Chương 103
Hồ Oa
2025-03-13 23:43:52
Lương Văn Thư bước tới xác nhận: “Học Trưởng , vừa rồi đồng hồ đếm ngược đã hết đúng không?”Một thành viên trong hội sinh viên đưa đồng hồ bấm giờ cho cô ta xem: “Thời gian chưa hết, vẫn còn một giây.”Lâm Vân: “Làm sao có thể chứ, rõ ràng là thời gian đã hết rồi mà…”Bị nghi ngờ, thành viên hội sinh viên có chút bất mãn. Nếu không phải vì người trong câu lạc bộ khiêu vũ cố tình làm mất nhịp, thì trò chơi đã kết thúc từ lâu. Giờ họ còn kéo dài thêm 5 phút, mà họ vẫn kêu ca, chẳng lẽ chỉ có khi họ thắng mới được coi là công bằng sao?“Nếu cậu nghi ngờ cách chúng tôi tính thời gian, thì hội trưởng đang ở đây, cậu có thể nói trực tiếp với hội trưởng.”Lâm Vân nghẹn lời.Cô làm sao có gan đi nói với Tạ Bắc Mặc chuyện này.“Thời gian đã hết, bây giờ chính thức bắt đầu đếm lại.”Các thành viên trong hội sinh viên công khai đếm lại số chai. Kết quả cuối cùng là: Lâm Vân cộng với mười chai sau cùng số chai của cô là 134. Còn bên Lý Tình Nhi, ba người Tề Hàn đã mang thêm túi chai, tổng cộng là 39 chai, cộng với số chai ban đầu của họ là 170 chai.“Lý Tình Nhi thắng! Cô ấy đã thu thập được 170 chai, chính thức giành chức vô địch trò chơi.”“Hoan hô, hoan hô——”Mọi người đều vỗ tay, chỉ có người trong câu lạc bộ khiêu vũ là không có phản ứng gì.Kể từ khi kết quả đã rõ, dù Lâm Vân có không phục cũng chỉ có thể nuốt vào trong lòng.“Đàn chị, tuyệt quá!”“Có huy chương rồi, sáng thứ hai có thể đi xin trường xóa bỏ án phạt!”Lúc nhận huy chương, đàn chị vô cùng kích động, cô chạy tới ôm chặt lấy Bạch Tử.“Cảm ơn em, Bạch Tử.”Trong lòng cô biết rõ ràng, nếu không có Bạch Tử, cô hoàn toàn không thể thắng được Lâm Vân trong câu lạc bộ khiêu vũ.Thực ra, đến cuối trò chơi, thắng hay thua cũng không quan trọng lắm, mọi người chỉ tranh nhau một chút khí thế mà thôi!Bạch Tử giúp cô lấy lại mặt mũi, đó là điều khiến cô vui nhất.Bạch Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nói nhẹ nhàng: “Đàn chị, chúng ta đều trong một câu lạc bộ, cảm ơn là khách sáo rồi.”Những người trong câu lạc bộ khiêu vũ thua trận, không muốn ở lại nhìn họ ăn mừng, nên tất cả quay lưng bỏ đi.Lương Văn Thư và Trầm Thanh Thanh liếc nhìn Bạch Tử một cái rồi cùng theo những người trong câu lạc bộ khiêu vũ rời đi.Ngày hôm sau, tất cả sinh viên năm ba chuyên ngành biểu diễn đều phải đi vào hội trường để chọn vai.Vào buổi sáng, đoàn làm phim đi qua dưới tòa nhà khoa biểu diễn, mọi người đều chạy ra hành lang nhìn xuống, rất mong muốn được tham gia vào đoàn làm phim.Vào giờ ăn trưa trong căn tin, lại gặp đoàn làm phim và một số giáo viên chuyên ngành.Từ Hiểu Đồng: “Bạch Tử, là người trong đoàn làm phim kìa, không biết họ đã chọn xong diễn viên chưa.”Bạch Tử ngẩng đầu nhìn một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Chắc là đã chọn xong rồi.”Trầm Thanh Thanh và những người khác ngồi phía sau cũng chú ý tới đoàn làm phim.Lương Văn Thư : “Thanh Thanh, một lát tìm cơ hội lên trên làm quen đi, mình sẽ giới thiệu cho cậu, mình quen biết phó đạo diễn của đoàn làm phim, cả biên kịch Đào Băng Hà mình cũng quen.”Thẩm Thanh Thanh vui mừng nói: “Thật không, Văn Thư, cậu quá giỏi rồi!”Lương Văn Thư : “Chuyện nhỏ thôi, ha ha.”Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên ngồi cùng bàn với họ, một lát nữa cũng sẽ được nhờ vả, hai người lập tức bắt đầu tâng bốc.“Văn Thư, chỉ có cậu trong thế hệ này là quen biết nhiều người trong giới như vậy, thật sự rất ngưỡng mộ!”“Mình là fan của mẹ cậu đấy! Lần sau có thể nhờ cậu mang một tấm ảnh ký tặng cho chúng mình được không? Mình nhất định sẽ trân trọng.” Lương Văn Thư nghe mà trong lòng rất vui vẻ, “Các cậu đừng nói vậy, chúng ta là bạn bè mà, lát nữa mình sẽ giới thiệu cho các cậu.”Chúc Tiểu Xuân: “Nhìn đi, quả nhiên chỉ có kết bạn với những người bạn tốt mới có thể có được tương lai tốt hơn, Thái Liên, chúng ta có thể kết giao được với Thanh Thanh và Văn Thư, thật sự là trời thương chúng ta!”Hoàng Thái Liên gật đầu: “Đúng vậy!”Họ nói có ý, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đang ngồi ở bàn phía trước, nói với giọng mỉa mai: “Có đôi khi người ta hợp tính nhau, chắc kiếp này không bao giờ có cơ hội như vậy đâu!”Thẩm Thanh Thanh: “Các cậu đừng nói vậy, nếu để người khác nghe thấy thì không hay đâu.”Lương Văn Thư tỏ vẻ cao ngạo hơn Trầm Thanh Thanh , nói:"Người xuất thân không tốt trong đời này cơ hội để thay đổi số phận cũng rất ít, có những người chỉ việc được học chung lớp với chúng ta đã là một vinh hạnh lớn rồi, tương lai chắc chắn sẽ là những người ở hai thế giới khác nhau."Câu này cô ta đang ám chỉ Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng .Lương Văn Thư nói khá to, khiến những người xung quanh đều nghe thấy.Cô ta cố tình gây chuyện, làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người.Bạch Tử buông đũa, đứng dậy khỏi ghế: “Lương Văn Thư , cậu nói rất đúng, đời người thay đổi nhanh lắm, hôm nay là bạn học, ai mà biết mai có khi lại thành mẹ kế của cậu đấy.”Từ Hiểu Đồng khẽ cười: “Đúng vậy, ai mà đoán trước được chứ.”Những lời của Bạch Tử thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng thực tế đang ám chỉ việc mẹ của Lương Văn Thư là tình nhân.Những người không biết thì không thể nhận ra, nhưng ai hiểu chuyện sẽ lập tức nhận ra rằng Bạch Tử đang nói bóng gió.Lương Văn Thư giật mình đứng dậy, mặt đỏ bừng tức giận, quát: "Bạch Tử, cậu có ý gì?"Bạch Tử chỉ nhẹ nhàng nói: "Ý nghĩa của nó là vậy đó."Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️"Cậu nói không sai, xuất thân quả thật rất quan trọng, thời xưa, con vua thì là hoàng tử, kế tiếp là công tử, còn con của nô tỳ thì phải biết khiêm tốn, sống cẩn thận, đơn giản như vậy mà có người mãi không hiểu."Lương Văn Thư lại là người không thể đem xuất thân ra để nói, thế mà lại công khai đề cập đến trong căng tin , không phải đang làm trò cười sao?Khuôn mặt Lương Văn Thư lúc xanh lúc trắng, cô ta tức giận đến mức cầm hộp cơm trên bàn lao tới.Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của đoàn làm phim đang lấy cơm, cùng với các giáo viên bộ môn đi cùng."Lương Văn Thư ! Các em làm gì vậy, không ăn cơm à?"Lương Văn Thư quay đầu lại, mặt cố gắng nở nụ cười: "Thầy ơi, em không...""Không thì ngồi xuống ăn cơm đi!"Lương Văn Thư không giấu nổi sự bất mãn, cô ta lén lút đảo mắt, nếu không vì sợ sự việc ầm ĩ sẽ báo cho gia đình cô ta, và vì cô ta đang cố gắng giữ hình ảnh một cô gái ngoan ngoãn trước gia đình Lương, thì chắc chắn với tính khí của cô ta , cô ta không thể dễ dàng nghe lời của một giáo viên nhỏ bé như vậy!Cô ta miễn cưỡng ngồi xuống ăn cơm, cảm thấy rất mất mặt.Nhưng rồi ánh mắt cô ta chợt lóe lên, nhìn về phía đoàn làm phim, rồi nhanh chóng đi qua đó."Đạo diễn Tiêu! Bác Đào! Lâu quá không gặp, lần trước gặp nhau là ở thành phố Cảng đấy!"Cả căng tin đều im lặng, mọi người đều nghe thấy tiếng của Lương Văn Thư .Một vài người kinh ngạc, thì thầm với nhau:"Trời ơi, cậu ấy quen người trong đoàn làm phim sao? Còn quen cả biên kịch Đào Băng Hà nữa?""Người mới năm nhất này là ai vậy, trước đây hình như chưa thấy, trông cũng khá xinh đấy.""Hình như là học sinh chuyển lớp, khoa Biểu diễn.""Ngầu thật đấy, dám lên làm quen, chắc chắn là người quen rồi mới dám làm vậy."Lương Văn Thư bước tới trước mặt Đào Băng Hà , mỉm cười dịu dàng, "Bác Đào, bác vẫn khỏe chứ?"Đào Băng Hà nhìn Lương Văn Thư , chăm chú suy nghĩ một chút, rồi sau đó chậm rãi nhận ra cô là con gái của Tống Hàn Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro