Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Tìm Được Mỹ Nam...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Vân Mạn Mạn cảm thấy cả người đều khô nóng, đầu óc cũng càng ngày càng choáng váng. Nàng đưa mắt liếc nhìn cây đao bên chân.
Nàng cầm lấy cây đao rạch một đường trên cánh tay, miệng vết thương lập tức chảy máu. Cảm giác đau đớn khiến đầu óc nàng tỉnh táo lên nhiều.
Với tình hình như vậy nhất định không thể nào quay về thôn được, trong núi hẳn là sẽ có hồ nước hay gì đó nhỉ?
Vân Mạn Mạn hít sâu một hơi, cầm lấy cây đao đi vào sâu bên trong núi.
Bàn tay nàng vẫn nắm chặt cây đao như thể muốn duy trì sự tỉnh táo cho mình.
Suốt chặng đường đi.
Vân Mạn Mạn chỉ nhìn thấy những sườn đồi lớn nhỏ đủ loại. Khi nhìn thấy một sơn động lớn trước mặt, Vân Mạn Mạn không ngừng chớp mắt.
Nàng phải xác nhận sơn động trước mắt không biến mất mới nhẹ thở phào. Nàng sợ mình bị ảo giác.
Vân Mạn Mạn nghiêng ngả đi vào sơn động, không khí mát lạnh lập tức ập vào mặt khiến cho sự nóng bức trong người được giảm bớt.
Nàng vừa nâng bước định đi vào bên trong thì bỗng có một bóng trắng tới gần nàng. Một thanh kiếm lạnh lẽo phát sáng đâm thẳng về phía ngực nàng.
Vân Mạn Mạn có chút bực bội muốn chửi thề. Nàng cầm đao trực tiếp ngăn thanh kiếm đang đâm tới.
Đao kiếm chạm nhau bắn ra tia lửa, Vân Mạn Mạn trực tiếp nghiêng thanh đao đâm về phía eo bụng người kia.
Thân hình người kia trực tiếp né tránh, thanh kiếm trong tay lại lao tới.
Vân Mạn Mạn cảm thấy cánh tay mình tê dại.
“Vậy mà lại gặp trúng cao thủ!”
Nhìn thấy thanh kiếm lại đâm về phía mình, Vân Mạn Mạn cảm thấy mình sắp chết rồi. Nàng cầm lấy cây đao cắn răng đẩy cây kiếm ra, tức giận quát lớn.
“Này, bà đây chỉ tới tìm hồ nước, sao ngươi cứ dây dưa mãi không buông vậy!”
Trong động lập tức trở nên yên tĩnh. Một âm thanh lạnh lùng truyền tới từ phía trước:
“Ngươi là người phương nào?”
Vân Mạn Mạn hung hăng cắn môi dưới. Nàng ngước mắt lên nhìn về phía người đang nói chuyện.
Nam tử đang cầm thanh kiếm chỉ về phía mình mặc một bộ đồ màu trắng như tuyết, dáng người cao quý, ngũ quan thâm sâu, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt màu lam trong lạnh lẽo như băng.
Trên trán đổ đầy mồ hôi như đang cố chịu đựng gì đó.
Đôi mắt màu tím nhạt đối diện với đôi mắt màu xanh biển lạnh lẽo. Hô hấp hai bên đều thoáng dừng lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng cầm lấy cây đao rạch một đường trên cánh tay, miệng vết thương lập tức chảy máu. Cảm giác đau đớn khiến đầu óc nàng tỉnh táo lên nhiều.
Với tình hình như vậy nhất định không thể nào quay về thôn được, trong núi hẳn là sẽ có hồ nước hay gì đó nhỉ?
Vân Mạn Mạn hít sâu một hơi, cầm lấy cây đao đi vào sâu bên trong núi.
Bàn tay nàng vẫn nắm chặt cây đao như thể muốn duy trì sự tỉnh táo cho mình.
Suốt chặng đường đi.
Vân Mạn Mạn chỉ nhìn thấy những sườn đồi lớn nhỏ đủ loại. Khi nhìn thấy một sơn động lớn trước mặt, Vân Mạn Mạn không ngừng chớp mắt.
Nàng phải xác nhận sơn động trước mắt không biến mất mới nhẹ thở phào. Nàng sợ mình bị ảo giác.
Vân Mạn Mạn nghiêng ngả đi vào sơn động, không khí mát lạnh lập tức ập vào mặt khiến cho sự nóng bức trong người được giảm bớt.
Nàng vừa nâng bước định đi vào bên trong thì bỗng có một bóng trắng tới gần nàng. Một thanh kiếm lạnh lẽo phát sáng đâm thẳng về phía ngực nàng.
Vân Mạn Mạn có chút bực bội muốn chửi thề. Nàng cầm đao trực tiếp ngăn thanh kiếm đang đâm tới.
Đao kiếm chạm nhau bắn ra tia lửa, Vân Mạn Mạn trực tiếp nghiêng thanh đao đâm về phía eo bụng người kia.
Thân hình người kia trực tiếp né tránh, thanh kiếm trong tay lại lao tới.
Vân Mạn Mạn cảm thấy cánh tay mình tê dại.
“Vậy mà lại gặp trúng cao thủ!”
Nhìn thấy thanh kiếm lại đâm về phía mình, Vân Mạn Mạn cảm thấy mình sắp chết rồi. Nàng cầm lấy cây đao cắn răng đẩy cây kiếm ra, tức giận quát lớn.
“Này, bà đây chỉ tới tìm hồ nước, sao ngươi cứ dây dưa mãi không buông vậy!”
Trong động lập tức trở nên yên tĩnh. Một âm thanh lạnh lùng truyền tới từ phía trước:
“Ngươi là người phương nào?”
Vân Mạn Mạn hung hăng cắn môi dưới. Nàng ngước mắt lên nhìn về phía người đang nói chuyện.
Nam tử đang cầm thanh kiếm chỉ về phía mình mặc một bộ đồ màu trắng như tuyết, dáng người cao quý, ngũ quan thâm sâu, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt màu lam trong lạnh lẽo như băng.
Trên trán đổ đầy mồ hôi như đang cố chịu đựng gì đó.
Đôi mắt màu tím nhạt đối diện với đôi mắt màu xanh biển lạnh lẽo. Hô hấp hai bên đều thoáng dừng lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro