Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Trong Mắt Cũng...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
“Vân Chấn ta đồng ý lời kế mẫu nói, đoạn tuyệt quan hệ, cũng nguyện ra mang theo người nhà mà không lấy bất cứ một món đồ gì, từ đây tái vô quan hệ* với Vân gia, trưởng thôn, phiền ông giúp ta chuẩn bị văn thư.”
*Tái vô quan hệ: không còn quan hệ.
Vân lão đầu tử lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt đục ngầu giảo hoạt lại làm bộ tức giận.
“Vân Chấn, mày suy nghĩ cho rõ ràng đi, nếu như đã có ý đoạn tuyệt quan hệ thì sau này sẽ tái vô quan hệ với chúng ta, dù mày có chết đói thì tao cũng xen vào đâu.”
Ánh mắt Vân phụ đỏ bừng nhìn Vân lão đầu tử, trong mắt ông đều là sự thất vọng, giọng nói cũng mang theo sự giễu cợt.
“Trước kia lúc ta thiếu chút nữa chết đói có lúc nào ông quan tâm đến nhà chúng ta đâu?”
“Được, tốt, tốt, Vân Chấn mày nhớ lấy, lão tử cũng không còn đứa nhi tử là mày nữa, sau này lão tử cũng không cần mày phải dưỡng lão, sau này mày có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng đến cầu xin lão tử!”
Tôn tử của ông ta cũng sắp phải thi tú tài rồi, chờ đến khi tôn tử ông ta trở thành quan lão gia rồi, ông ta sẽ giết con đề tử kia đầu tiên, kể cả Vân Chấn có đi cầu xin ông ta thì ông ta cũng sẽ không nhận đứa nhi tử này nữa.
Trong lúc bọn họ nói chuyện tranh chấp với nhau thì trưởng thôn cũng đã viết xong văn thư đoạn tuyệt quan hệ.
Ông ta thở dài, còn thổi thổi cho khô vết mực cho ra hình ra dáng.
Vân Mạn Mạn nhìn động tác của ông ta thì chân mày hơi nhướng lên, vị trưởng thôn này nhìn cũng không tệ lắm.
Vân lão đầu tử không cam lòng, thế nhưng cuối cùng vẫn kéo người một nhà tiến đến ký tên dưới ánh mắt uy hiếp của Vân Mạn Mạn.
Do Vân Trạch Tài đang đi học ở huyện thành nên trưởng thôn cũng thay mặt cậu ta viết tên, Vân Phát và Vân lão đầu xác nhận in xuống dấu vân tay.
Vân phụ nhìn đám người dần tản đi, nắm chặt tờ văn thư đoạn tuyệt quan hệ trong tay, đứng đó ngây ngẩn cả người.
Vân Mạn Mạn thấy vậy thì vội vàng tiến lên rút văn thư từ trong tay Vân phụ ra.
Sau đó nàng lại cầm lấy tay Vân phụ, đôi con ngươi màu tím mang theo sự áy náy nhàn nhạt.
“Cha, cha đừng khổ sở, sau này con sẽ báo hiếu cha nương thật tốt, cũng cố gắng kiếm bạc để nhà chúng ta có một cuộc sống tốt, cha tin tưởng con, lần này chúng ta đoạn tuyệt quan hệ tuyệt đối sẽ không thua thiệt đâu!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
*Tái vô quan hệ: không còn quan hệ.
Vân lão đầu tử lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt đục ngầu giảo hoạt lại làm bộ tức giận.
“Vân Chấn, mày suy nghĩ cho rõ ràng đi, nếu như đã có ý đoạn tuyệt quan hệ thì sau này sẽ tái vô quan hệ với chúng ta, dù mày có chết đói thì tao cũng xen vào đâu.”
Ánh mắt Vân phụ đỏ bừng nhìn Vân lão đầu tử, trong mắt ông đều là sự thất vọng, giọng nói cũng mang theo sự giễu cợt.
“Trước kia lúc ta thiếu chút nữa chết đói có lúc nào ông quan tâm đến nhà chúng ta đâu?”
“Được, tốt, tốt, Vân Chấn mày nhớ lấy, lão tử cũng không còn đứa nhi tử là mày nữa, sau này lão tử cũng không cần mày phải dưỡng lão, sau này mày có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng đến cầu xin lão tử!”
Tôn tử của ông ta cũng sắp phải thi tú tài rồi, chờ đến khi tôn tử ông ta trở thành quan lão gia rồi, ông ta sẽ giết con đề tử kia đầu tiên, kể cả Vân Chấn có đi cầu xin ông ta thì ông ta cũng sẽ không nhận đứa nhi tử này nữa.
Trong lúc bọn họ nói chuyện tranh chấp với nhau thì trưởng thôn cũng đã viết xong văn thư đoạn tuyệt quan hệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta thở dài, còn thổi thổi cho khô vết mực cho ra hình ra dáng.
Vân Mạn Mạn nhìn động tác của ông ta thì chân mày hơi nhướng lên, vị trưởng thôn này nhìn cũng không tệ lắm.
Vân lão đầu tử không cam lòng, thế nhưng cuối cùng vẫn kéo người một nhà tiến đến ký tên dưới ánh mắt uy hiếp của Vân Mạn Mạn.
Do Vân Trạch Tài đang đi học ở huyện thành nên trưởng thôn cũng thay mặt cậu ta viết tên, Vân Phát và Vân lão đầu xác nhận in xuống dấu vân tay.
Vân phụ nhìn đám người dần tản đi, nắm chặt tờ văn thư đoạn tuyệt quan hệ trong tay, đứng đó ngây ngẩn cả người.
Vân Mạn Mạn thấy vậy thì vội vàng tiến lên rút văn thư từ trong tay Vân phụ ra.
Sau đó nàng lại cầm lấy tay Vân phụ, đôi con ngươi màu tím mang theo sự áy náy nhàn nhạt.
“Cha, cha đừng khổ sở, sau này con sẽ báo hiếu cha nương thật tốt, cũng cố gắng kiếm bạc để nhà chúng ta có một cuộc sống tốt, cha tin tưởng con, lần này chúng ta đoạn tuyệt quan hệ tuyệt đối sẽ không thua thiệt đâu!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro