưa hảcủa hai đứa khi còn nhỏ vẫn nhớ à?”
“Dĩ nhiên là đáng tinnhớ rồi!” Kiều Minh Nguyệt còn đang nghĩ cách giải thích thì mẹ nuôi đã đưa ngay đáp án. “NóAnh ấy là bạn của con, con tất nhiên phải đứng về phía nóanh ấy. Với lại, mấy lời đồn vớ vẩn đó toàn là mê tín phong kiến, nghe không được đâu.”
Kiều Minh Nguyệt len lén nhìn mẹ nuôi, cố gắng quan sát biểu cảm của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro