Chương 157
Hồ Oa
2025-03-13 23:43:52
Mao Tiểu Ly nhìn thấy Bạch Tử có vẻ hơi ngượng ngùng.Giám đốc: "Cô gái này chính là Mao Tiểu Ly mà cô muốn gặp."Mao Tiểu Ly là nhân viên y tá trẻ nhất trong viện dưỡng lão, trước đây thành tích học tập rất tốt, nhưng không thi đại học.Khi giám đốc biết được một số hoàn cảnh của Mao Tiểu Ly, bà cảm thấy khá xót thương, nên viện dưỡng lão đã đặc biệt trợ cấp thêm cho cô."Cô là Mao Tiểu Ly à?""..."Mao Tiểu Ly hơi ngẩn người, "Xin lỗi, cô nói gì cơ?"Giám đốc: "Tiểu Ly bị mất thính lực ở một tai, nếu nói chuyện với cô ấy, hãy cố gắng nói to một chút."Bạch Tử hơi ngừng lại một chút, rồi nâng giọng nói chuyện với Mao Tiểu Ly.Lúc này Mao Tiểu Ly mới nghe rõ :" Đúng, tôi là Mao Tiểu Ly, cô tìm tôi có chuyện gì không?"Bạch Tử: "Tôi muốn hỏi cô về Trầm Thanh Thanh .""Trầm Thanh Thanh ? Trầm Thanh Thanh là ai?"Mao Tiểu Ly bỗng nhiên sững sờ, hỏi lại đầy ngạc nhiên.Bạch Tử nhanh chóng sửa lại : "Xin lỗi, tôi nhầm rồi, là PhạmThanh Thanh."Trước khi Trầm Thanh Thanh trở lại Trầm gia, cô mang họ Phạm cùng ba mẹ nuôi.Khi nghe đến tên Phạm Thanh Thanh, Mao Tiểu Ly có vẻ rất quen thuộc, cô bất ngờ bừng tỉnh và nói: "À, cô nói là Phạm Thanh Thanh, tôi biết cô ấy."Sau đó, Bạch Tử bắt đầu hỏi Mao Tiểu Ly về những chuyện liên quan đến Trầm Thanh Thanh khi cô còn học ở trường Trung học Thiên Dật 8.Quả nhiên, Mao Tiểu Ly chính là người bị nhóm nữ sinh cầm đầu bởi Trầm Thanh Thanh bắt nạt. Mao Tiểu Ly là một đứa trẻ trong gia đình đơn thân, tính cách yếu đuối nhưng học hành rất giỏi.Cô ấy là một trong những học sinh giỏi của lớp và còn được làm giám sát viên kỷ luật.Vào một buổi học tự học, Trầm Thanh Thanh đã nhiều lần vi phạm kỷ luật, khiến Mao Tiểu Ly phải ghi lại tên cô ấy vào sổ.Sau sự việc, Trầm Thanh Thanh bị giáo viên mắng, từ đó hai người, Trầm Thanh Thanh và Mao Tiểu Ly, trở thành kẻ thù của nhau.Mao Tiểu Ly bị bắt nạt liên tục, và vụ việc nghiêm trọng nhất là cô bị tát vào mặt dẫn đến điếc thần kinh, cần rất nhiều tiền để điều trị.Ban đầu, Mao Tiểu Ly chỉ nghĩ mình bị ù tai.Nhưng không ngờ sau đó tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng. Cô không muốn nói với mẹ mình, nhưng cuối cùng mẹ cô vẫn phát hiện ra.Mẹ cô muốn đến trường gặp giáo viên, nhưng lúc đó đang là kỳ nghỉ đông.Bởi vì họ là người dân bình thường, không có nhiều quyền lực, sự việc đã xảy ra từ lâu, Mao Tiểu Ly biết dù có đối mặt với Trầm Thanh Thanh , cô cũng sẽ không thừa nhận, hơn nữa không có chứng cứ.Vì vậy, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, Mao Tiểu Ly quyết định bỏ học, nghỉ học sớm, không tiếp tục học năm lớp 12 nữa.Cô còn đặc biệt đến Thành phố Q , chỉ để không gặp lại Trầm Thanh Thanh và không quay lại Thành phố A nữa.Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, bước ngoặt trong cuộc đời cô lại đi theo hướng bi kịch.Trong khi đó, Trầm Thanh Thanh lại trở thành người thắng cuộc trong cuộc sống.Bởi vì vào học kỳ 2 lớp 12, Trầm Thanh Thanh đã trở về Trầm gia , từ đó thoát khỏi thân phận trước đây và trở thành tiểu thư Trầm gia ở thành phố A.Bạch Tử: "Cô có biết Phạm Thanh Thanh hiện đang ở đâu không?"Mao Tiểu Ly lắc đầu : "Tôi không biết, cô ấy có lẽ ở Thành phố A ?"Bạch Tử: "Không, cô ấy đã đến Thành phố Q để học đại học, đang học ở Trường đại học T .""Cái gì!?"Với thành tích của Pham Thanh Thanh , sao có thể vào được Trường đại học T ?Bạch Tử: "Bởi vì bây giờ cô ấy là tiểu thư Trầm gia , không còn họ Phạm nữa, hiện tại họ là Trầm."Mao Tiểu Ly như bị sét đánh : "Tiểu thư Trầm gia ?""Đúng."Theo dòng thời gian trong kiếp trước, Mao Tiểu Ly biết Trầm Thanh Thanh chính là người đã bắt nạt cô lúc trước, cô sẽ tiếp tục thành công trong vài năm nữa. Nhưng bây giờ, Bạch Tử đã ép dòng thời gian tiến lên hiện tại.Khi Mao Tiểu Ly biết rằng Trầm Thanh Thanh đang sống một cuộc sống suôn sẻ, cô vô cùng tức giận!Bạch Tử ban đầu muốn để Mao Tiểu Ly đứng ra tố cáo những hành động tồi tệ của Trầm Thanh Thanh khi còn học ở trường, phơi bày bản chất của cô ta. Nhưng khi nhìn thấy Mao Tiểu Ly hiện tại, cô cảm thấy có chút không đành lòng.Dù sao đây cũng là việc khơi lại vết thương cũ của Mao Tiểu Ly.Nhưng không ngờ, Mao Tiểu Ly lại rất dũng cảm nói: "Tôi sẵn sàng chỉ ra cô ta!""Cô sẵn sàng?""Đúng." Mao Tiểu Ly gật đầu : "Thật ra tôi luôn nuốt không trôi cơn tức này, dù tôi biết hy vọng đòi lại công lý rất mỏng manh, nhưng tôi không muốn nhìn thấy người như vậy, sau này lại trở thành ngôi sao trên màn ảnh."Thật ra, Bạch Tử rất rõ.Cho dù Mao Tiểu Ly có đứng ra tố cáo, cũng không thể ngăn cản thành công tương lai của Trầm Thanh Thanh .Tuy nhiên, hành động dũng cảm của Mao Tiểu Ly sẽ khiến Trầm Thanh Thanh luôn mang theo một vết đen. Dù sau này cô thành công bước vào showbiz, sẽ luôn có vô số người biết rằng cô ta đã từng tham gia vào việc bắt nạt học sinh, khiến một bạn học bị điếc thần kinh.Cái nhãn mác này sẽ theo Trầm Thanh Thanh suốt đời.Dù cô có đạt được thành công vĩ đại, vết nhơ này cũng không thể nào xóa được.Danh tiếng của cô ta càng nổi, thì việc này sẽ càng được nhiều người biết đến.Hiện tại, Trầm Thanh Thanh vẫn chưa đạt được khả năng kiểm soát lượng người theo dõi. Vì vậy, việc phơi bày sự việc này bây giờ là cơ hội tốt nhất.Nếu vài năm nữa Mao Tiểu Ly mới đứng ra, kết quả sẽ giống kiếp trước, bị đội quân mạng phản kích, còn bị Trầm Thanh Thanh gửi thư cảnh cáo."Tôi sẵn sàng góp một phần nhỏ công sức chống lại bạo lực học đường.""Tốt.""Cảm ơn cô.""Không cần đâu, đáng lẽ ra phải là tôi cảm ơn cô mới đúng."Sau khi xác nhận với Mao Tiểu Ly , Bạch Tử và Qua Gia cùng nhau rời khỏi viện dưỡng lão. Sau đó, nửa tháng còn lại đều giao cho Mao Tiểu Ly chuẩn bị các chứng cứ của năm đó.Cuối cùng, trước khi khai giảng, dưới sự giúp đỡ của Bạch Tử, Mao Tiểu Ly đã thành công thu thập tất cả chứng cứ, bao gồm các báo cáo bệnh lý trước đây, ảnh chụp chung với cả lớp và thẻ học sinh.Ngày trước khai giảng.Trường T gửi đồng phục học kỳ mới đến.Bạch Tử dắt Nhục Nhục đi dạo công viên. Kể từ khi trở về Thành phố Q , Bạch Tử đã thường xuyên dẫn Nhục Nhục đi dạo.Dù hiện tại Nhục Nhục ngày càng "mập" hơn, thân hình gần bằng một con ch.ó lớn trưởng thành, dắt ra ngoài trông rất oai.Khi đến công viên, không gặp ngay được Tạ Bắc Mạc , mà lại gặp được Khả Ái trước.Khả Ái ngửi thấy mùi và chạy lại gần.Bạch Tử ngồi trên ghế dài, nghỉ ngơi uống nước, Khả Ái từ xa chạy tới.Khi nhìn thấy Khả Ái , Bạch Tử biết ngay là Tạ Bắc Mạc chắc chắn ở gần đây.Quả nhiên, từ khúc ngoặt bên trái, Tạ Bắc Mạc cầm dây xích từ từ bước tới.Trong hai tháng hè, Tạ Bắc Mạc đã đi quay bộ phim "Xuân Giang Nguyệt Dạ", theo thời gian tính ra, gần như bộ phim đã hoàn thành trước khai giảng.Anh mặc bộ đồ thể thao đen, bước đi chậm rãi.Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️"Tôi cứ nghĩ sao Khả Ái lại chạy đến đây, hóa ra là các em."Bạch Tử tựa lưng vào ghế, ánh mắt thản nhiên quan sát Tạ Bắc Mạc . Sau thời gian này, tóc của anh dài ra rất nhiều, chắc là để quay phim cổ trang, so với trước thì da hơi sẫm màu hơn."Quay xong phim rồi à?""Ừ, bốn ngày trước đã hoàn thành rồi.""Thật tuyệt nhỉ." Bạch Tử mỉm cười nhẹ, giọng điệu thoải mái: "Chúc mừng ra mắt nhé, học trưởng."Nhìn Tạ Bắc Mạc trước mặt, Bạch Tử bỗng cảm thấy như đang gặp lại một diễn viên điện ảnh trường đại học T mà chỉ có thể thấy qua màn hình trong kiếp trước.Chúc mừng anh bước vào bước đầu tiên của một cuộc đời đầy vận may, con đường sao sáng từ bây giờ bắt đầu.Chúc mừng trước cho tương lai của một diễn viên, sự nghiệp rộng mở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro