Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Điểm Tập Kết Th...
2024-11-02 00:33:02
Cô nhìn về phía căn nhà ấy thêm vài lần, đợi mẹ nuôi giới thiệu. Thế nhưng, Vương Tam Ni chỉ liếc qua rồi kéo cô vào ký túc xá mà không nói gì.
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy hơi lạ. Suốt dọc đường, mẹ nuôi kể đủ thứ, ngay cả những chuyện không mấy quan trọng. Nhưng đến căn nhà kia thì bà lại im lặng?
Tuy nhiên, lúc này đội trưởng đang phân phòng, nên cô tạm gạt suy nghĩ đó sang một bên.
Điểm tập kết thanh niên trí thức của Đại đội Bắc Thủy là một căn nhà đất vàng với tổng cộng năm gian. Có bốn gian chính và một phòng đơn xây riêng ở bên cạnh.
Đội trưởng Tề Chí Quốc nói: “Nữ thanh niên trí thức ở bên phía đông, còn nam thanh niên trí thức ở phía tây. Các thanh niên đến trước vẫn đang làm việc ngoài đồng. Các người cứ chọn giường trống trong phòng mình muốn.”
Một nữ thanh niên trí thức từng say xe lúc trước giơ tay hỏi: “Đội trưởng, phòng đơn kia có được chọn không ạ?”
Tề Chí Quốc giải thích rõ ràng để tránh hiểu lầm: “Phòng đơn này dành cho Kiều Minh Nguyệt. Đây là nhà cũ của gia đình mẹ nuôi cô ấy, nên căn phòng này đã được giữ lại riêng cho cô. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Nghe vậy, đám thanh niên trí thức lập tức dẹp ý định tranh phòng đơn, vội vàng nói: “Không ý kiến, không ý kiến!”
Cô gái vừa hỏi là Nhiếp Mạn Lệ nhún vai, tỏ vẻ không để tâm, rồi xách hành lý vào chọn chỗ ngủ.
Lúc này, Kiều Minh Nguyệt mới nhận ra vì sao căn nhà lại có cảm giác quen thuộc. Hóa ra đây là nơi cô từng ở cùng mẹ khi còn nhỏ. Đúng căn phòng này luôn!
Phòng đơn không có nhiều đồ đạc: một chiếc giường đơn giữa phòng, cạnh cửa sổ là một chiếc bàn gỗ cũ và một chiếc ghế gỗ.
Mọi thứ trong phòng đều rất sạch sẽ, rõ ràng mẹ nuôi và gia đình đã dọn dẹp trước.
Từ mẫuMẹ Từ nhanh nhẹn trải chăn đệm lên giường, ấn thử vài lần rồi cười bảo:
“Con gái, lại đây thử xem, có cứng không?”
Kiều Minh Nguyệt sực tỉnh, ngượng ngùng bước tới: “Mẹ nuôi, để con tự trải giường là được mà.”
“Con gái ngốc, đã gọi ta là mẹ rồi còn khách sáo gì nữa? Con đừng quên, nếu không có mẹ con, thì…”
“Thì mẹ đã chẳng còn mạng.” Kiều Minh Nguyệt thở dài: “Con biết mẹ sẽ nói vậy mà. Được rồi, sau này con sẽ phiền mẹ nhiều lắm, lúc đó mẹ đừng có hối hận đấy nhé.”
Từ mẫuMẹ Từ lườm yêu cô: “Nói bậy! Mẹ còn yêu con không hết ấy chứ.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Kiều Minh Nguyệt nhớ ra hai anh trai nuôi vẫn còn đang đứng ngoài nắng. Cô liền kéo Từ mẫumẹ Từ ra ngoài để họ khỏi đợi lâu.
Lúc này, các thanh niên trí thức khác cũng đã chọn xong phòng. Đội trưởng Tề căn dặn họ mượn gạo từ đại đội rồi rảo bước về nhà.
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy hơi lạ. Suốt dọc đường, mẹ nuôi kể đủ thứ, ngay cả những chuyện không mấy quan trọng. Nhưng đến căn nhà kia thì bà lại im lặng?
Tuy nhiên, lúc này đội trưởng đang phân phòng, nên cô tạm gạt suy nghĩ đó sang một bên.
Điểm tập kết thanh niên trí thức của Đại đội Bắc Thủy là một căn nhà đất vàng với tổng cộng năm gian. Có bốn gian chính và một phòng đơn xây riêng ở bên cạnh.
Đội trưởng Tề Chí Quốc nói: “Nữ thanh niên trí thức ở bên phía đông, còn nam thanh niên trí thức ở phía tây. Các thanh niên đến trước vẫn đang làm việc ngoài đồng. Các người cứ chọn giường trống trong phòng mình muốn.”
Một nữ thanh niên trí thức từng say xe lúc trước giơ tay hỏi: “Đội trưởng, phòng đơn kia có được chọn không ạ?”
Tề Chí Quốc giải thích rõ ràng để tránh hiểu lầm: “Phòng đơn này dành cho Kiều Minh Nguyệt. Đây là nhà cũ của gia đình mẹ nuôi cô ấy, nên căn phòng này đã được giữ lại riêng cho cô. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Nghe vậy, đám thanh niên trí thức lập tức dẹp ý định tranh phòng đơn, vội vàng nói: “Không ý kiến, không ý kiến!”
Cô gái vừa hỏi là Nhiếp Mạn Lệ nhún vai, tỏ vẻ không để tâm, rồi xách hành lý vào chọn chỗ ngủ.
Lúc này, Kiều Minh Nguyệt mới nhận ra vì sao căn nhà lại có cảm giác quen thuộc. Hóa ra đây là nơi cô từng ở cùng mẹ khi còn nhỏ. Đúng căn phòng này luôn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng đơn không có nhiều đồ đạc: một chiếc giường đơn giữa phòng, cạnh cửa sổ là một chiếc bàn gỗ cũ và một chiếc ghế gỗ.
Mọi thứ trong phòng đều rất sạch sẽ, rõ ràng mẹ nuôi và gia đình đã dọn dẹp trước.
Từ mẫuMẹ Từ nhanh nhẹn trải chăn đệm lên giường, ấn thử vài lần rồi cười bảo:
“Con gái, lại đây thử xem, có cứng không?”
Kiều Minh Nguyệt sực tỉnh, ngượng ngùng bước tới: “Mẹ nuôi, để con tự trải giường là được mà.”
“Con gái ngốc, đã gọi ta là mẹ rồi còn khách sáo gì nữa? Con đừng quên, nếu không có mẹ con, thì…”
“Thì mẹ đã chẳng còn mạng.” Kiều Minh Nguyệt thở dài: “Con biết mẹ sẽ nói vậy mà. Được rồi, sau này con sẽ phiền mẹ nhiều lắm, lúc đó mẹ đừng có hối hận đấy nhé.”
Từ mẫuMẹ Từ lườm yêu cô: “Nói bậy! Mẹ còn yêu con không hết ấy chứ.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Kiều Minh Nguyệt nhớ ra hai anh trai nuôi vẫn còn đang đứng ngoài nắng. Cô liền kéo Từ mẫumẹ Từ ra ngoài để họ khỏi đợi lâu.
Lúc này, các thanh niên trí thức khác cũng đã chọn xong phòng. Đội trưởng Tề căn dặn họ mượn gạo từ đại đội rồi rảo bước về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro