Chương 70
Hồ Oa
2025-03-13 23:43:52
“Giá mà có thể trở thành diễn viên của Nhà hát Bạch Gia thì tốt biết bao!”Từ Hiểu Đồng bắt đầu mơ mộng về tương lai.Bạch Tử: "Cố lên, Nhà hát Bạch Gia mỗi năm đều tuyển chọn tân binh từ Đại học T."“Ừ ừ, vậy mình về trước nhé, tạm biệt Bạch Tử , tạm biệt các anh.”Sau khi Từ Hiểu Đồng tạm biệt, cô chạy qua bên kia đường để bắt xe về nhà.Nếu Từ Hiểu Đồng muốn gia nhập Nhà hát Bạch Gia và trở thành diễn viên kịch, Bạch Tử có thể giúp đỡ cô.Nhưng Bạch Tử không nói ngay mà muốn để Từ Hiểu Đồng tự mình nỗ lực nâng cao trình độ chuyên môn trước.Mỗi năm có rất nhiều người muốn vào Nhà hát Bạch Gia, nhưng chỉ có rất ít người được nhận, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.Nếu Từ Hiểu Đồng có trình độ chuyên môn đủ tốt, chỉ thiếu quan hệ, Bạch Tử đương nhiên có thể giúp cô.Còn nếu trình độ của Từ Hiểu Đồng không đạt, Bạch Tử sẽ không thể đẩy cô lên.Cơ hội này nên dành cho những người khác.“Bạch Tử, để anh tiễn em về nhé?”Bạch Chú vừa lên tiếng thì bị Chu Hòe đánh nhẹ vào lưng, anh vội vàng đổi ý: “Anh chợt nhớ ra là còn chút việc, để anh Tề Hàn tiễn em về nhé!”Bạch Tử: “……”“Anh Hàn , em giao Bạch Tử cho anh rồi nhé! Nhất định phải bảo vệ Bạch Tử an toàn về nhà đó.”Ba người họ rất có tinh tế, lên xe rồi lái xe đi mất.Chỉ còn lại Bạch Tử và Tề Hàn cùng nhau.Bạch Tử hơi ngạc nhiên, thở dài, quay đầu nhìn Tề Hàn.“Xe của anh đâu?”Vừa nói xong, tài xế lái xe đến, mở cửa xe, Bạch Tử vừa định lên xe thì tiếng Tề Hàn vang lên từ phía sau.“Ngồi phía sau.”Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️“… À.”Bạch Tử quay người, bước lên ngồi ở hàng ghế sau, cùng hàng với Tề Hàn.Sau khi đưa Bạch Tử về Bạch gia, Tề Hàn hạ cửa sổ xe, đôi mắt đen nhánh nhìn cô “Chúc ngủ ngon.”“Chúc ngủ ngon.”Bạch Tử vẫy tay với anh, rồi quay người bước vào nhà.Tề Hàn nhìn cô cho đến khi cô vào trong nhà, rồi mới ra lệnh cho tài xế lái xe đi.Ngày hôm sau, khi đến trường.Giảng viên thông báo về sự chuẩn bị cho lễ hội Mùa Thu, hy vọng mọi người tham gia đăng ký chương trình.Bạch Tử ngồi ở hàng ghế sau, một tay chống cằm, tay kia xoay bút.Phía trước, nhiều bạn bắt đầu bàn tán.“Mình từng xem chương trình của câu lạc bộ múa trong lễ hội Mùa Thu năm ngoái trên diễn đàn, thật sự rất tuyệt vời, điệu nhảy hip-hop của họ rất ấn tượng, thu hút người xem.”“Chương trình của câu lạc bộ múa mỗi năm đều rất tốt, năm nào cũng đoạt giải, không phải chuyện đùa đâu.”“Đúng vậy! Thanh Thanh là thành viên của câu lạc bộ múa mà, Thanh Thanh, cậu có thể tiết lộ cho bọn mình biết năm nay câu lạc bộ múa chuẩn bị chương trình gì không?”“Đúng đó, nói đi mà…”Trầm Thanh Thanh ngay lập tức trở thành trung tâm chú ý của cả lớp, cô ta giả vờ xấu hổ che mặt lại: “Mọi người đừng hỏi nữa, câu lạc bộ vẫn chưa quyết định xong chương trình sẽ biểu diễn gì đâu, nhưng chắc chắn vẫn là một chương trình múa thôi, sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”Phía sau, Từ Hiểu Đồng liếc mắt: “Chỉ là những thành công cũ mà cũng đắc ý quá.”“Câu lạc bộ chúng tôi mỗi năm đều chuẩn bị rất kĩ lưỡng, đâu có đến lượt các cậu.”Sau khi cãi nhau với mấy người trong câu lạc bộ múa trên xe buýt, Từ Hiểu Đồng đã không còn ưa gì những người trong câu lạc bộ múa nữa. Trước đây hai câu lạc bộ đã không có quan hệ tốt, giờ Từ Hiểu Đồng còn coi câu lạc bộ múa là kẻ thù.Bạch Tử không nói gì, lặng lẽ thu dọn sách vở chuẩn bị ra khỏi lớp.Tiếng chuông tan học vang lên, Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng chuẩn bị rời lớp để đi tới câu lạc bộ. Khi vừa ra khỏi cửa lớp, họ nghe thấy vài giọng nói chua ngoa phía sau—Hoàng Thái Liên: "Mình thấy câu lạc bộ tennis nên thôi không đăng ký cho lễ hội Mùa Thu nữa đi, thật mất mặt, mỗi lần lên sân khấu là chỉ vớt vát mà thôi."Chúc Tiểu Xuân : "Chẳng có chương trình gì nổi bật cả, giống như những tên hề."Hoàng Thái Liên: "Mình đã xem video của năm ngoái rồi, những gì họ biểu diễn trên sân khấu là gì thế? Thật là buồn cười!"Trầm Thanh Thanh : "Ôi, các cậu đừng nói nữa, nói to như thế này để chị mình nghe thấy thì thật là không hay đấy!"Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.Từ Hiểu Đồng : "Không phải đang nói về chúng tôi sao? Đến đây, chúng tôi đứng trước mặt các cậu, nói tiếp đi!"Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên sững sờ.Chúc Tiểu Xuân : "Từ Hiểu Đồng , chúng tôi có nói đích danh ai à? Cậu tự ái rồi sao? Chúng tôi muốn nói gì thì nói, có liên quan gì đến cậu?"Hoàng Thái Liên: "Mà nói thật thì chúng tôi có sai đâu? Mỗi năm lễ hội Mùa Thu, câu lạc bộ tennis đã bao giờ thắng được câu lạc bộ múa đâu?"Từ Hiểu Đồng hạ ánh mắt, lớn tiếng nói: "Chính là vì chúng tôi không muốn so sánh với mấy người câu lạc bộ múa! Các cậu chỉ dựa vào vài giải thưởng trong trường mà thôi! Có bản lĩnh thì ra ngoài tham gia các cuộc thi quốc gia, mang vinh quang về cho trường đi!"Lúc này trong lớp còn khá nhiều người, tiếng nói lớn của Từ Hiểu Đồng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.Trầm Thanh Thanh nhân cơ hội này vội vàng bước ra làm người hòa giải."Được rồi, các cậu đừng nói nữa, mỗi câu lạc bộ đều có những thế mạnh riêng. Thực ra lúc đầu mình cũng định mời chị gia nhập câu lạc bộ múa, nhưng mà thấy chị không khéo léo... À không, là chị không biết múa, nên mình bỏ ý định đó rồi."Cái gì?Vừa rồi Trầm Thanh Thanh nói Bạch Tử không khéo léo sao?Cả lớp đều nhìn nhau, rồi bắt đầu xì xào bàn tán."Thì ra Bạch Tử không khéo léo, vậy thật tiếc cho gương mặt đẹp như vậy, haiz..."Ban đầu chỉ là chuyện giữa các câu lạc bộ, không liên quan gì đến cá nhân.Nhưng giờ đây, Trầm Thanh Thanh lại làm cho mọi sự chú ý dồn vào Bạch Tử.Bạch Tử hạ mi mắt, môi đỏ khẽ mở: "Trầm Thanh Thanh , mỗi lần tôi cố gắng coi cô là người, cô có thể làm ra vẻ một chút không?"Trầm Thanh Thanh bước lên một bước, nắm lấy tay Bạch Tử, nói: "Chị, em xin lỗi, chị mắng em đi, em không cố ý để lộ chuyện này..."Bạch Tử trong lòng cực kỳ chán ghét, liếc nhìn Trầm Thanh Thanh nói: "Tôi không thích mắng người, bình thường tôi càng thích động tay động chân hơn."Nói xong, Bạch Tử giơ tay đẩy Trầm Thanh Thanh , cô ta ngã mạnh xuống đất, m.ô.n.g va đập mạnh xuống sàn, bị choáng váng!"Á——!""Tôi không thích để rác dính vào mình."Mọi người đều sững sờ.Không ai nghĩ rằng Bạch Tử lại thực sự dám động tay!Thật quá mạnh mẽ!Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân vội vã chạy tới đỡ Trầm Thanh Thanh , "Thanh Thanh, cậu có sao không?""Mọi người đều thấy rồi đó! Bạch Tử động tay đánh người!!!"Từ Hiểu Đồng nhìn họ với ánh mắt coi thường: "Hai người là bị ngập nước trong đầu à? Trầm Thanh Thanh đáng bị đẩy ngã, cậu ta đâu phải là bát đĩa sứ, sao mà đẩy một cái lại vỡ được? Nếu không tặng cậu ta một cái tát thì đã là Bạch Tử nhân từ lắm rồi."Cả hai đứng dưới ánh sáng, nhìn xuống từ cửa, thấy Trầm Thanh Thanh , Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân đang đứng dưới đất."Giải nhất lễ hội Mùa Thu năm nay chắc chắn không phải của câu lạc bộ múa.""Không phải câu lạc bộ múa, vậy có phải câu lạc bộ tennis không?""Đúng rồi, chính là câu lạc bộ tennis , không phục thì so tài đi."Trầm Thanh Thanh siết chặt nắm tay, đôi mi dài che đi ánh mắt lạnh lùng, nói: "Đừng có đùa, chị, câu lạc bộ tennis có chương trình gì đáng chú ý không?"Bạch Tử cười nhạt:"Vậy thì chờ mà xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro