Chương 14
2024-09-28 09:14:37
"Cua còn chưa kịp ăn, Hoàng thượng đã uống cạn một đĩa giấm rồi." Ta nheo mũi, "Răng của thiếp ê hết cả rồi."
Triệu Hành đưa tay định búng trán ta, nhưng tay toàn dầu mỡ nên đành thôi.
Hắn bực bội đẩy đĩa thịt về phía ta, "Ăn ăn ăn, ngoài nàng ra, còn ai ăn thứ phiền phức này."
Ta vui mừng khôn xiết, cầm thìa xúc cua ăn liền hai miếng, thỏa mãn cười thành tiếng.
Triệu Hành đã rửa tay sạch sẽ, nhìn bộ dạng vô tư lự của ta, khẽ cong môi cười, "Trẫm về điện Dưỡng Tâm trước."
Triệu Hành vừa định đi, ta liền kéo tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cua tính hàn, tối nay Hoàng thượng không đến giúp thần thiếp sưởi ấm sao?"
Triệu Hành quay đầu nhìn ta, cúi người xuống gần sát, ánh mắt nóng bỏng, đáy mắt sâu thăm thẳm.
Ta nắm chặt chiếc thìa, nhắm mắt lại, nuốt nước bọt vì căng thẳng.
Tiếp đó bên tai ta vang lên một tiếng cười khẽ, trên trán liền bị búng cho một cái, Triệu Hành vẫn búng trán ta.
Ta chuyển sự xấu hổ thành phẫn uất, hướng về phía bóng lưng Triệu Hành hét lớn, "Rồi sẽ có một ngày Hoàng thượng búng thần thiếp thành kẻ ngốc."
Triệu Hành cười lớn rồi bỏ đi.
Tối hôm đó, Hoàng thượng vẫn đến sưởi ấm giường cho ta, lật thẻ bài của ta nửa tháng, cuối cùng cũng làm chút chuyện nên làm.
Vì tay ta bị thương không tiện, còn tăng thêm chút thú vị.
Sáng hôm sau, ta đang đỡ lấy eo thở dài, thì nghe nói cả nhà Trấn Tây đại tướng quân đã trở về Tây Bắc.
Tiểu Tuệ mang đến cho ta hai món đồ, một là bức tượng nhỏ bằng đất sét, vẽ một bé gái mũm mĩm, rất đáng yêu.
Hồi nhỏ ta cực kỳ ghen tị với món đồ chơi này của tỷ tỷ, không ngờ nàng ấy biết.
Món còn lại là một bức thư màu hồng đào, nét chữ mạnh mẽ của Ngô Lăng, trước có hai chữ "Tuyệt không", sau có hai chữ "Trân trọng".
Ta thở dài một hơi.
Vẫn là ném nó vào lửa.
Ngày tháng vẫn trôi qua bình lặng, hai tháng sau, thái y báo ta có thai, tính toán ngày tháng, đúng là có được vào ngày ăn cua hôm đó.
Vì có được nhờ ăn cua, nên gọi là gì mới tốt đây, ta lo lắng đến nỗi rụng cả tóc.
Triệu Hành không lo lắng, ánh mắt và lông mày hắn đều tràn đầy ý cười, tự tay đút thuốc an thai cho ta uống.
Ăn xong, hắn cùng ta đi dạo Ngự Hoa Viên, chưa đi được hai bước thì tuyết rơi, Triệu Hành vội vàng khoác cho ta một chiếc áo choàng lớn, ôm ta gọi kiệu.
Ta vẫn muốn tự mình đi dạo, thời gian này bị cái thai trong bụng làm phiền lòng, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài hít thở không khí.
Triệu Hành không lay chuyển được ta, chỉ đành đỡ ta đi từng bước cẩn thận.
Chúng ta đi rất chậm, chẳng mấy chốc mà tóc đã bạc trắng.
【Hết】
Ngoại truyện - Ghi chép chân thực về việc Hoàng đế Vũ Trực theo đuổi vợ
Trước khi phụ hoàng băng hà, ta cũng từng quỳ bên giường người ngày đêm hầu hạ, lúc đó người đã hấp hối, nhưng vẫn còn thoi thóp, ta thấy người ngày ngày nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang mong đợi điều gì đó.
"Nhi thần gọi mẫu hậu đến nhé?" Ta hỏi, nhưng phụ hoàng lắc đầu, nhắm mắt lại.
Ta hầu hạ bên giường mười ba ngày, hôm đó mưa như trút nước, ta như thường lệ vào điện, thấy phụ hoàng vậy mà đã xuống khỏi giường, người chắp tay sau lưng, nhìn mưa ngoài cửa sổ, thấy ta đến, mỉm cười vô cùng thân thiết.
Đêm hôm đó, phụ hoàng cùng ta nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói rất nhiều, người trước giờ luôn nghiêm khắc với ta, lần đầu tiên đối xử ôn hòa với ta như vậy, cuối cùng thậm chí còn nói đến chuyện hôn nhân của ta.
"Trẫm biết con rất trân trọng đứa nhỏ nhà Anh Quốc công, trẫm biết trong lòng con oán trẫm, oán thái hậu." Phụ hoàng đột nhiên nói một câu như vậy.
"Nhi thần không dám." Ta vội vàng quỳ xuống, "Năm đó nhi thần còn trẻ người non dạ, ngang ngược kiêu ngạo, phụ hoàng mài giũa tính tình của nhi thần, nhi thần đều hiểu."
Phụ hoàng nhìn ta một lúc, thở dài, "Nếu con hiểu, vậy tại sao Thái tử phi thường xuyên đến tìm mẫu hậu con khóc lóc, nói con lạnh nhạt vô tình?"
Ta im lặng không nói.
“Hơn nữa, Ngụy cô nương kia tuyệt đối không phải là người xứng đôi với con, 'Quần cư chung nhật', con hãy đọc tiếp đoạn sau cho trẫm nghe."
"... Quần cư chung nhật, ngôn bất cập nghĩa, hảo hành tiểu huệ, nan hĩ tai," ta theo bản năng đọc ra, rồi vội vàng biện giải, "Phụ hoàng, Oanh Nhi không phải là người như vậy."
*Quần cư chung nhật, ngôn bất cập nghĩa, hảo hành tiểu huệ, nan hĩ tai: Kẻ suốt ngày tụ tập nói lời bất nghĩa, chỉ giỏi nói những điều khôn vặt thì rất khó thành đạo.
"Con mới bao nhiêu tuổi, đã quen biết được mấy người?" Phụ hoàng liếc nhìn ta một cái, uy nghiêm hiện rõ, ta lập tức không dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, người thở dài một hơi, xoa đầu ta, trong ấn tượng của ta, đây là lần đầu tiên phụ hoàng xoa đầu ta, "Thích sắc đẹp mà mến mộ thiếu nữ cũng là lẽ thường, nhưng tri kỷ khó tìm, sau này con sẽ hiểu."
Thần sắc người có chút cô đơn, "Cả đời này của trẫm cũng không thể nói là không có tiếc nuối, chỉ mong con không có."
Triệu Hành đưa tay định búng trán ta, nhưng tay toàn dầu mỡ nên đành thôi.
Hắn bực bội đẩy đĩa thịt về phía ta, "Ăn ăn ăn, ngoài nàng ra, còn ai ăn thứ phiền phức này."
Ta vui mừng khôn xiết, cầm thìa xúc cua ăn liền hai miếng, thỏa mãn cười thành tiếng.
Triệu Hành đã rửa tay sạch sẽ, nhìn bộ dạng vô tư lự của ta, khẽ cong môi cười, "Trẫm về điện Dưỡng Tâm trước."
Triệu Hành vừa định đi, ta liền kéo tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cua tính hàn, tối nay Hoàng thượng không đến giúp thần thiếp sưởi ấm sao?"
Triệu Hành quay đầu nhìn ta, cúi người xuống gần sát, ánh mắt nóng bỏng, đáy mắt sâu thăm thẳm.
Ta nắm chặt chiếc thìa, nhắm mắt lại, nuốt nước bọt vì căng thẳng.
Tiếp đó bên tai ta vang lên một tiếng cười khẽ, trên trán liền bị búng cho một cái, Triệu Hành vẫn búng trán ta.
Ta chuyển sự xấu hổ thành phẫn uất, hướng về phía bóng lưng Triệu Hành hét lớn, "Rồi sẽ có một ngày Hoàng thượng búng thần thiếp thành kẻ ngốc."
Triệu Hành cười lớn rồi bỏ đi.
Tối hôm đó, Hoàng thượng vẫn đến sưởi ấm giường cho ta, lật thẻ bài của ta nửa tháng, cuối cùng cũng làm chút chuyện nên làm.
Vì tay ta bị thương không tiện, còn tăng thêm chút thú vị.
Sáng hôm sau, ta đang đỡ lấy eo thở dài, thì nghe nói cả nhà Trấn Tây đại tướng quân đã trở về Tây Bắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tuệ mang đến cho ta hai món đồ, một là bức tượng nhỏ bằng đất sét, vẽ một bé gái mũm mĩm, rất đáng yêu.
Hồi nhỏ ta cực kỳ ghen tị với món đồ chơi này của tỷ tỷ, không ngờ nàng ấy biết.
Món còn lại là một bức thư màu hồng đào, nét chữ mạnh mẽ của Ngô Lăng, trước có hai chữ "Tuyệt không", sau có hai chữ "Trân trọng".
Ta thở dài một hơi.
Vẫn là ném nó vào lửa.
Ngày tháng vẫn trôi qua bình lặng, hai tháng sau, thái y báo ta có thai, tính toán ngày tháng, đúng là có được vào ngày ăn cua hôm đó.
Vì có được nhờ ăn cua, nên gọi là gì mới tốt đây, ta lo lắng đến nỗi rụng cả tóc.
Triệu Hành không lo lắng, ánh mắt và lông mày hắn đều tràn đầy ý cười, tự tay đút thuốc an thai cho ta uống.
Ăn xong, hắn cùng ta đi dạo Ngự Hoa Viên, chưa đi được hai bước thì tuyết rơi, Triệu Hành vội vàng khoác cho ta một chiếc áo choàng lớn, ôm ta gọi kiệu.
Ta vẫn muốn tự mình đi dạo, thời gian này bị cái thai trong bụng làm phiền lòng, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài hít thở không khí.
Triệu Hành không lay chuyển được ta, chỉ đành đỡ ta đi từng bước cẩn thận.
Chúng ta đi rất chậm, chẳng mấy chốc mà tóc đã bạc trắng.
【Hết】
Ngoại truyện - Ghi chép chân thực về việc Hoàng đế Vũ Trực theo đuổi vợ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi phụ hoàng băng hà, ta cũng từng quỳ bên giường người ngày đêm hầu hạ, lúc đó người đã hấp hối, nhưng vẫn còn thoi thóp, ta thấy người ngày ngày nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang mong đợi điều gì đó.
"Nhi thần gọi mẫu hậu đến nhé?" Ta hỏi, nhưng phụ hoàng lắc đầu, nhắm mắt lại.
Ta hầu hạ bên giường mười ba ngày, hôm đó mưa như trút nước, ta như thường lệ vào điện, thấy phụ hoàng vậy mà đã xuống khỏi giường, người chắp tay sau lưng, nhìn mưa ngoài cửa sổ, thấy ta đến, mỉm cười vô cùng thân thiết.
Đêm hôm đó, phụ hoàng cùng ta nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói rất nhiều, người trước giờ luôn nghiêm khắc với ta, lần đầu tiên đối xử ôn hòa với ta như vậy, cuối cùng thậm chí còn nói đến chuyện hôn nhân của ta.
"Trẫm biết con rất trân trọng đứa nhỏ nhà Anh Quốc công, trẫm biết trong lòng con oán trẫm, oán thái hậu." Phụ hoàng đột nhiên nói một câu như vậy.
"Nhi thần không dám." Ta vội vàng quỳ xuống, "Năm đó nhi thần còn trẻ người non dạ, ngang ngược kiêu ngạo, phụ hoàng mài giũa tính tình của nhi thần, nhi thần đều hiểu."
Phụ hoàng nhìn ta một lúc, thở dài, "Nếu con hiểu, vậy tại sao Thái tử phi thường xuyên đến tìm mẫu hậu con khóc lóc, nói con lạnh nhạt vô tình?"
Ta im lặng không nói.
“Hơn nữa, Ngụy cô nương kia tuyệt đối không phải là người xứng đôi với con, 'Quần cư chung nhật', con hãy đọc tiếp đoạn sau cho trẫm nghe."
"... Quần cư chung nhật, ngôn bất cập nghĩa, hảo hành tiểu huệ, nan hĩ tai," ta theo bản năng đọc ra, rồi vội vàng biện giải, "Phụ hoàng, Oanh Nhi không phải là người như vậy."
*Quần cư chung nhật, ngôn bất cập nghĩa, hảo hành tiểu huệ, nan hĩ tai: Kẻ suốt ngày tụ tập nói lời bất nghĩa, chỉ giỏi nói những điều khôn vặt thì rất khó thành đạo.
"Con mới bao nhiêu tuổi, đã quen biết được mấy người?" Phụ hoàng liếc nhìn ta một cái, uy nghiêm hiện rõ, ta lập tức không dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, người thở dài một hơi, xoa đầu ta, trong ấn tượng của ta, đây là lần đầu tiên phụ hoàng xoa đầu ta, "Thích sắc đẹp mà mến mộ thiếu nữ cũng là lẽ thường, nhưng tri kỷ khó tìm, sau này con sẽ hiểu."
Thần sắc người có chút cô đơn, "Cả đời này của trẫm cũng không thể nói là không có tiếc nuối, chỉ mong con không có."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro