Chương 48
Hồ Oa
2025-03-13 23:43:52
Những con sư tử đá được làm từ cẩm thạch trắng, cánh cửa lớn của biệt thự còn được lắp đặt khóa vân tay.Vào cổng, cảm giác như bước vào một phủ đệ của những vị vương tôn công tử thời xưa, một khuôn viên ba lớp, phải đi qua ba khu vườn nhỏ mới đến chính điện.Vượt qua cánh cửa cuối cùng, có thể thấy giữa sân trồng nhiều cây cổ thụ quý hiếm, mang đậm phong cách cổ xưa.Bên trong là sự kết hợp hoàn hảo giữa kiến trúc Trung Quốc cổ và hiện đại, chỉ riêng bộ đồ nội thất gỗ cẩm lai trong đại sảnh đã khiến người ta phải ngạc nhiên rồi.Trong sảnh còn treo một bức tranh sơn thủy lớn, là tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng thời xưa, là tác phẩm duy nhất còn tồn tại.Trên bức tranh có một biển đề với bốn chữ lớn: “Thiên hạ vi công!”Tuy Tề gia luôn kín tiếng ở ngoài, nhưng khi vào đây, mới có thể cảm nhận được thế nào là “rồng phải cuộn mình, hổ phải nằm im”, ai đến cũng phải giữ ý tứ.Hai người giúp việc mang trà đến và cúi đầu chào hỏi họ.Bạch Tử hỏi: “Bác trai Tề và bác gái Tề đâu?”Mẹ của Tề Hàn là một họa sĩ, hôm nay bà đi vẽ phong cảnh.Mẹ Tề và Giang Quỳnh Chi là bạn thân, hai người có sự đồng điệu trong nghệ thuật, mỗi lần hẹn uống trà đều có rất nhiều chủ đề để trò chuyện, Giang Quỳnh Chi cũng thường xuyên tặng vé cho mẹ Tề.Bạch Tử đưa món quà cho người giúp việc , người giúp việc nhận lấy rồi rời đi.Dù tính cách của Bạch Chú rất vui vẻ và thoải mái, mỗi lần đến Tề gia, anh cũng phải phần nào giữ ý .Cầm tách trà uống một ngụm, Bạch Chú nhìn Bạch Tử nói: “Bạch Tử, ở đây thế nào?”Mặc dù khu biệt thự của Bạch gia cũng sang trọng không kém, nhưng giữa người làm thương mại và người làm chính trị vẫn có sự khác biệt.Tề gia khá kín đáo, mọi nơi trong nhà đều rất hoàn hảo, không giống như sự xa hoa của Bạch gia .Nhưng ở đây lại nghiêm trang hơn, mỗi lần đến đây, cảm giác như không mặc trang phục chỉnh tề sẽ cảm thấy không thoải mái.Bạch Tử cười cười, nhìn Tề Hàn, trêu chọc: “Có vẻ sau này không thể gọi anh là Tề Hàn nữa, phải gọi anh là Tề thiếu gia mới đúng.”Tề Hàn khẽ hạ mi mắt: “Không cần phải thế.”“Đi thôi, đi tham quan chỗ khác.”Nhà Tề Hàn không có gì đặc biệt để chơi, vì thế anh mới mua riêng một căn nhà ở Khúc Gia Viên.Có lẽ vì từ nhỏ đã bị kiểm soát nghiêm ngặt, nên trong Khúc Gia Viên, các thiết bị nhà thông minh không đếm xuể.Cả nhóm đi đến sân phòng phía Tây, nơi đó là phòng của Tề Hàn. Bạch Tử bước vào phòng của anh, nhìn một vòng, phòng rất sạch sẽ, gọn gàng và rộng rãi.Những cây xanh trong sân mỗi một khoảng thời gian lại có người đến chăm sóc và quét dọn.Dù có cây lớn, nhưng dưới tán cây không có một chiếc lá rơi.Bạch Tử không ngờ rằng, dưới gốc cây còn treo vài chiếc lồng chim, mỗi chiếc lồng đều có những con chim với bộ lông màu sắc rực rỡ.“Tề Hàn, anh còn nuôi chim à?”Bạch Chú và những người khác ngồi trên những chiếc ghế đá bên cạnh, người giúp việc mang trà và đồ điểm tâm tới, họ vừa uống trà vừa ăn bánh.Bạch Tử đứng bên cạnh chiếc lồng chim, tò mò nhìn vào trong, những con chim này trông có giá trị không nhỏ.Lương Trạch Tích nói: “Bạch Tử, đây chỉ là một phần nhỏ trong đội quân chim của Anh Hàn thôi, anh ấy còn nuôi chim ưng nữa đấy.”Đây là sở thích mà Tề Hàn phát hiện từ hồi trung học, ban đầu là nuôi những con vẹt nhỏ, sau đó là chơi chim ưng , vì thế anh còn đi làm chứng nhận nuôi thú hoang từ bộ lâm nghiệp.Chim ưng không được phép nuôi tư nhân, nhưng vì Tề gia có nền tảng đặc biệt, họ không thể vi phạm luật.Tuy nhiên, từ xưa các quý tộc thường chơi chim, ba mẹ Tề Hàn không có sở thích này, không biết sao mà lại truyền đến Tề Hàn.Chu Hòe huýt sáo: “Tiểu Hoàng, hát một bài ‘Lấp lánh’ đi!”“Ngốc! Ngốc! Ngốc!”Một con vẹt nhỏ lông màu vàng trong lồng bắt đầu mắng.Chu Hòe nhướng mày: “Hả! Tao sẽ hầm mày! mày dám mắng tao sau một thời gian không gặp à?”Tề Hàn bước đến, mở cửa lồng chim, không cần đưa tay ra, Tiểu Hoàng đã bay ra và đậu trên vai anh.Bạch Tử nhìn cảnh tượng này với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.“Ôi! Nó nghe lời quá!!”Nghe thấy Bạch Tử nói vậy, Tề Hàn khẽ cười: “Em giơ tay lên, anh sẽ cho nó bay đến.” Bạch Tử giơ tay lên, Tề Hàn khẽ nhún vai, Tiểu Hoàng lập tức bay đến và đậu trên tay Bạch Tử. Bạch Tử rất vui mừng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó: “Chim này đẹp thật, Tề Hàn, anh huấn luyện nó như thế nào vậy? Dạy em với.”Chú cún trong túi cũng thò đầu ra, mắt nhìn chăm chú Tiểu Hoàng trước mặt.“Huấn luyện chim cần thời gian và kiên nhẫn.”“Có dịp sẽ dẫn em đi xem chim ưng , còn đẹp hơn thế.”Bạch Tử gật đầu: “Được ạ!”Bạch Tử nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàng trong lòng bàn tay, Tề Hàn nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, lướt qua nụ cười trên môi Bạch Tử.Trước đây những con chim này luôn là báu vật của Tề Hàn, anh không muốn cho người khác chạm vào, ngay cả khi cho người khác xem, cũng sẽ nhanh chóng gọi chim về. Nhưng bây giờ, Tề Hàn rất sẵn lòng để Tiểu Hoàng ở lại trong tay Bạch Tử lâu hơn, để cô chơi thoải mái rồi mới cho nó quay lại lồng.Không chỉ vậy, Bạch Tử còn nhìn vào chiếc lồng có con chim màu tím, hỏi: “Con này có thể cho em vuốt ve không?”“Đây là hoary stock, tên là Mộc Cận.”Tề Hàn đặt Tiểu Hoàng vào lại lồng.Mộc Cận bay ra, Tề Hàn đặt nó lên tay Bạch Tử.“Cô gái đẹp! Cô gái đẹp!”Mộc Cận nháy mắt rồi gọi hai tiếng, giọng của mỗi con chim đều khác nhau, và giọng của Mộc Cận thì giống như một cái loa rè.“Lá lá lá lá! Lá lá!”Không chỉ có giọng như cái loa rè, Mộc Cận còn là một con chim hay nói.Không cần Tề Hàn ra lệnh, nó tự bắt đầu hát, giọng khàn, hát thì đương nhiên chẳng hay ho gì.Bạch Chú bịt tai lại, “Trời ơi, đừng hát nữa!”Nhưng Bạch Tử lại không thấy chán, còn cười ha hả, “Hahaha, thú vị quá!”Càng không muốn Mộc Cận hát thì nó càng hăng say, tiếng hát khó nghe vang vọng khắp sân. Chẳng bao lâu, những con chim trong các lồng khác cũng bắt đầu lên tiếng.“Cát tường! Phú quý!”“Ôi trời! Ôi trời!”“Anh trai! Em gái! Chị gái!”“Là là là là là! Là là là là là!”Tất cả các con chim đều có thể nói một số từ đơn giản.Chẳng mấy chốc, sân vườn trở nên ồn ào, toàn là tiếng chim hót.“Xuỵt——”Tề Hàn huýt sáo một cái, ra lệnh, tất cả chim đều lập tức ngừng lại.Mộc Cận bị nhốt vào lồng.Bạch Tử vẫn còn chút tiếc nuối: “Thì ra nuôi chim thú vị như vậy, nếu sau này Nhục Nhục của em ngoan ngoãn như thế thì tốt quá.”“Nhục Nhục giờ nghịch ngợm lắm, em đã bị nó cắn hỏng một đôi dép rồi.”Tề Hàn liếc nhìn Nhục Nhục trong túi vải: “Đợi đến khi trưởng thành nó sẽ trầm tĩnh đến mức em sẽ sợ đấy.”Hiện tại chắc chỉ có thời kỳ còn nhỏ mới nghịch ngợm thế này.“Hy vọng là vậy!”…Chẳng bao lâu sau, họ lấy ra một bộ bài tây để chơi.Bạch Tử ngồi bên cạnh, vừa ăn hạt dưa vừa nói: “Sắp tới, quán cà phê Nhật Lạc sẽ mở lại, bốn người các anh đến ủng hộ một chuyến nhé.”Bạch Chú: “Quán cà phê đã trang trí xong rồi à? Nhanh thật đấy.”Bạch Tử: “Chỉ sửa sang một chút thôi, chủ yếu là quảng cáo trước, khi có được sự chú ý, công việc kinh doanh sẽ tốt lên.”Lương Trạch Tích cười nói: “Đến lúc đó có mời đội múa lân đến ủng hộ không?”“Thôi đừng, làm quá phô trương cũng không hay! Quán cà phê chủ yếu là giá trị sử dụng, trước đây quảng bá chưa đủ, giờ sửa sang lại và quảng cáo mạnh mẽ là được. À, em còn chuẩn bị rất nhiều phiếu giảm giá để phát nữa.”“Vậy thì tốt quá, Bạch Tử, em cho đội anh một xấp, anh sẽ mang đi phát cho mấy người trong câu lạc bộ để quảng bá một chút.”Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Bạch Tử mắt sáng lên: “Được, em sẽ chuẩn bị cho các anh một ít!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro