Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Vân Gia Tới Cướ...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Vân Mạn Mạn cũng hiểu rõ sự lo lắng của Vân phụ, trong đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bước chân lại hướng về phía tiệm vải, giọng nói mang theo sự tự tin và kiên định.
“Sau này chúng ta sẽ không cần phải kìm nén như vậy nữa, từ giờ Vân gia có con chống đỡ rồi.”
Trong lòng nàng cũng âm thầm tính toán phải nhanh chóng phát triển thế lực, còn nếu như đã không thể có được quyền thế, vậy thì nàng phải trở thành một sự tồn tại khiến ngay cả những người có quyền thế cũng phải khiếp sợ mới được.
“Đi thôi, chúng ta tới tiệm vải mua mấy bộ y phục đi, thuận tiện mua luôn đồ ăn, cha nương không cần phải lo lắng về chuyện bạc đâu, con sẽ đi kiếm.”
Vân phụ có chút đau lòng, tiểu nữ nhi nhà mình vẫn còn nhỏ như vậy mà đã phải gánh vác trách nhiệm lớn đến thế.
Giọng nói của Chu thị lại mang theo sự vui sướng lại dịu dàng: “Mạn Mạn, đi mua chút vải đi, về nhà nương làm cho các con y phục là được rồi, y phục bán sẵn không thể may vá theo đúng dáng người các con được, để nương làm cho vừa vặn.”
“Được ạ!”
Vận Mạn Mạn đưa hai chiếc bánh bao cho hai đệ đệ, nhìn hai đứa trẻ khôn khéo lại nghe lời khiến Vân Mạn Mạn lại cảm giác mình có nhiều thêm một phần trách nhiệm.
Nàng sẽ bồi dưỡng hai đứa trẻ thành những người hữu dụng, cũng chẳng hề liên quan đến nguyên thân, mà vì bọn chúng chính là sự bảo vệ đứng thứ hai sau nàng để bảo vệ những người mà nàng cần phải bảo vệ.
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, nàng nhìn tiệm vải ở trước mặt, trên khung cửa gỗ phổ thông là hai chữ đơn giản được điêu khắc mà thành, tiệm vải.
“Xin chào phu nhân, lão gia, tiểu thư, các vị công tử đây! Mời vào bên trong, xin hỏi các vị muốn loại vải vóc gì? Ta sẽ giới thiệu cho mọi người.”
Vân Mạn Mạn vừa mới bước qua khung cửa thì giọng nói nhiệt tình đón khách của tiểu nhị đã truyền tới, Vân Mạn Mạn kéo hai đệ đệ có chút sợ hãi người lạ bước vào, xung quanh cũng chỉ có vài vị khách.
“Phiền ngươi giúp ta đề cử xem vải vóc nào phù hợp làm đồ lót, mặc lên phải thoải mái một chút, còn về ngoại sam* thì phải bền, màu sắc cũng phải thích hợp với từng người trong nhà.”
*Ngoại sam: áo ngoài.
Ánh mắt tiểu nhị có chút kinh ngạc, không ngờ tiểu cô nương lại là người làm chủ trong nhà này.
Thế nhưng dáng dấp của tiểu cô nương cũng thật đẹp mắt, cặp mắt màu tím kia giống như biết nói chuyện, lúc nói chuyện cũng bất phàm giống như được giáo dục.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sau này chúng ta sẽ không cần phải kìm nén như vậy nữa, từ giờ Vân gia có con chống đỡ rồi.”
Trong lòng nàng cũng âm thầm tính toán phải nhanh chóng phát triển thế lực, còn nếu như đã không thể có được quyền thế, vậy thì nàng phải trở thành một sự tồn tại khiến ngay cả những người có quyền thế cũng phải khiếp sợ mới được.
“Đi thôi, chúng ta tới tiệm vải mua mấy bộ y phục đi, thuận tiện mua luôn đồ ăn, cha nương không cần phải lo lắng về chuyện bạc đâu, con sẽ đi kiếm.”
Vân phụ có chút đau lòng, tiểu nữ nhi nhà mình vẫn còn nhỏ như vậy mà đã phải gánh vác trách nhiệm lớn đến thế.
Giọng nói của Chu thị lại mang theo sự vui sướng lại dịu dàng: “Mạn Mạn, đi mua chút vải đi, về nhà nương làm cho các con y phục là được rồi, y phục bán sẵn không thể may vá theo đúng dáng người các con được, để nương làm cho vừa vặn.”
“Được ạ!”
Vận Mạn Mạn đưa hai chiếc bánh bao cho hai đệ đệ, nhìn hai đứa trẻ khôn khéo lại nghe lời khiến Vân Mạn Mạn lại cảm giác mình có nhiều thêm một phần trách nhiệm.
Nàng sẽ bồi dưỡng hai đứa trẻ thành những người hữu dụng, cũng chẳng hề liên quan đến nguyên thân, mà vì bọn chúng chính là sự bảo vệ đứng thứ hai sau nàng để bảo vệ những người mà nàng cần phải bảo vệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, nàng nhìn tiệm vải ở trước mặt, trên khung cửa gỗ phổ thông là hai chữ đơn giản được điêu khắc mà thành, tiệm vải.
“Xin chào phu nhân, lão gia, tiểu thư, các vị công tử đây! Mời vào bên trong, xin hỏi các vị muốn loại vải vóc gì? Ta sẽ giới thiệu cho mọi người.”
Vân Mạn Mạn vừa mới bước qua khung cửa thì giọng nói nhiệt tình đón khách của tiểu nhị đã truyền tới, Vân Mạn Mạn kéo hai đệ đệ có chút sợ hãi người lạ bước vào, xung quanh cũng chỉ có vài vị khách.
“Phiền ngươi giúp ta đề cử xem vải vóc nào phù hợp làm đồ lót, mặc lên phải thoải mái một chút, còn về ngoại sam* thì phải bền, màu sắc cũng phải thích hợp với từng người trong nhà.”
*Ngoại sam: áo ngoài.
Ánh mắt tiểu nhị có chút kinh ngạc, không ngờ tiểu cô nương lại là người làm chủ trong nhà này.
Thế nhưng dáng dấp của tiểu cô nương cũng thật đẹp mắt, cặp mắt màu tím kia giống như biết nói chuyện, lúc nói chuyện cũng bất phàm giống như được giáo dục.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro