Chương 3
2024-09-28 09:14:37
Ngươi hỏi ta vì sao biết rõ ràng như vậy ư?
Bởi vì Ngụy Oanh Nhi là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, còn ta là muội muội thứ xuất của nàng.
Cha ngã xuống trên sa trường, Ngụy Oanh Nhi được Thái Hậu thương tình, cho phép nàng vào cung hưởng quy chế như một công chúa.
Ta chỉ còn biết nương nhờ nơi phủ bá phụ, sống kiếp ăn nhờ ở đậu.
Bá phụ thờ ơ, bá mẫu hà khắc, ta bơ vơ không nơi nương tựa.
Đôi uyên ương trấn thủ Tây Cương không quá ba ngày nữa sẽ hồi kinh, thế nhưng Hoàng thượng vẫn đêm đêm lật thẻ bài của ta, chỉ là càng ngày càng hờ hững.
Đêm nay, chúng ta chỉ uống rượu.
Nét u buồn trong mắt Triệu Hành ngày một sâu đậm, dù cho ta có cố gắng thế nào cũng không thể xua tan.
Ánh mắt hắn nhìn ta khi thì lơ đãng, khi thì trìu mến như nước.
Cuối cùng, hắn tiến lại gần, một tay nâng niu gương mặt ta, ngón cái khẽ lướt qua đuôi mắt ta.
Hắn say lắm rồi, ánh mắt mơ màng, dung mạo cũng không còn trang nghiêm như thường ngày, vài lọn tóc buông xõa.
Lúc này, hắn dường như không phải bậc đế vương, mà chỉ là một nam tử trẻ tuổi, lại còn rất tuấn tú.
Dù không yêu hắn, ta cũng không chịu nổi khi hắn nhìn ta chằm chằm như thế.
Tim ta đập như trống trận.
Hắn tiến lại gần hơn, chậm rãi phủ lên người ta, hơi thở ấm nóng phả lên má, tai, cổ ta, mang lại cho ta cảm giác ngứa ngáy.
Chúng ta đã lâu rồi không gần gũi như thế này, dù đã là vợ chồng ba năm, số lần chúng ta ân ái cũng chẳng được bao nhiêu.
Triệu Hành luôn hờ hững với những phi tần khác, nhưng đối với ta thì có chút khác lạ, không chỉ hờ hững như vậy.
Khi hứng chí, hắn sẽ đưa ta đi câu cá, ngắm hoa, cưỡi ngựa, cùng ta thưởng tranh, uống trà, dùng bữa.
Có lúc, ta đang vui vẻ giữa rừng hoa thì bỗng ngoảnh lại, thấy ánh mắt Triệu Hành tuy đang nhìn ta, nhưng lại lơ đãng như nhìn về nơi xa xăm, như đang nhìn một bóng hình nào đó trên người ta.
Nhưng lúc này, ta không muốn Triệu Hành chỉ nhìn thấy bóng hình ấy.
Đêm nay trăng thanh gió mát, thu ý vấn vương, ta muốn trong mắt hắn chỉ có ta.
Ta thuận thế vòng tay qua cổ hắn, khéo léo cởi áo ngoài của hắn, nghĩ rằng màn kịch giữ mình đã diễn suốt một tháng này sắp kết thúc.
Rồi ta nghe thấy hắn thì thầm bên tai ta một câu: "Nhuận Nhuận, nốt ruồi của nàng đâu rồi?"
Đuôi mắt ta chưa từng có nốt ruồi, tên của ta cũng không phải là Nhuận Nhuận.
Nhuận Nhuận là tên thân mật của Ngụy Oanh Nhi.
Tỷ tỷ mắt sáng long lanh, dung mạo tuyệt mỹ, nốt ruồi son nơi đuôi mắt khiến người ta say đắm.
Dù ta là nữ nhi, cũng phải thừa nhận tỷ tỷ quả thật có nhan sắc khuynh thành.
Chẳng trách Ngô tiểu tướng quân và Triệu Hành đều say mê nàng.
Ta tự thấy mình chỉ giống tỷ tỷ bốn năm phần, càng không có một phần vạn vẻ đẹp của tỷ tỷ, không hiểu sao Hoàng thượng lại nhận nhầm ta với tỷ tỷ.
Nghe những lời này, lòng ta ngổn ngang trăm mối tơ vò, không biết nên nói gì cho phải.
May mà Hoàng thượng không chờ ta đáp lại, nói xong câu đó liền ngủ thiếp đi, nặng nề đè lên người ta.
Ta ngẩn người hồi lâu, nhìn hoa văn trang trí rườm rà trên trần nhà, cảm nhận hơi thở nặng nề của Triệu Hành bên cạnh.
Ta chỉ biết thở dài.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này.
Không có âu yếm thì thôi vậy, nhận nhầm ta thì thôi vậy, người nam nhân này còn chiếm cả giường của ta.
Tư thế say ngủ của Hoàng thượng thật bá đạo, dù giường ta có rộng thế nào, cũng không đủ chỗ cho hai người.
Ta không còn cách nào, chỉ đành cùng Tiểu Tuệ khiêng một chiếc trường kỷ từ ngoại điện vào, cứ thế mà nằm tạm một đêm.
Đêm nay ta cứ chập chờn thức ngủ, thật không dễ chịu.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy thì Triệu Hành đã đi rồi.
Ta vừa uống canh yến vừa nghe Tiểu Tuệ kể, còn một nén nhang nữa mới đến giờ thiết triều, Hoàng thượng không để người ta phải băn khoăn có nên gọi dậy không, đã tự mình tỉnh giấc.
Hắn nhanh như gió mặc y phục, rửa mặt, không sai một khắc nào đã đi lâm triều.
Quả không hổ danh là Hoàng thượng, tối qua thức khuya như vậy, say đến thế, vậy mà hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ đi làm.
Trong lòng ta rất khâm phục, đồng thời bảo Tiểu Tuệ đến cung Cảnh Nhân cáo bệnh thay ta.
Ta phụng mệnh Hoàng hậu nương nương khuyên can Hoàng thượng, thực sự rất mệt mỏi, Hoàng hậu nương nương chắc cũng sẽ không trách cứ đâu nhỉ.
Còn về mấy người Thục phi, họ muốn nói sau lưng ta không biết liêm sỉ ra sao, ta cũng chẳng quan tâm.
Ta uống xong canh yến thì trở lại giường tiếp tục ngủ.
Trên giường vẫn còn vương hơi ấm và mùi rượu.
Trong lòng ta có chút buồn.
Bởi vì Ngụy Oanh Nhi là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, còn ta là muội muội thứ xuất của nàng.
Cha ngã xuống trên sa trường, Ngụy Oanh Nhi được Thái Hậu thương tình, cho phép nàng vào cung hưởng quy chế như một công chúa.
Ta chỉ còn biết nương nhờ nơi phủ bá phụ, sống kiếp ăn nhờ ở đậu.
Bá phụ thờ ơ, bá mẫu hà khắc, ta bơ vơ không nơi nương tựa.
Đôi uyên ương trấn thủ Tây Cương không quá ba ngày nữa sẽ hồi kinh, thế nhưng Hoàng thượng vẫn đêm đêm lật thẻ bài của ta, chỉ là càng ngày càng hờ hững.
Đêm nay, chúng ta chỉ uống rượu.
Nét u buồn trong mắt Triệu Hành ngày một sâu đậm, dù cho ta có cố gắng thế nào cũng không thể xua tan.
Ánh mắt hắn nhìn ta khi thì lơ đãng, khi thì trìu mến như nước.
Cuối cùng, hắn tiến lại gần, một tay nâng niu gương mặt ta, ngón cái khẽ lướt qua đuôi mắt ta.
Hắn say lắm rồi, ánh mắt mơ màng, dung mạo cũng không còn trang nghiêm như thường ngày, vài lọn tóc buông xõa.
Lúc này, hắn dường như không phải bậc đế vương, mà chỉ là một nam tử trẻ tuổi, lại còn rất tuấn tú.
Dù không yêu hắn, ta cũng không chịu nổi khi hắn nhìn ta chằm chằm như thế.
Tim ta đập như trống trận.
Hắn tiến lại gần hơn, chậm rãi phủ lên người ta, hơi thở ấm nóng phả lên má, tai, cổ ta, mang lại cho ta cảm giác ngứa ngáy.
Chúng ta đã lâu rồi không gần gũi như thế này, dù đã là vợ chồng ba năm, số lần chúng ta ân ái cũng chẳng được bao nhiêu.
Triệu Hành luôn hờ hững với những phi tần khác, nhưng đối với ta thì có chút khác lạ, không chỉ hờ hững như vậy.
Khi hứng chí, hắn sẽ đưa ta đi câu cá, ngắm hoa, cưỡi ngựa, cùng ta thưởng tranh, uống trà, dùng bữa.
Có lúc, ta đang vui vẻ giữa rừng hoa thì bỗng ngoảnh lại, thấy ánh mắt Triệu Hành tuy đang nhìn ta, nhưng lại lơ đãng như nhìn về nơi xa xăm, như đang nhìn một bóng hình nào đó trên người ta.
Nhưng lúc này, ta không muốn Triệu Hành chỉ nhìn thấy bóng hình ấy.
Đêm nay trăng thanh gió mát, thu ý vấn vương, ta muốn trong mắt hắn chỉ có ta.
Ta thuận thế vòng tay qua cổ hắn, khéo léo cởi áo ngoài của hắn, nghĩ rằng màn kịch giữ mình đã diễn suốt một tháng này sắp kết thúc.
Rồi ta nghe thấy hắn thì thầm bên tai ta một câu: "Nhuận Nhuận, nốt ruồi của nàng đâu rồi?"
Đuôi mắt ta chưa từng có nốt ruồi, tên của ta cũng không phải là Nhuận Nhuận.
Nhuận Nhuận là tên thân mật của Ngụy Oanh Nhi.
Tỷ tỷ mắt sáng long lanh, dung mạo tuyệt mỹ, nốt ruồi son nơi đuôi mắt khiến người ta say đắm.
Dù ta là nữ nhi, cũng phải thừa nhận tỷ tỷ quả thật có nhan sắc khuynh thành.
Chẳng trách Ngô tiểu tướng quân và Triệu Hành đều say mê nàng.
Ta tự thấy mình chỉ giống tỷ tỷ bốn năm phần, càng không có một phần vạn vẻ đẹp của tỷ tỷ, không hiểu sao Hoàng thượng lại nhận nhầm ta với tỷ tỷ.
Nghe những lời này, lòng ta ngổn ngang trăm mối tơ vò, không biết nên nói gì cho phải.
May mà Hoàng thượng không chờ ta đáp lại, nói xong câu đó liền ngủ thiếp đi, nặng nề đè lên người ta.
Ta ngẩn người hồi lâu, nhìn hoa văn trang trí rườm rà trên trần nhà, cảm nhận hơi thở nặng nề của Triệu Hành bên cạnh.
Ta chỉ biết thở dài.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này.
Không có âu yếm thì thôi vậy, nhận nhầm ta thì thôi vậy, người nam nhân này còn chiếm cả giường của ta.
Tư thế say ngủ của Hoàng thượng thật bá đạo, dù giường ta có rộng thế nào, cũng không đủ chỗ cho hai người.
Ta không còn cách nào, chỉ đành cùng Tiểu Tuệ khiêng một chiếc trường kỷ từ ngoại điện vào, cứ thế mà nằm tạm một đêm.
Đêm nay ta cứ chập chờn thức ngủ, thật không dễ chịu.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy thì Triệu Hành đã đi rồi.
Ta vừa uống canh yến vừa nghe Tiểu Tuệ kể, còn một nén nhang nữa mới đến giờ thiết triều, Hoàng thượng không để người ta phải băn khoăn có nên gọi dậy không, đã tự mình tỉnh giấc.
Hắn nhanh như gió mặc y phục, rửa mặt, không sai một khắc nào đã đi lâm triều.
Quả không hổ danh là Hoàng thượng, tối qua thức khuya như vậy, say đến thế, vậy mà hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ đi làm.
Trong lòng ta rất khâm phục, đồng thời bảo Tiểu Tuệ đến cung Cảnh Nhân cáo bệnh thay ta.
Ta phụng mệnh Hoàng hậu nương nương khuyên can Hoàng thượng, thực sự rất mệt mỏi, Hoàng hậu nương nương chắc cũng sẽ không trách cứ đâu nhỉ.
Còn về mấy người Thục phi, họ muốn nói sau lưng ta không biết liêm sỉ ra sao, ta cũng chẳng quan tâm.
Ta uống xong canh yến thì trở lại giường tiếp tục ngủ.
Trên giường vẫn còn vương hơi ấm và mùi rượu.
Trong lòng ta có chút buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro