Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 48
2024-11-02 00:33:02
Một người đứng bên ruộng, vừa xoa lưng vừa tò mò hỏi: “Vương Tam Ni, vậy rốt cuộc con bé này và thằng nhóc Tạ Lệ có quan hệ gì? Tụi nó quen nhau từ khi nào vậy?”
Những lời đoán già đoán non về mối quan hệ này làm mọi người tò mò không dứt. Tạ Lệ lại ở gần khu của thanh niên trí thức, hai đứa đều ở độ tuổi thanh xuân, chẳng lẽ thật sự có gì đó giữa chúng?
Dù không dám hỏi thẳng vì sợ mẹ Từ nóng tính, nhưng ai nấy đều sốt ruột muốn biết rõ ngọn ngành.
“Liên quan gì đến mấy người.” Mẹ Từ thu trứng vào, cười lạnh: “Nếu dám nói linh tinh, coi chừng ăn đòn đấy!”
Nếu có ai dám bôi nhọ con gái bà, bà sẽ lôi kẻ đó đi nhúng vào thùng phân cho biết mặt!
Nhưng rồi bà nghĩ một chút, sau đó nhếch mép: “Nhưng nếu muốn nghe thì cũng được thôi.”
“Nghe chứ, nghe chứ!” Cả đám xúm lại, háo hức.
Mẹ Từ hắng giọng, chậm rãi kể:
“Khi con gái tôi khoảng năm, sáu tuổi, nó từng theo mẹ đến đây chơi. Chắc cũng có người còn nhớ chuyện đó.”
Có người sốt sắng hỏi: “Rồi rồi, liên quan gì đến thằng Tạ Lệ?”
Mẹ Từ nhấn mạnh:
“Hồi đó, con bé trong thành phố đến chơi nên tò mò vùng nông thôn, nhân lúc người lớn không để ýnên lẻn lên núi chơi, không may bị trượt chân lăn xuống dốc đúng lúc gặp thằng nhóc Tạ Lệ. Chính thằng nhóc Tạ Lệ đã cõng nó vềLúc đó nó mới có mấy tuổi đâu mà cũng cố cõng con bé về.”
“Thật à? Vậy ra Tạ Lệ là ân nhân cứu mạng của cô béon gái bà đó?” Mọi người chợt hiểu ra, gật gù. “Thảo nào con bé bênh vực nó như thế.”
Mẹ Từ đắc ý: “Đúng vậy. Tôi cũng suýt quên chuyện này, nhưng con bé lại là người trọng tình trọng nghĩa, bao nhiêu năm rồi vẫn không quên ai đã giúp mình.”
Nghe bà kể, cả đám người dần tỏ vẻ thông suốt. Mẹ Từ hài lòng quay lại làm việc, nhẹ nhõm trong lòng.
Chuyện này đã lâu như vậy, nếu không nhờ Minh Nguyệt nhắc, có lẽ bà đã quên từ lâu.
Ôi, con gái bà đúng là đứa biết ơn, sống tình nghĩa.
Những người đứng gần đó liếc nhìn về phía Tạ Lệ, người vừa hoàn thành công việc sớm hơn mọi người.
Cậu ta đẹp traiThằng nhóc nhà họ Tạ lớn lên cũng được, làm việc cũng giỏi, nhưng số phận lại lận đận…
Tuy nhiên, nghe mẹ Từ nói thế, có lẽ những lời mê tín kia cũng không phải lúc nào cũng đúng.
Người ta bảo lại gần Tạ Lệ sẽ gặp xui xẻo, nhưng Minh Nguyệtnữ thanh niên trí thức kia gặp cậu ấy từ nhỏ mà chẳng phải vẫn bình an vô sự, thậm chí còn được cứu mạng đấy thôi?
Cả đám người mải nghĩ ngợi, cuối cùng lại cúi đầu cắt lúa, vì kiếm công điểm mới là chuyện quan trọng nhất.
Ở bên kia, Kiều Minh Nguyệt bước trên bờ ruộng lởm chởm, đường đi không bằng phẳng, khiến cô suýt trật chân vài lần.
Cô dừng lại, thở dài, tháo găng tay ra, cúi xuống thổi vào ngón tay bị cỏ cứa trầy da. Ngẩng đầu lên, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở phía trước.
Kiều Minh Nguyệt không kìm được niềm vui, vui vẻ gọi to:
“Tạ Lệ!”
Những lời đoán già đoán non về mối quan hệ này làm mọi người tò mò không dứt. Tạ Lệ lại ở gần khu của thanh niên trí thức, hai đứa đều ở độ tuổi thanh xuân, chẳng lẽ thật sự có gì đó giữa chúng?
Dù không dám hỏi thẳng vì sợ mẹ Từ nóng tính, nhưng ai nấy đều sốt ruột muốn biết rõ ngọn ngành.
“Liên quan gì đến mấy người.” Mẹ Từ thu trứng vào, cười lạnh: “Nếu dám nói linh tinh, coi chừng ăn đòn đấy!”
Nếu có ai dám bôi nhọ con gái bà, bà sẽ lôi kẻ đó đi nhúng vào thùng phân cho biết mặt!
Nhưng rồi bà nghĩ một chút, sau đó nhếch mép: “Nhưng nếu muốn nghe thì cũng được thôi.”
“Nghe chứ, nghe chứ!” Cả đám xúm lại, háo hức.
Mẹ Từ hắng giọng, chậm rãi kể:
“Khi con gái tôi khoảng năm, sáu tuổi, nó từng theo mẹ đến đây chơi. Chắc cũng có người còn nhớ chuyện đó.”
Có người sốt sắng hỏi: “Rồi rồi, liên quan gì đến thằng Tạ Lệ?”
Mẹ Từ nhấn mạnh:
“Hồi đó, con bé trong thành phố đến chơi nên tò mò vùng nông thôn, nhân lúc người lớn không để ýnên lẻn lên núi chơi, không may bị trượt chân lăn xuống dốc đúng lúc gặp thằng nhóc Tạ Lệ. Chính thằng nhóc Tạ Lệ đã cõng nó vềLúc đó nó mới có mấy tuổi đâu mà cũng cố cõng con bé về.”
“Thật à? Vậy ra Tạ Lệ là ân nhân cứu mạng của cô béon gái bà đó?” Mọi người chợt hiểu ra, gật gù. “Thảo nào con bé bênh vực nó như thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Từ đắc ý: “Đúng vậy. Tôi cũng suýt quên chuyện này, nhưng con bé lại là người trọng tình trọng nghĩa, bao nhiêu năm rồi vẫn không quên ai đã giúp mình.”
Nghe bà kể, cả đám người dần tỏ vẻ thông suốt. Mẹ Từ hài lòng quay lại làm việc, nhẹ nhõm trong lòng.
Chuyện này đã lâu như vậy, nếu không nhờ Minh Nguyệt nhắc, có lẽ bà đã quên từ lâu.
Ôi, con gái bà đúng là đứa biết ơn, sống tình nghĩa.
Những người đứng gần đó liếc nhìn về phía Tạ Lệ, người vừa hoàn thành công việc sớm hơn mọi người.
Cậu ta đẹp traiThằng nhóc nhà họ Tạ lớn lên cũng được, làm việc cũng giỏi, nhưng số phận lại lận đận…
Tuy nhiên, nghe mẹ Từ nói thế, có lẽ những lời mê tín kia cũng không phải lúc nào cũng đúng.
Người ta bảo lại gần Tạ Lệ sẽ gặp xui xẻo, nhưng Minh Nguyệtnữ thanh niên trí thức kia gặp cậu ấy từ nhỏ mà chẳng phải vẫn bình an vô sự, thậm chí còn được cứu mạng đấy thôi?
Cả đám người mải nghĩ ngợi, cuối cùng lại cúi đầu cắt lúa, vì kiếm công điểm mới là chuyện quan trọng nhất.
Ở bên kia, Kiều Minh Nguyệt bước trên bờ ruộng lởm chởm, đường đi không bằng phẳng, khiến cô suýt trật chân vài lần.
Cô dừng lại, thở dài, tháo găng tay ra, cúi xuống thổi vào ngón tay bị cỏ cứa trầy da. Ngẩng đầu lên, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở phía trước.
Kiều Minh Nguyệt không kìm được niềm vui, vui vẻ gọi to:
“Tạ Lệ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro