Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Trong Mắt Cũng...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Trong thoáng chốc cơ thể nàng biến mất tại chỗ, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi.
Phía trước chỉ toàn là sương mù giăng đến mờ mịt, chỉ có vị trí tầm năm thước mới có thể nhìn thấy rõ, phía bên phải có một cái cây dần dần hiện ra giữa làn sương mù.
Nàng không thể trông thấy rõ độ cao cùng hình dáng của nó, thế nhưng có vẻ như có một trái cây màu đỏ đã mọc ra từ trên nhánh cây.
Nhìn nó mê người giống như quả táo mụ hoàng hậu ác độc cho Bạch Tuyết ăn vậy.
Vân Mạn Mạn nghĩ tới những thứ này thì động tác đưa tay ra hái trái cây cũng vội vàng thu hồi lại, thân thể cũng không tự chủ được mà run lên.
Vân Mạn Mạn nhìn trái cây đỏ tươi đến mê người kia, cũng không biết cái thứ đồ chơi này có thể ăn được hay không đây.
Nàng có thể bị độc chết hay không?
Sau đó lại có thể trở lại quá khứ sao?
Dù sao hiện tại nếu có thể trở về thì nàng cũng vừa vặn có thể trổ tài, những người đối nghịch với nàng kia đều sẽ chết chết, ngay khi Vân Mạn Mạn còn đang suy nghĩ miên man cả ngày trời.
“Chủ tử, chủ tử, chủ tử mau ăn một chút quả sen này đi, loại trái cây này rất đặc biệt đó, nó có thể trị được bách bệnh, cũng có thể khôi phục được các chức năng của cơ thể nữa đó.”
“Ồ? Thần kỳ như vậy sao?”
Vân Mạn Mạn nghe được lời này thì ánh mắt cũng sáng lên.
Loại trái cây này đối với nàng mà nói quả thật còn hữu dụng hơn so với vàng bạc, nhất là khi hiện tại thân thể của Chu thị lại bị tổn hại nghiêm trọng như vậy, nếu như ăn thứ đồ chơi này rồi thì chắc hẳn cơ thể sẽ khôi phục lại như bình thường đúng không?”
Vân Mạn Mạn nghĩ vậy rồi đưa tay hái trái cây xuống cắn một miếng, có vị ngọt nhàn nhạt, cũng rất mọng nước.
“Sao ta không cảm thấy gì sau khi ăn nó thế? Ngươi sẽ không lừa ta đó chứ?”
“Tin tưởng ta, chủ tử, trước khi chủ tử luyện công thì nhớ ăn nó đó, sau đó chắc chắn chủ tử sẽ thấy tác dụng thần kỳ của nó đấy!”
“Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Qua Qua đi, tối nay ngươi làm cho chủ tử mấy việc đi, ngươi lấy cho ta cái đó, cái đó, cái đó nữa…”
Qua Qua trôi lơ lửng trước mặt Vân Mạn Mạn, nó uốn éo nói: “Cái đó á…Chủ tử nói thẳng ra luôn đi chứ!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phía trước chỉ toàn là sương mù giăng đến mờ mịt, chỉ có vị trí tầm năm thước mới có thể nhìn thấy rõ, phía bên phải có một cái cây dần dần hiện ra giữa làn sương mù.
Nàng không thể trông thấy rõ độ cao cùng hình dáng của nó, thế nhưng có vẻ như có một trái cây màu đỏ đã mọc ra từ trên nhánh cây.
Nhìn nó mê người giống như quả táo mụ hoàng hậu ác độc cho Bạch Tuyết ăn vậy.
Vân Mạn Mạn nghĩ tới những thứ này thì động tác đưa tay ra hái trái cây cũng vội vàng thu hồi lại, thân thể cũng không tự chủ được mà run lên.
Vân Mạn Mạn nhìn trái cây đỏ tươi đến mê người kia, cũng không biết cái thứ đồ chơi này có thể ăn được hay không đây.
Nàng có thể bị độc chết hay không?
Sau đó lại có thể trở lại quá khứ sao?
Dù sao hiện tại nếu có thể trở về thì nàng cũng vừa vặn có thể trổ tài, những người đối nghịch với nàng kia đều sẽ chết chết, ngay khi Vân Mạn Mạn còn đang suy nghĩ miên man cả ngày trời.
“Chủ tử, chủ tử, chủ tử mau ăn một chút quả sen này đi, loại trái cây này rất đặc biệt đó, nó có thể trị được bách bệnh, cũng có thể khôi phục được các chức năng của cơ thể nữa đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ? Thần kỳ như vậy sao?”
Vân Mạn Mạn nghe được lời này thì ánh mắt cũng sáng lên.
Loại trái cây này đối với nàng mà nói quả thật còn hữu dụng hơn so với vàng bạc, nhất là khi hiện tại thân thể của Chu thị lại bị tổn hại nghiêm trọng như vậy, nếu như ăn thứ đồ chơi này rồi thì chắc hẳn cơ thể sẽ khôi phục lại như bình thường đúng không?”
Vân Mạn Mạn nghĩ vậy rồi đưa tay hái trái cây xuống cắn một miếng, có vị ngọt nhàn nhạt, cũng rất mọng nước.
“Sao ta không cảm thấy gì sau khi ăn nó thế? Ngươi sẽ không lừa ta đó chứ?”
“Tin tưởng ta, chủ tử, trước khi chủ tử luyện công thì nhớ ăn nó đó, sau đó chắc chắn chủ tử sẽ thấy tác dụng thần kỳ của nó đấy!”
“Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Qua Qua đi, tối nay ngươi làm cho chủ tử mấy việc đi, ngươi lấy cho ta cái đó, cái đó, cái đó nữa…”
Qua Qua trôi lơ lửng trước mặt Vân Mạn Mạn, nó uốn éo nói: “Cái đó á…Chủ tử nói thẳng ra luôn đi chứ!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro