Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Quan Về Thôn Cứ...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
"Thế gian này quá khổ, cha không có bản lĩnh bảo vệ con thật tốt."
Lúc này thôn trưởng đã hòa hoãn lại, nhặt tẩu thước rơi trên mặt đất lên cài vào thắt lưng.
Nhìn thiếu nữ đứng giữa mấy thi thể, trong mắt vô thức mang theo nét thưởng thức:
"Vân nha đầu, phải xử lý thi thể của người Bắc Lẫm sao đây?"
Vân Mạn Mạn nhìn trưởng thôn, đoán ông ta cũng tầm tuổi cha khoảng hơn ba mươi, ánh mắt thanh minh ngũ quan đoan chính,
Nghĩ đến lời nói của binh lính Bắc Lẫm lúc nãy, trên mặt mang theo vài phần nghiêm nghị:
"Thôn trưởng, để cho người trong thôn dọn dẹp hết đồ đạc mang theo, rời khỏi nơi này đi, vừa rồi binh lính Bắc Lẫm nói phía trước vẫn còn đội ngũ,
Bọn họ đã giày vò thôn dân thành như vậy, nếu đội ngũ đến đoán chừng không thôn dân nào có thể thoát chết."
Trên mặt trưởng thôn toàn là vẻ miên mang lo lắng, sao ông ta lại không tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nhưng đây là nơi họ sinh ra và lớn lên, nếu rời khỏi đây thì đi đâu?
Vương bà tử đi ra từ phía sau hung hơn trợn mắt nhìn Vân Mạn Mạn, nói:
Nếu nha đầu này xuất hiện sớm hơn một chút bà ta cũng không bị người Bắc Lẫm kia xé rách quần áo, trong giọng nói không khỏi thêm mấy phân chanh chua:
"Vân nha đầu, người này do ngươi giết, sao chúng ta phải chạy? Ngươi không thể làm liên lụy bọn ta được!"
"Đúng vậy, bọn ta không gánh cái nồi này, đây là chuyện do một mình ngươi làm."
Sắc mặt của Vân phụ trầm xuống muốn mở miệng lên tiếng, Vân Mạn Mạn đã lên tiếng nói thẳng:
"Chỗ này con sẽ xử lý, cha mệt mỏi rồi cứ ngồi đây nghỉ một chút đi!"
Vân phụ gật gật đầu vừa định ngồi ở trên tảng đá, nghĩ tới con gái vừa mới nói sẽ xử lý kết quả lại nằm lên ván rồi.
Tầm mắt của Vân Mạn Mạn đảo qua hai bà tử, đôi mắt tím tinh khiết không gợn sóng, giọng nói mang theo vẻ thờ ơ:
"Nhà họ Vân ta không chung đường với mấy người, mấy người muốn đi hay không thì liên quan gì tới tôi?"
Vương bà tử ngẩn ra, sao nha đầu này lại thay đổi lớn như vậy?
Ngày trước lúc nào cũng cúi đầu, thậm chí mọi người còn không nhớ mặt nàng, sao hôm nay lại mạnh miệng nói vậy?
"Đồ đê tiện, sao nha đầu ngươi lại nói với trưởng bối như vậy? Đường đường là một cô nương lại đi giết người, sau này còn ai dám cưới...?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này thôn trưởng đã hòa hoãn lại, nhặt tẩu thước rơi trên mặt đất lên cài vào thắt lưng.
Nhìn thiếu nữ đứng giữa mấy thi thể, trong mắt vô thức mang theo nét thưởng thức:
"Vân nha đầu, phải xử lý thi thể của người Bắc Lẫm sao đây?"
Vân Mạn Mạn nhìn trưởng thôn, đoán ông ta cũng tầm tuổi cha khoảng hơn ba mươi, ánh mắt thanh minh ngũ quan đoan chính,
Nghĩ đến lời nói của binh lính Bắc Lẫm lúc nãy, trên mặt mang theo vài phần nghiêm nghị:
"Thôn trưởng, để cho người trong thôn dọn dẹp hết đồ đạc mang theo, rời khỏi nơi này đi, vừa rồi binh lính Bắc Lẫm nói phía trước vẫn còn đội ngũ,
Bọn họ đã giày vò thôn dân thành như vậy, nếu đội ngũ đến đoán chừng không thôn dân nào có thể thoát chết."
Trên mặt trưởng thôn toàn là vẻ miên mang lo lắng, sao ông ta lại không tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nhưng đây là nơi họ sinh ra và lớn lên, nếu rời khỏi đây thì đi đâu?
Vương bà tử đi ra từ phía sau hung hơn trợn mắt nhìn Vân Mạn Mạn, nói:
Nếu nha đầu này xuất hiện sớm hơn một chút bà ta cũng không bị người Bắc Lẫm kia xé rách quần áo, trong giọng nói không khỏi thêm mấy phân chanh chua:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vân nha đầu, người này do ngươi giết, sao chúng ta phải chạy? Ngươi không thể làm liên lụy bọn ta được!"
"Đúng vậy, bọn ta không gánh cái nồi này, đây là chuyện do một mình ngươi làm."
Sắc mặt của Vân phụ trầm xuống muốn mở miệng lên tiếng, Vân Mạn Mạn đã lên tiếng nói thẳng:
"Chỗ này con sẽ xử lý, cha mệt mỏi rồi cứ ngồi đây nghỉ một chút đi!"
Vân phụ gật gật đầu vừa định ngồi ở trên tảng đá, nghĩ tới con gái vừa mới nói sẽ xử lý kết quả lại nằm lên ván rồi.
Tầm mắt của Vân Mạn Mạn đảo qua hai bà tử, đôi mắt tím tinh khiết không gợn sóng, giọng nói mang theo vẻ thờ ơ:
"Nhà họ Vân ta không chung đường với mấy người, mấy người muốn đi hay không thì liên quan gì tới tôi?"
Vương bà tử ngẩn ra, sao nha đầu này lại thay đổi lớn như vậy?
Ngày trước lúc nào cũng cúi đầu, thậm chí mọi người còn không nhớ mặt nàng, sao hôm nay lại mạnh miệng nói vậy?
"Đồ đê tiện, sao nha đầu ngươi lại nói với trưởng bối như vậy? Đường đường là một cô nương lại đi giết người, sau này còn ai dám cưới...?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro