Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con

Tìm Được Mỹ Nam...

Đại Như Ca

2024-11-22 18:17:04

Hắn khom lưng cầm lấy bạch y trong tay, khóe miệng cong lên một nụ cười kỳ quái.

“Nữ nhân, ngươi làm tốt lắm!”

Thị vệ canh giữ ở cửa động nghe thấy tiếng bước chân vội vàng quỳ một gối xuống đất.

“Chủ tử.”

Nam tử lạnh lùng nói: “Trở về thôi.”

Thị vệ có chút kinh ngạc, khẽ mím môi nhưng rồi vẫn lên tiếng dò hỏi: “Chủ tử, có mang người bên trong về vương phủ không?’

Trong đôi mắt màu lam của nam tử xẹt qua tia không vui. Hắn đảo mắt nhìn qua cái cửa động khác trong động, giọng điệu có phần lạnh lùng:

“Trở về.”

Thị vệ mở to hai mắt, có chút khó hiểu với cách làm của chủ tử.

Này…

Chủ tử đang làm gì vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sủng hạnh cô gái nhà người ta xong lại xách quần bỏ chạy?

Rốt cuộc là chủ tử không hài lòng với cô nướng này

Hay là chủ tử nhà bọn họ không được?

Nhưng không phải chủ tử tự tìm tới cô nương này sao?

Nhìn thân ảnh đã đi xa, thị vệ không dám nghĩ tiếp mà vội vàng đuổi theo. Bóng dáng dần biến mất sau ngọn núi.

Bên này.

Vân Mạn Mạn chạy được một chặng đường mới dừng lại, thở gấp mấy hơi.

Nàng có chút bất an nỏi: “Chắc… chắc hắn sẽ không tìm thấy ta đâu nhỉ?”

Vân Mạn Mạn ôm lấy trái tim đang đập thình thịch lại, đưa mắt nhìn về phía sau núi. Nàng cố che giấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt.

“Haiz, sao lại làm ra chuyện ngu ngốc tới vậy, may là mình tỉnh dậy sớm nếu không thì hậu quả khôn lường!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ tới hàng loạt chuyện xảy ra hôm nay, Vân Mạn Mạn có chút bực bội đỡ trán.

Nàng lạnh lùng mím môi, nhớ lại cảnh tưởng kịch liệt vừa rồi, trong mắt nàng có phần tiếc nuối.

“Đời này vẫn không nên gả chồng, một mình ta vẫn tốt hơn, hơn nữa thân phận của ta bây giờ đúng là không hợp cho hắn một danh phận.

Thật đáng tiếc, chỉ có thể làm tra nữ.”

Gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, Vân Mạn Mạn chậm rãi nhắm mắt lại.

Mùi hương yên bình và tĩnh lặng trên người. Nàng hít sâu mùi hương trong không khí, đây là mùi hương mà nàng theo đuổi cả đời – tự do!

“Cả đời này, gì mà sứ mệnh gia tộc, gì mà quốc gia đại sự đều không có liên quan tới ta, cả đời này Vân Mạn Mạn ta chỉ muốn ngao du thiên hạ!”

Vân Mạn Mạn ôm chặt cây đao trong lòng ngực. Nàng đã quên sạch về đôi mắt màu lam quý hiếm kia, nhấc chân đi vào trong thôn.

Lúc này, một âm thanh vui mừng, hưng phấn vang lên.

“Tra nữ, ta tới đây!”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con

Số ký tự: 0