Chương 6
Hồ Oa
2025-03-13 23:43:52
Tài xế xuống xe và mở cửa ghế phụ.Đây là quy tắc của thiếu gia nhà anh, ai đến cũng chỉ được ngồi ghế phụ, tuyệt đối không thể ngồi cùng hàng ghế với anh.Bạch Tử vừa chuẩn bị lên xe.Không ngờ, người đàn ông ngồi ở ghế sau mở cửa xe, trầm giọng nói: “Ngồi phía sau đi.”Bạch Tử đang bước lên xe thì dừng lại, tài xế ngạc nhiên nhìn Tề Hàn, “Thiếu gia?”Tề Hàn không thèm nhìn tài xế, chỉ nói với Bạch Tử: “Ngồi ở đây.”“Ồ, được rồi.”Bạch Tử ngồi xuống ghế sau.Tài xế sau khi ngạc nhiên thì im lặng lên xe và lái đi.Khi xe khởi hành, Bạch Tử lịch sự cảm ơn Tề Hàn: “Cảm ơn anh đã đến đón em.”Tề Hàn tựa lưng vào ghế, nhướng mày lười biếng, ánh mắt nhìn Bạch Tử giống như con sói lớn đang nhắm vào con mồi.Ánh mắt đó khiến Bạch Tử cảm thấy hơi không thoải mái, cô tự hỏi không biết anh họ này có vấn đề gì không…Có phải là do áo cô bị bẩn không?Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Sao anh cứ nhìn cô mãi vậy?Bạch Tử không thoải mái kiểm tra lại áo mình, nhưng không thấy gì bất thường.“Không có gì, mời anh ăn một bữa là được.”“……”Bạch Tử ngẩn ra, dù sao đây cũng là người thân.Cũng chỉ là cùng đường đi đến trường thôi, hình như cũng không làm mất nhiều thời gian lắm.Có phải việc mời ăn như vậy hơi quá chủ động không, liệu anh họ cô có phải kiểu người dễ gần như vậy không?“Được rồi, vậy trưa nay cùng ăn nhé.”“Khoa biểu diễn đúng không?”“Vâng.”“Trưa anh sẽ đến tìm em.”“Vâng ạ.”Bạch Tử từng chữ từng chữ nói ra, nhưng không thực sự muốn nói nhiều với anh.Tề Hàn không phải là người hay nói chuyện, Bạch Tử im lặng, anh cũng không nói thêm gì mà chỉ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạch Chú.Tề Hàn: "Em họ của cậu cũng không tệ."Bạch Chú: "Anh Hàn, anh đón được người rồi à? Em chưa gặp cô em họ này lần nào, trông thế nào?"Tề Hàn liếc nhìn Bạch Tử một cái, nghĩ một lúc rồi trả lời bằng bốn chữ: "Cảm thấy kinh ngạc.”Bạch Chú bên kia điện thoại hơi ngẩn ra." Cảm thấy kinh ngạc"? Đây là kiểu hình dung gì vậy?Có phải xấu đến mức làm người khác phải kinh ngạc không?Chết tiệt!Không trách được ngoài kia người ta đồn đại rằng cô xấu đến mức Bạch gia gia không dám đưa cô ra ngoài gặp mọi người.Bạch Chú vội vàng nhắn lại cho Tề Hàn: "Anh Hàn, dù sao cũng là em họ của em, anh phải đối xử tốt với cô ấy nhé."Đừng vì cô ấy xấu mà bỏ lại cô ấy ngoài xe đấy!Chết tiệt, nếu không thì về anh phải làm sao báo cáo với lão già đây?!Tề Hàn cất điện thoại đi, không muốn tiếp tục dây dưa với Bạch Chú.Chẳng bao lâu, xe đến cổng trường Đại học T , Bạch Tử chuẩn bị xuống xe, quay đầu nhìn Tề Hàn, hỏi: “Anh họ, anh có xuống cùng em không?”Tề Hàn vốn không thích vào cổng chính vì nơi đó đông người, anh cảm thấy ồn ào.Tài xế thấy vậy, vội vàng mở miệng lễ phép từ chối: “Cô Bạch, thiếu gia nhà tôi không thích vào cổng chính…”“Được rồi, vậy anh sẽ xuống cùng em.”Tài xế chưa kịp nói xong thì đã bị Tề Hàn cắt ngang.Chợt nổi hứng, Tề Hàn muốn xuống xe cùng Bạch Tử, cùng bước vào cổng trường.Cả hai người đều có sự khác biệt trong suy nghĩ, Bạch Tử càng lúc càng cảm thấy anh họ này thật kỳ lạ.Tài xế còn ngạc nhiên đến mức mặt mày biến sắc, hôm nay thiếu gia sao vậy? Sao đột nhiên thay đổi tính cách vậy!?Tề Hàn và Bạch Tử cùng bước xuống xe.Bạch Tử nhìn thấy cánh cổng trường quen thuộc, lòng bất giác cảm thấy có chút như cách biệt cả một thế giới.Cô vừa định bước vào thì bên cạnh vang lên những tiếng xôn xao:“À! Là anh Hàn đó!”“Anh Hàn lại xuất hiện ở cổng chính, trời ơi.” “Thật sự là anh ấy à? Tôi không nhìn nhầm chứ, cô gái bên cạnh anh ấy là ai vậy?”“Chết tiệt, cô gái bên cạnh anh ấy xinh quá, chẳng lẽ là bạn gái anh ấy… không thể nào, không thể nào, tim tôi tan nát rồi…”“Không thể nào, anh Hàn đâu có bạn gái, trước đây chẳng phải có đồn đại về chuyện anh ấy có xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c không bình thường sao? Cô gái này chắc là người thân thôi.”Ánh mắt xung quanh dồn về phía họ thật nóng bỏng.Bạch Tử nghe được vài câu, quay đầu nhìn Tề Hàn với ánh mắt hoài nghi, rồi thốt lên câu hỏi đầy kinh ngạc:“Anh tên là gì? Anh không phải là Bạch Chú?”Tề Hàn để tay trong túi quần, cúi đầu nhìn Bạch Tử. Bạch Tử chỉ thấp hơn anh một chút, tầm mắt này vừa vặn có thể ôm trọn một vòng tay.“Ừ, không phải.” Anh trả lời.“!!??”Bạch Tử ngạc nhiên đến mức há hốc miệng!“Anh không phải Bạch Chú!? Vậy anh là ai!”Vừa rồi nghe mọi người gọi anh là Tề Hàn?Không thể nào chứ? Cô đã lên nhầm xe rồi sao!?“Anh có từng nói mình là Bạch Chú không?”“Vậy sao em gọi anh là anh họ, anh lại đồng ý nhanh như vậy!”“Tự nhiên có thêm một cô em họ, tại sao anh phải từ chối?”“…………!???”Mẹ kiếp, nghe có vẻ hợp lý thật?Quá vô liêm sỉ rồi!Chưa từng gặp ai vô liêm sỉ đến như vậy.Bạch Tử hỏi: “Vậy Bạch Chú đâu? Sao anh lại đến đón em?”Tề Hàn không quan tâm, nói: “Ai mà biết được, có thể là c.h.ế.t rồi cũng nên.”“…………?”Bạch Chú, người đang trên đường đến trường, tim đột nhiên ngừng đập!Cứ thế mà nói bừa, miệng cứ như thể đang nói mớ vậy!Bạch Tử không muốn quan tâm đến anh nữa, quay người bước vào cổng trường.Tề Hàn đi theo sau, gió nhẹ thổi qua, làm vạt váy cô bay lên, lộ ra một đôi chân trắng thon thả, nụ cười trên môi anh càng thêm dịu dàng.Bạch Tử không quan tâm đến Tề Hàn đang đi phía sau, bởi vì ở kiếp trước, cô đã trải qua bốn năm ở Đại học T , quen thuộc với nơi này hơn ai hết.Vì vậy, Bạch Tử dễ dàng tìm được nơi làm thủ tục nhập học và hoàn tất mọi giấy tờ.Giáo viên dẫn cô đến lớp, trên con đường quen thuộc, Bạch Tử lại nhớ về những ngày tháng bị bắt nạt ở kiếp trước. Nghĩ đến đó, lòng cô lại tràn ngập thù hận.Ở kiếp trước, cô luôn tự trách mình không đủ nỗ lực, nên mới nhiều lần bị Trầm Thanh Thanh cướp đi những cơ hội đáng lẽ ra phải thuộc về mình.Nhưng kiếp này, cô mới nhận ra, không phải là do mình không đủ cố gắng, mà là cả cuộc đời cô đã bị Trầm Thanh Thanh cướp mất!Trầm Thanh Thanh là người sống lại, cô ta biết hết mọi chuyện, vì vậy lúc nào cũng luôn đi trước một bước.Căm hận, thật sự quá căm hận.Đột nhiên, điện thoại của Bạch Tử rung lên.Cô cầm điện thoại lên xem, thấy thử thách cô đã đăng trên Dark Web trước đó đã được chấp nhận, và người thách đấu sẽ gặp cô vào cuối tuần.Nhìn thấy thông tin này, tâm trạng Bạch Tử đã khá hơn một chút.Không sao, trời có mắt, đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu, lần này cô sẽ hoàn thành tất cả những điều chưa làm được ở kiếp trước, trước khi Trầm Thanh Thanh kịp cướp đi.Cô ta thích tranh đấu đến vậy, thì lần này để cô ta tự mình đấu đi!Trầm Thanh Thanh , lần này, những gì chờ đón cô là địa ngục!Khi Bạch Tử đến lớp, các bạn trong lớp đang tụ tập, chuẩn bị cho buổi gặp mặt tân sinh viên vào buổi chiều.Khi mọi người thấy Bạch Tử bước vào, họ liền quay sang nhìn cô, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.“Là cô ấy phải không? Người trong diễn đàn giống cô ấy mà.”“Chắc chắn là cô ấy, giống y như trong ảnh, nếu không phải cô ấy thì là ai? Đúng là trời sinh ra mà, cô ấy đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, tôi còn tưởng ảnh đã chỉnh sửa rồi đấy!”“Quá đỉnh, anh Tề Hàn và cô ấy quả là xứng đôi vừa lứa.”“……”Bạch Tử bị ánh mắt của họ nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới.Nhiều người đang bàn tán về cô là những khuôn mặt quen thuộc, vì trong kiếp trước họ đều là những người đã cùng Trầm Thanh Thanh hùa vào để cô bị cô lập.Cô còn từng ngu ngốc tưởng rằng nếu thân thiết với họ, giúp đỡ họ thì có thể đổi lại được một chút công nhận, nhưng cuối cùng họ lại cho cô là công cụ làm việc rẻ tiền, chỉ cần cười với cô một cái là có thể sai bảo cô làm đủ mọi việc.Cô bị họ coi như kẻ ngốc!Nhớ lại những chuyện đó, Bạch Tử cảm thấy không muốn tỏ vẻ tốt bụng với họ chút nào.Nhìn đồng hồ, Trầm Thanh Thanh vẫn chưa đến.Bạch Tử quyết định ngồi ở hàng ghế cuối cùng chơi điện thoại, không quan tâm đến ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro