Chương 27
Hồ Oa
2025-03-13 23:43:52
Không lâu sau, bảng xếp hạng của các đội còn lại cũng xuất hiện.Đội của Bạch Tử xứng đáng đứng đầu.Trước khi mặt trời lên, tất cả các đội đều đã tập hợp.Huấn luyện viên trưởng đứng trên đài cao phát biểu, công bố đội của Bạch Tử giành giải nhất và còn phá kỷ lục của đội Tề Hàn ba năm trước, trở thành đội mới giữ kỷ lục huấn của trường T.Bốn người đứng thẳng trong tư thế quân đội trên đài cao, nhận những tràng vỗ tay từ mọi người.Bạch Tử mặt không biểu cảm.Hồ Mộng và Triệu Mộng Nhu thì vui mừng khôn xiết, hoàn toàn không nhớ những hành động trước đây của mình.Đội hình giải tán.Mọi người đều trở lại lều để nghỉ ngơi một đêm cuối cùng, buổi chiều sẽ tập hợp lại, rồi sẽ được hoàn toàn tự do.Khi đang thu xếp ba lô, có người vô tình va phải ba lô của Bạch Tử, cô nhíu mày, đi qua đẩy người đó ra, xách ba lô quay người rời đi.Người kia mắng từ phía sau: "Có vấn đề à..."Bạch Tử trừng mắt, người kia lập tức không dám nói thêm câu nào.Từ Hiểu Đồng theo sau Bạch Tử, đáp: "Cậu mới có vấn đề đó, cả gia đình cậu đều có vấn đề!""Bạch Tử, đợi mình với!"Khi trở lại lều, Bạch Tử mở ba lô ra và phát hiện con sói con đang cuộn tròn bên trong, đã ngủ say.Những miếng thịt hộp cô cho nó trước đó đã bị ăn hết sạch."Bạch Tử, cậu thật sự mang nó về à?"Bạch Tử: "Không vứt được, chỉ có thể mang theo thôi."Từ Hiểu Đồng : "Không phải là nó bị sói mẹ bỏ rơi đấy chứ? Nó sẽ tìm chủ, đi theo cậu thì sau này không lo ăn uống gì nữa, còn ở ngoài hoang dã chắc chắn sẽ bị đói.""Cậu có nhận nuôi không? Đây là sói hoang đó, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng sau này lớn lên có thể nó vẫn giữ bản tính hoang dã."Bạch Tử im lặng một giây:"Không nuôi, sau này sẽ thả nó về tự nhiên."Nói xong, Bạch Tử kéo khoá ba lô lại, nằm lên giường nhắm mắt và bắt đầu ngủ....Khi Trầm Thanh Thanh biết đội của Bạch Tử không những không làm đội bị trì hoãn mà còn phá kỷ lục, trở thành đội đứng đầu, cô ta lập tức tìm đến Hồ Mộng và Triệu Mộng Nhu, chất vấn: "Các cậu làm việc kiểu gì thế? Không phải là để các cậu kéo chân Bạch Tử sao? Sao các cậu vẫn đứng đầu?"Hồ Mộng và Triệu Mộng Nhu đều rất vô tội: "Thanh Thanh, dù chúng mình đã đồng ý giúp, nhưng chắc chắn trên đường sẽ có những sự cố ngoài ý muốn! Làm sao chúng mình biết Bạch Tử lại biết đường tắt, lại còn cướp huy hiệu trên vai của chúng mình, đe dọa nếu không theo kịp sẽ bỏ lại trên núi!"Trầm Thanh Thanh híp mắt, vài tia sát khí lộ ra ngoài.Trong mắt cô ta, tất cả đều là những cái cớ."Các cậu cứ phải nghe lời chị ấy à? Chỉ cần các cậu không theo kịp, thì thành tích của Bạch Tử cũng không tính được!"Lời của Trầm Thanh Thanh khiến Hồ Mộng và Triệu Mộng Nhu cảm thấy lạnh lẽo.Hồ Mộng đứng dậy, trợn mắt nói: "Cậu nói cái gì vậy? Cậu muốn chúng mình dùng tính mạng để giúp cậu sao? Trầm Thanh Thanh , cậu chỉ cho chúng mình một chút lợi ích thôi, không đáng để chúng mình liều mạng giúp cậu đâu!"Triệu Mộng Nhu cũng nói: "Đúng vậy, cậu quá quá đáng rồi, thật không ngờ cậu lại là người như vậy!"Trầm Thanh Thanh lúc này mới nhận ra, cô ta vừa tức giận quá mức đến quên mất vai trò diễn xuất."Mình không phải ý đó...""Hừ, tụi mình đi đây."Hồ Mộng và Triệu Mộng Nhu không thèm nghe Trầm Thanh Thanh , quay lưng đi luôn.Bởi vì giờ huấn luyện quân sự đã kết thúc, họ đã có được phần thưởng từ việc đứng đầu, ai còn muốn nịnh bợ Trầm Thanh Thanh nữa chứ.Đội của Bạch Tử giành giải nhất và còn phá kỷ lục trước đó của đội Tề Hàn.Việc này sáng hôm sau, đội của Tề Hàn đã biết.Cả nhóm xôn xao—Chu Hòe : "Ôi! Bạch Tử phá kỷ lục của chúng ta rồi! Đỉnh quá! Đỉnh quá."Lương Trạch Tích : "Lúc trước chúng ta còn lo không biết em ấy có chịu nổi không, ai ngờ Bạch Tử giấu tài đấy!"Bạch Chú: "Bạch Tử giỏi quá! Về đãi tụi anh ăn nhé!"Chu Hòe : "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Bạch Chú là gánh nặng, chắc kỷ lục của chúng ta có thể tăng thêm 20 phút nữa." Bạch Chú: "?? Ý cậu là gì? Cậu đang trách tôi à? Ra đây đánh nhau đi!"Lương Trạch Tích : "Đúng rồi, tôi còn nhớ lúc trước không biết ai suýt nữa bị sói dọa cho tè ra quần nữa! Ha ha ha ha!"Bạch Chú: "??? Nhóm không còn chỗ cho tôi, tôi xin rút!"Bạch Tử thấy những lời trêu chọc của họ trong nhóm, liền gọi cuộc gọi thoại nhóm khi đang trên xe bus trở về trường T.Điện thoại đổ chuông, bốn người lập tức nhận cuộc gọi, kỳ lạ là, người trước đó vẫn luôn không nói gì trong nhóm, Tề Hàn lại là người đầu tiên nhận cuộc gọi.Bạch Tử nói: "Các anh cũng gặp sói hoang trên núi à?"Tề Hàn: "Em cũng vậy?"Bạch Chú: "Bạch Tử , em không sao chứ? Không bị thương chứ?"Chu Hòe : "Nghe giọng của Bạch Tử là biết không có vấn đề gì rồi. Nếu có chuyện, chắc chắn sẽ có thông báo."Lương Trạch Tích : "Sói hoang trên núi chắc đã được xử lý trước khi kỳ thi bắt đầu, khả năng gặp sói không lớn đâu, Bạch Tử, em là may mắn hay xui xẻo vậy?"Bạch Tử im lặng, đặt chiếc ba lô lên chân, lúc này sói con động đậy, qua khe khóa kéo có thể thấy một đôi mắt đen láy ở bên trong.Ba giây sau, cô lên tiếng: "Chờ em về đến trường rồi nói sau."Cả bốn người đều cảm thấy có gì đó không ổn.Khi xe bus về đến Trường đại học T , Hồ Lệ và Triệu Mộng Nhu vội vàng chạy đi nhận thưởng.Bạch Tử bảo Từ Hiểu Đồng cùng đi nhận thưởng với họ, còn cô thì đeo ba lô đi theo một hướng khác.Đến con đường rợp bóng cây, Tề Hàn và ba người đã ngồi chờ Bạch Tử .Khi thấy Bạch Tử bước đến, Bạch Chú lập tức chạy lại: "Bạch Tử, để anh kiểm tra xem, em không bị thương chứ?""Em không sao, em cho các anh xem một thứ trước."Bạch Tử đặt ba lô xuống đất, kéo khóa, bốn người cúi đầu nhìn vào.Ngay lập tức—"Trời ơi!!""Em làm sao mà mang theo cả sói con về thế này!""Quá ngầu luôn, cái này..."Bạch Tử bất đắc dĩ nói: "Không phải em mang nó về, là nó tự đi theo em về, em cũng không làm gì được."Tề Hàn đưa tay kéo con sói con lên, nó vùng vẫy mạnh mẽ, kêu "hú hú ", rất dữ tợn! Nó còn quay lại định cắn Tề Hàn một cái.Tề Hàn dùng bàn tay lớn bóp miệng nó lại, con sói con không thể kháng cự, chỉ biết ngoan ngoãn nhìn Bạch Tử với ánh mắt đáng thương.Lương Trạch Tích : "Chẳng nhẽ nói coi Bạch Tử là mẹ rồi ư?"Bạch Tử: "..."Bạch Chú vuốt cằm nói: "Không chừng con sói hoang mà trước đây ở sau núi dọa tôi chính là ba nó."Bạch Tử chợt nhận ra, thì ra Tề Hàn và mọi người vài năm trước tham gia huấn luyện quân sự cũng đi đường tắt từ sau núi.Tuy nhiên, họ không gặp phải sói con, mà là gặp phải một đàn sói, vì thế họ đã bị trì hoãn 20 phút.May mắn thay, Bạch Tử không gặp phải đàn sói.Tề Hàn ném con sói con lại cho Bạch Tử, Bạch Tử đỡ lấy bằng cả hai tay."Em định làm gì?"Bạch Tử đau đầu: "Em đã thử vứt nó đi, nhưng nó ngửi thấy mùi lại quay lại. Hay là em tìm chỗ hoang dã thả nó đi?"Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Chu Hòe lắc đầu: "Nó nhỏ như vậy, thả ra ngoài hoang dã thì không sống nổi đâu."Bạch Chú: "Đúng rồi, nó chắc còn chưa cai sữa nữa."Bạch Tử: "Vậy thả nó cho sói mẹ? Mang về sau núi?"Tề Hàn: "Nó đã có mùi người rồi, đàn sói sẽ không chấp nhận nó đâu."Lương Trạch Tích cười một cái: "Nó theo em rồi, em nuôi nó đi, dù sao cũng đã mang về, chứng tỏ hai người có duyên."Bạch Tử: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro