Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Trừng Trị Kẻ Ác...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Sư phụ Thẩm đứng đằng sau lưng khiếp sợ đến mức ngây người tại chỗ, hóa ra lão nương mập có thể lấn áp cả ông ta đến nay một tiểu cô nương cũng chẳng thể đánh lại.
Ông ta hung ác trợn mắt nhìn lão nương mập một cái, sau đó tầm mắt lại quét sang thân hình của Vân Mạn Mạn, trong đôi mắt mang theo sự ham muốn.
“Vân cô nương, có chuyện gì cùng nhau nói, Thẩm mỗ ta đã chuẩn bị xong trà bánh trong thư phòng rồi, Vân cô nương, chúng ta cùng đi vào trò chuyện một chút được chứ?”
Động tác của Vân Mạn Mạn dừng lại một chút, tên chết tiệt này muốn chơi cái gì vậy?
“Dáng dấp ngươi cũng thật cay mắt đấy, không thấy ta đang xử lý tiện nhân à? Ngươi, mau ra đây, uống cùng với nương tử ngươi luôn đi!”
Nụ cười trên gương mặt sư phụ Thẩm chợt cứng đờ, nhìn Vân phụ và Chu thị đang đứng phía sau thì lại cố níu lấy thể diện của một vị sư phụ.
“Lão Vân, cô nương nhà ngươi này có vẻ như không biết chút lễ phép nào đâu, bây giờ mau thả nương tử ta rồi rời khỏi nhà ta ngay đi, nếu không…”
“Tên chết tiệt, ta không động vào ngươi là vì muốn cho ngươi mặt mũi đó, giờ ngươi lại cố chấp muốn ép ta xuất thủ đúng không!”
Vân Mạn Mạn vừa nói vừa nhìn hai tiểu tử đang đứng đằng sau lưng, đáy mắt hai đứa nhóc đều là sự khiếp sợ và sùng bái.
“Hai đứa mau tới đây, đè mụ ta xuống ép mụ ta uống hết cho ta, nhớ để ý một chút, đừng để mụ ta chết chìm.”
Nghe vậy hai tiểu tử lập tức chạy tới đè mụ mập xuống, Vân Mạn Mạn lại đi qua kéo sư phụ Thẩm qua rồi ném ông ta vào một cái chậu gỗ khác.
Vân Mạn Mạn vỗ tay một cái, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, thế nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo như băng.
“Nếu như không phải hôm nay có người nhà ta ở đây thì ta đã giết chết hai người các ngươi rồi, hôm nay các ngươi phải uống hết chậu nước tiểu này cho ta, uống hết rồi nợ nần của chúng ta coi như xong.”
Hai người bọn họ không ngừng giãy giụa trong chậu gỗ, Vân Mạn Mạn chỉ huy Vân Trạch Vũ và Vân Trạch Nhân.
“Đạp xuống, đạp cả mặt nữa, đạp mạnh vào!”
Chờ đến khi thu thập xong hai người bọn họ, Vân Trạch Vũ lại lịch bịch lịch bịch bưng một cái chậu nhỏ tới, âm thanh đầy hưng phấn.
“Tỷ tỷ, tỷ mau rửa tay đi này.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông ta hung ác trợn mắt nhìn lão nương mập một cái, sau đó tầm mắt lại quét sang thân hình của Vân Mạn Mạn, trong đôi mắt mang theo sự ham muốn.
“Vân cô nương, có chuyện gì cùng nhau nói, Thẩm mỗ ta đã chuẩn bị xong trà bánh trong thư phòng rồi, Vân cô nương, chúng ta cùng đi vào trò chuyện một chút được chứ?”
Động tác của Vân Mạn Mạn dừng lại một chút, tên chết tiệt này muốn chơi cái gì vậy?
“Dáng dấp ngươi cũng thật cay mắt đấy, không thấy ta đang xử lý tiện nhân à? Ngươi, mau ra đây, uống cùng với nương tử ngươi luôn đi!”
Nụ cười trên gương mặt sư phụ Thẩm chợt cứng đờ, nhìn Vân phụ và Chu thị đang đứng phía sau thì lại cố níu lấy thể diện của một vị sư phụ.
“Lão Vân, cô nương nhà ngươi này có vẻ như không biết chút lễ phép nào đâu, bây giờ mau thả nương tử ta rồi rời khỏi nhà ta ngay đi, nếu không…”
“Tên chết tiệt, ta không động vào ngươi là vì muốn cho ngươi mặt mũi đó, giờ ngươi lại cố chấp muốn ép ta xuất thủ đúng không!”
Vân Mạn Mạn vừa nói vừa nhìn hai tiểu tử đang đứng đằng sau lưng, đáy mắt hai đứa nhóc đều là sự khiếp sợ và sùng bái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hai đứa mau tới đây, đè mụ ta xuống ép mụ ta uống hết cho ta, nhớ để ý một chút, đừng để mụ ta chết chìm.”
Nghe vậy hai tiểu tử lập tức chạy tới đè mụ mập xuống, Vân Mạn Mạn lại đi qua kéo sư phụ Thẩm qua rồi ném ông ta vào một cái chậu gỗ khác.
Vân Mạn Mạn vỗ tay một cái, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, thế nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo như băng.
“Nếu như không phải hôm nay có người nhà ta ở đây thì ta đã giết chết hai người các ngươi rồi, hôm nay các ngươi phải uống hết chậu nước tiểu này cho ta, uống hết rồi nợ nần của chúng ta coi như xong.”
Hai người bọn họ không ngừng giãy giụa trong chậu gỗ, Vân Mạn Mạn chỉ huy Vân Trạch Vũ và Vân Trạch Nhân.
“Đạp xuống, đạp cả mặt nữa, đạp mạnh vào!”
Chờ đến khi thu thập xong hai người bọn họ, Vân Trạch Vũ lại lịch bịch lịch bịch bưng một cái chậu nhỏ tới, âm thanh đầy hưng phấn.
“Tỷ tỷ, tỷ mau rửa tay đi này.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro