Chương 26
Giá Oản Chúc
2024-07-14 06:22:10
Trên vách hang lồi lõm có rất nhiều khe hỡ, ánh mặt trời xuyên qua
những khe hỡ không theo thứ tự kia chiếu vào trong này. Cái động này có
vẻ ngoài xấu xí hơn cả hang động ở phía trên kia, nhưng nơi này có nước
và ánh nắng, trên đất còn có vài cọng cỏ, hoa.
Nhiệt độ trong hang ấm áp dễ chịu.
Ngay cả Chung Định đang trong tình trạng ướt chèm bẹp nhưng cũng không quá lạnh. Thậm chí là, nước ao ban nãy còn hơi âm ấm. Nơi này so với bên trên, thật sự là cách biệt một trời một vực.
Nếu như trên người không bị thương, thì nơi này quả thật là một nơi rất thoải mái.
Cơn đau trên vai không ngừng lại, mặt của Chung Định đã bị nhuộm chút sắc trắng bệch bạc.
Có lẽ không nên hành động ngay sau khi hành sự. Thật sự là sau khi làm xong chuyện ấy, hắn không cảm thấy mất chút sức nào hết, cho nên ngay khi nhiệt độ cơ thể hồi phục, hắn không thể nào chờ thêm nữa liền xuống ngay.
Chung Định hơi cử động cánh tay phải một chút, nhưng lại kéo đến một cơn đau nhói càng mãnh liệt hơn. Cánh tay phải của hắn tạm thời không thể nào động đậy được nữa, nhưng mà, đóa hoa Sơn Trà nhỏ bé ấy vẫn ở trên kia.
Hắn nhớ lại cơn gió ban nãy ở trong hang động, không biết là gió ở trong hang này có thông với nhau hay không. Nếu đúng như thế, thì bên trên chắc chắn cũng phải có gió ấm.
Hắn lại khép mắt lại, dùng tay trái phủ lên vai phải.
Gió thổi từng cơn, hiu hiu âm ấm.
Bất chợt, Chung Định ý thức được một vấn đề. Trước khi hắn chưa xuống dưới đây, chỗ này chắc đã ở trong cái nhiệt độ ấm áp này rồi, như thế cũng có nghĩa là, hai hang trên dưới hoàn toàn không ở trong điều kiện giống nhau.
Hắn dựa vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Hy vọng người phụ nữ đó có thể tự mình chịu đựng trong chốc lát.
—-
Sau khi Chung Định xuống dưới, Hứa Huệ Chanh cứ luôn ngồi chồm hổm ở nơi miệng khe, lắng nghe động tĩnh của hắn.
Lúc đầu thì rất yên tĩnh, sau đó thì đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng nước.
Cô giật cả mình.
Sau đó thì lại không có tiếng động.
Cô tiếp tục đợi. Cô nhớ lời của hắn. Lúc nào hắn kêu cô, thì cô mới được đáp lại.
Qua một hồi, Hứa Huệ Chanh đột nhiên quay đầu lại, cô phát hiện ra ngọn lửa đã nhỏ bớt, thế là cô liền vội vàng đứng dậy, nhặt lấy vài nhánh cây bỏ thêm vào.
Cô sợ mình đi xa khỏi miệng khe thì sẽ không nghe được tiếng gọi của Chung Định, cho nên không dám ở cạnh bên đống lửa. Cô quay lại ngồi bên cạnh miệng khe, sự chú ý toàn bộ đều tập trung vào cái hố đen ngòm đó.
Thời gian chậm chạp trôi đi, không hề có chút tin tức nào của Chung Định.
Hứa Huệ Chanh thấp thỏm không yên, trong đầu cô hiện lên vài giả định. Một trong số những giả định đó chính là: hắn ta đã vứt bỏ cô rồi.
Nếu như thật sự như thế, cô… không hề bất ngờ. Chung Định không có nghĩa vụ phải mang cô theo. Huống hồ chi, hai người vốn chẳng hề có quan hệ gì cả, thậm chí có thể nói, cả hai đều mang ý nghĩ xấu về đối phương.
Nghĩ thì như thế, nhưng mà, Hứa Huệ Chanh vẫn ngồi đó chờ đợi.
Hang động lạnh lẽo, bốn bề là đá cứng chắc, chính giữa là ánh lửa đang nhún nhảy. Một mình cô ở một không gian thế này, nói không sợ hãi chính là dối người, nhưng ngay cả khóc cô cũng không dám.
Hứa Huệ Chanh vòng chặt cánh tay của mình lại, thân thể co rút lại gần kề mép khe nứt.
Đột nhiên trong cái hố đen ngòm kia quét lên một cơn gió, đâm thẳng vào trong người cô. Nhất thời cô lạnh buốt không thể nào chịu nỗi, cứ run cầm cập lên, run rẩy tựa như khi tuyết bay ngập trời vậy. Cô buộc phải về ngồi xuống bên cạnh đống lửa, tiến đến thật gần ánh lửa để sưởi nóng. Nhưng mà, toàn thân cô vẫn rét căm căm.
Hứa Huệ Chanh đã hiểu được sự bất thường ban nãy của Chung Định.
Cô nhớ ra hắn ta nhờ vận động mà ấm lên được, thế nên cô cũng nhảy lên, sau khi bật nhảy mười cái, cô bắt đầu chạy tại chỗ. Nhưng mà hiệu quả thì không đến nhanh được như Chung Định.
Gió vẫn tiếp tục chui vào, cô khó khăn lắm mới ấm lên một chút, nhưng lại nhanh chóng trở lạnh. Đến khi cơn gió đó ngừng lại thì cô đã thở hổn hà hổn hiển, nhưng vẫn chẳng hề cảm thấy ấm lên tí nào.
Hứa Huệ Chanh lại ngồi xuống bên đống lửa, hận không thể nào nhào vào trong đống lửa đó để được đốt nóng lên.
Ánh mắt của cô di chuyển đến khe nứt kia.
Nơi đó thật sự quá sức kỳ lạ.
Bây giờ cô rất lo lắng, Chung Định có phải hay không đã xảy ra chuyện gì rồi…
—-
Chung Định yên tĩnh ngồi đó, đợi đến khi cơn đau nơi vai phải dịu bớt đi chút ít, hắn nâng vai phải lên, xoay xoay vai, liền một tiếng “crắc” vang lên rất rõ ràng.
Cơn đau vốn đã dịu đi bây giờ lại quay trở lại, nhưng chỗ xương khớp bị trật đã bình thường hơn trước kia, ít nhất là cũng không còn đau nhói đến độ hít thở không nổi nữa.
Hắn nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã hơn bốn giờ.
Ngày mùa đông mặt trời xuống núi sớm, thời gian có thể sưởi nắng không còn lại bao nhiêu nữa.
Tay trái vịn vào vách đá, hắn chầm chậm đứng thẳng dậy, sau đó đi về phía ao nước.
Vai phải của hắn vẫn buông thỏng xuống không chút sức lực, hắn lại phải dựa vào tay trái để gạt nước, bơi đến phía dưới con đường thông giữa hai hang động. Hai lòng bàn tay của hắn đều mang đầy vết thương, ngâm ở trong nước lại càng thêm nhức nhối.
Ngẩng đầu nhìn lên con đường hẹp đen ngòm ở trên, Chung Định hô lên một tiếng, “Tiểu Sơn Trà.”
Lúc này Hứa Huệ Chanh đang run rẩy bên cạnh đống lửa, tiếng nói của Chung Định vang lên một cách mơ hồ. Cô lập tức chạy qua bên đó, cúi người dán sát lỗ tai xuống khe nứt.
“Tiểu Sơn Trà.”
Câu đó cô nghe được rất rõ ràng. Trong thoáng chốc, bất chợt cô có cảm giác chẳng thể nào kiềm được nước mắt mình.
Hắn không vứt bỏ cô.
Cô nhanh chóng lau mắt, lớn tiếng đáp lại, “Chung tiên sinh.” Tiếng kêu đó dội lại rất vang.
Cô nàng thật sự giữ đúng như lời hắn dặn dò. Chung Định cười nhẹ một cái, sau đó mới hô lên, “Xuống đây.”
“Được.” Hứa Huệ Chanh không nghi ngờ hắn chút nào, chậm rãi đưa hai chân xuống dưới khe nứt.
Lúc này, tiếng nói của hắn vẫn tiếp tục truyền lên. “Khoảng cách có thể là 6, 7 mét, bên dưới có ao nước, tôi ở ngay phía dưới này.”
Hứa Huệ Chanh đã nằm trên mặt đất, nửa thân dưới đã ở trong miệng hố, đang treo lơ lửng trong không trung. Cô không nhìn thấy được tình hình ở bên đưới, nhưng mà, lời nói của hắn, cô hiểu rõ.
Hắn ở ngay bên dưới.
Cô nhắm mắt lại, “Tôi xuống đây.” Sau đó dùng sức nhích một cái, chớp mắt đã rơi vào trong một lỗ hổng nhỏ hẹp tăm tối.
Chung Định cảm thấy may mắn vì đường kính của lỗ hổng không lớn, ở vị trí của hắn có thể cản cô lại được. Cô ngã thật mạnh vào trong lòng hắn, sau đó thì nhấn hắn vào trong lòng nước.
Hứa Huệ Chanh nhắm chặt mắt, nín thở. Kí ức từng bị đuối nước đột nhiên ập tới, toàn bộ cơ thể cô trong chốc lát đã cứng đờ ra.
Chung Định lợi dụng sức đẩy của nước và sức đẩy của mình làm giảm bớt tốc độ rơi của cô. Nhìn thấy biểu hiện của cô hơi kỳ lạ, hắn hiểu ra điều gì đó, thế là hắn giữ chặt lấy eo cô rồi đẩy lên, để cho cô trồi lên trên mặt nước.
Cô vẫn nhắm chặt hai mắt lại, tất cả cảm giác đều ngừng lại trong khoảnh khắc khi ở trong lòng nước. Đó là mùi vị khi cận kề cái chết.
“Tiểu Sơn Trà?”
Nghe thấy giọng của hắn, Hứa Huệ Chanh mới sợ hãi mở mắt ra. Sau khi nhận thấy mình đã ở trên mặt nước, cuối cùng cô cũng bắt đầu ra sức mà hít thở, thở hổn hà hổn hển, hai tay cũng lung tung quơ kéo lấy hắn.
Vẻ mặt của Chung Định cũng cực kỳ không tốt. Ban nãy, trong lúc lôi kéo, vai của hắn đau đến gần như sắp sửa tê dại đi được, cô còn rối rít quấn lấy hắn nữa. Hắn lôi cô ra đến bên bờ, sau đó thì buông cô ra. Lúc đứng dậy, cánh tay phải của hắn run rẩy đến dữ dội.
Hứa Huệ Chanh bấu vào bờ ao, từ từ bò ra khỏi mặt nước. Cô ngơ ngẩn nhìn xuống làn nước, lại nhìn lên miệng chiếc hố thông kia. Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Chung Định, nhưng lại nhìn thấy hắn đứng dựa ở nơi đó, mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền.
Cô đi qua phía bên hắn, lúc đến gần mới phát hiện ra mặt của hắn trắng bợt đến đáng sợ. “Chung tiên sinh.”
Chung Định không mở mắt ra, chỉ rầm rì một câu, “Đừng ồn.”
Hắn dùng sức vung tay một cái, lại một tiếng “crắc” vang lên. Trận đau đớn như xé toạt cơ thể khiến cho hắn toát cả mồ hôi lạnh. Lần này, hắn không chỉnh lại vị trí của xương khớp được.
Hắn dựa sát vào khe hỡ, vừa hay ánh nắng mặt trời chiếu vào khe đó. Lưng của hắn được hong nóng lên, vừa ngứa ngáy lại vừa đau.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy hắn không được bình thường, giơ tay lên giúp hắn lau mồ hôi, “Anh làm sao vậy?”
Chung Định liếc mắt nhìn cô, trong mắt của cô rõ ràng là hiện lên vẻ quan tâm, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cô chú ý đến toàn thân hắn giờ đã ướt nhẹp hết, bèn nói, “Chung tiên sinh, quần áo của anh ướt như vậy rất dễ bị nhiễm lạnh. Nếu không thì, hãy hong khô quần áo trước đã.”
“Ừm.” Hắn đáp một tiếng. Trong hang động này hơi ấm rừng rực, so với mặc quần áo ướt thì để người trần còn thoải mái hơn nhiều. Nhưng hắn không muốn cử động. “Cô làm đi.”
Hứa Huệ Chanh gật đầu, giúp hắn cởi quần áo ra.
Chung Định không quên nhắc cô cất kỹ chiếc bật lửa.
Đợi khi đã cởi xong áo ra, cô vắt nước chiếc áo sơ-mi, sau đó lau mình cho hắn ta. Lúc này, cô chỉ thuần túy muốn giúp hắn, cho nên không hề câu nệ.
Chung Định rũ mắt nhìn động tác của cô, “Sao cô lại vào nghề này?”
Hứa Huệ Chanh sửng người, bị câu hỏi đột ngột của hắn làm cho nghẹn lời.
“Hửm?” Bây giờ hắn có chút hiếu kỳ. Cô ta cũng đã lăn lộn mấy năm rồi, sao lại kém cỏi như thế. Kỹ thuật không có, cả thủ đoạn cũng không, nhảy múa càng không có chút mỹ cảm nào. Nếu như hắn là chủ, cái loại người làm như thế này đã bị hắn đuổi việc từ sớm rồi.
Cô ấp a ấp úng, không muốn nghĩ về chuyện đã qua trước kia. “Tôi… vốn không muốn, nhưng mà…” Nhưng mà Vũ ca sẽ quật roi cô, ép cho cô vào khuôn khổ.
Chung Định nhìn dáng vẻ của cô thì đã hiểu, cô ta chắc chắn là đã bị ép buộc. Tính cách của cô ta quả thật không thích hợp làm cái nghề này. Nếu như là một người có tâm, có cái khuôn mặt này, thì đã nổi trội từ sớm rồi, ai mà như cô ta, che che giấu giấu.
Vì cánh tay phải không cử động gì mấy, cho nên cơn đau cũng có hơi giảm bớt. Hắn cũng hơi rỗi rảnh, “Tiểu Sơn Trà, lần phục vụ ban nãy, cô ra giá đi.”
Hứa Huệ Chanh tiếp tục vắt nước chiếc áo trong tay, “Anh đã cứu tôi.”
Chung Định hừ một tiếng, “Cho nên lấy thân báo đáp?”
Cô lắc đầu, “Thật ra… giá của tôi không cao…” Hắn cứu cô nhiều lần như vậy, đã đủ để bù trừ rồi.
“Nhìn ra được.”
Cô không hề lên tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh ao tìm nơi để hong quần áo của hắn. Cô trải quần áo của hắn ra trên các lỗ hổng nơi vách đá, tuy rằng không thể hoàn toàn phơi ra được, nhưng bởi vì có thể hong được ánh mắt trời, nên chắc là cũng không khó khô.
Chung Định lại kéo căng cánh tay, cuối cùng cũng có thể chỉnh ngay khớp lại. Chỉ là cơn đau trên đầu khớp xương vẫn đang trướng lên. Trong hoàn cảnh trước mắt, so với hang động lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi, cho nên hắn muốn nghỉ ngơi một chút.
Hứa Huệ Chanh làm xong thì quay trở về, phát hiện ra Chung Định đã dựa vào vách đá ngủ thiếp đi.
Quần áo của cô cũng đang nhỏ nước tí tách, thế nên cô bèn cởi áo ra.
Cơn gió dịu dàng ở trong động nhẹ nhàng mơn trớn thân thể cô từng cơn một, khiến cho cô hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Cô đi đến bên thử sờ lên trán của Chung Định.
Không có gì bất thường.
Nhưng nhìn thấy hắn để trần thân trên, cô lại hơi có chút lo lắng rằng hắn sẽ bị nhiễm lạnh. Hơn nữa còn có ngoại thương, rất dễ dàng bị phát sốt.
Đầu của Chung Định đột nhiên đổ gục xuống bên cạnh, Hứa Huệ Chanh vội vàng đỡ lấy, tránh cho hắn bị đập đầu vào đá vụn trên mặt đất. Cô quyết định ngồi xuống bên cạnh hắn, duỗi thẳng chân ra, để cho hắn gối lên trên đùi của mình.
Suy nghĩ tỉ mỉ, trong mấy năm nay, ngưới đối xử tốt với cô thật sự chẳng có là bao. Cho nên, đối với Chung Định của ngày hôm nay, cô rất cảm kích.
Nhiệt độ trong hang ấm áp dễ chịu.
Ngay cả Chung Định đang trong tình trạng ướt chèm bẹp nhưng cũng không quá lạnh. Thậm chí là, nước ao ban nãy còn hơi âm ấm. Nơi này so với bên trên, thật sự là cách biệt một trời một vực.
Nếu như trên người không bị thương, thì nơi này quả thật là một nơi rất thoải mái.
Cơn đau trên vai không ngừng lại, mặt của Chung Định đã bị nhuộm chút sắc trắng bệch bạc.
Có lẽ không nên hành động ngay sau khi hành sự. Thật sự là sau khi làm xong chuyện ấy, hắn không cảm thấy mất chút sức nào hết, cho nên ngay khi nhiệt độ cơ thể hồi phục, hắn không thể nào chờ thêm nữa liền xuống ngay.
Chung Định hơi cử động cánh tay phải một chút, nhưng lại kéo đến một cơn đau nhói càng mãnh liệt hơn. Cánh tay phải của hắn tạm thời không thể nào động đậy được nữa, nhưng mà, đóa hoa Sơn Trà nhỏ bé ấy vẫn ở trên kia.
Hắn nhớ lại cơn gió ban nãy ở trong hang động, không biết là gió ở trong hang này có thông với nhau hay không. Nếu đúng như thế, thì bên trên chắc chắn cũng phải có gió ấm.
Hắn lại khép mắt lại, dùng tay trái phủ lên vai phải.
Gió thổi từng cơn, hiu hiu âm ấm.
Bất chợt, Chung Định ý thức được một vấn đề. Trước khi hắn chưa xuống dưới đây, chỗ này chắc đã ở trong cái nhiệt độ ấm áp này rồi, như thế cũng có nghĩa là, hai hang trên dưới hoàn toàn không ở trong điều kiện giống nhau.
Hắn dựa vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Hy vọng người phụ nữ đó có thể tự mình chịu đựng trong chốc lát.
—-
Sau khi Chung Định xuống dưới, Hứa Huệ Chanh cứ luôn ngồi chồm hổm ở nơi miệng khe, lắng nghe động tĩnh của hắn.
Lúc đầu thì rất yên tĩnh, sau đó thì đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng nước.
Cô giật cả mình.
Sau đó thì lại không có tiếng động.
Cô tiếp tục đợi. Cô nhớ lời của hắn. Lúc nào hắn kêu cô, thì cô mới được đáp lại.
Qua một hồi, Hứa Huệ Chanh đột nhiên quay đầu lại, cô phát hiện ra ngọn lửa đã nhỏ bớt, thế là cô liền vội vàng đứng dậy, nhặt lấy vài nhánh cây bỏ thêm vào.
Cô sợ mình đi xa khỏi miệng khe thì sẽ không nghe được tiếng gọi của Chung Định, cho nên không dám ở cạnh bên đống lửa. Cô quay lại ngồi bên cạnh miệng khe, sự chú ý toàn bộ đều tập trung vào cái hố đen ngòm đó.
Thời gian chậm chạp trôi đi, không hề có chút tin tức nào của Chung Định.
Hứa Huệ Chanh thấp thỏm không yên, trong đầu cô hiện lên vài giả định. Một trong số những giả định đó chính là: hắn ta đã vứt bỏ cô rồi.
Nếu như thật sự như thế, cô… không hề bất ngờ. Chung Định không có nghĩa vụ phải mang cô theo. Huống hồ chi, hai người vốn chẳng hề có quan hệ gì cả, thậm chí có thể nói, cả hai đều mang ý nghĩ xấu về đối phương.
Nghĩ thì như thế, nhưng mà, Hứa Huệ Chanh vẫn ngồi đó chờ đợi.
Hang động lạnh lẽo, bốn bề là đá cứng chắc, chính giữa là ánh lửa đang nhún nhảy. Một mình cô ở một không gian thế này, nói không sợ hãi chính là dối người, nhưng ngay cả khóc cô cũng không dám.
Hứa Huệ Chanh vòng chặt cánh tay của mình lại, thân thể co rút lại gần kề mép khe nứt.
Đột nhiên trong cái hố đen ngòm kia quét lên một cơn gió, đâm thẳng vào trong người cô. Nhất thời cô lạnh buốt không thể nào chịu nỗi, cứ run cầm cập lên, run rẩy tựa như khi tuyết bay ngập trời vậy. Cô buộc phải về ngồi xuống bên cạnh đống lửa, tiến đến thật gần ánh lửa để sưởi nóng. Nhưng mà, toàn thân cô vẫn rét căm căm.
Hứa Huệ Chanh đã hiểu được sự bất thường ban nãy của Chung Định.
Cô nhớ ra hắn ta nhờ vận động mà ấm lên được, thế nên cô cũng nhảy lên, sau khi bật nhảy mười cái, cô bắt đầu chạy tại chỗ. Nhưng mà hiệu quả thì không đến nhanh được như Chung Định.
Gió vẫn tiếp tục chui vào, cô khó khăn lắm mới ấm lên một chút, nhưng lại nhanh chóng trở lạnh. Đến khi cơn gió đó ngừng lại thì cô đã thở hổn hà hổn hiển, nhưng vẫn chẳng hề cảm thấy ấm lên tí nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Huệ Chanh lại ngồi xuống bên đống lửa, hận không thể nào nhào vào trong đống lửa đó để được đốt nóng lên.
Ánh mắt của cô di chuyển đến khe nứt kia.
Nơi đó thật sự quá sức kỳ lạ.
Bây giờ cô rất lo lắng, Chung Định có phải hay không đã xảy ra chuyện gì rồi…
—-
Chung Định yên tĩnh ngồi đó, đợi đến khi cơn đau nơi vai phải dịu bớt đi chút ít, hắn nâng vai phải lên, xoay xoay vai, liền một tiếng “crắc” vang lên rất rõ ràng.
Cơn đau vốn đã dịu đi bây giờ lại quay trở lại, nhưng chỗ xương khớp bị trật đã bình thường hơn trước kia, ít nhất là cũng không còn đau nhói đến độ hít thở không nổi nữa.
Hắn nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã hơn bốn giờ.
Ngày mùa đông mặt trời xuống núi sớm, thời gian có thể sưởi nắng không còn lại bao nhiêu nữa.
Tay trái vịn vào vách đá, hắn chầm chậm đứng thẳng dậy, sau đó đi về phía ao nước.
Vai phải của hắn vẫn buông thỏng xuống không chút sức lực, hắn lại phải dựa vào tay trái để gạt nước, bơi đến phía dưới con đường thông giữa hai hang động. Hai lòng bàn tay của hắn đều mang đầy vết thương, ngâm ở trong nước lại càng thêm nhức nhối.
Ngẩng đầu nhìn lên con đường hẹp đen ngòm ở trên, Chung Định hô lên một tiếng, “Tiểu Sơn Trà.”
Lúc này Hứa Huệ Chanh đang run rẩy bên cạnh đống lửa, tiếng nói của Chung Định vang lên một cách mơ hồ. Cô lập tức chạy qua bên đó, cúi người dán sát lỗ tai xuống khe nứt.
“Tiểu Sơn Trà.”
Câu đó cô nghe được rất rõ ràng. Trong thoáng chốc, bất chợt cô có cảm giác chẳng thể nào kiềm được nước mắt mình.
Hắn không vứt bỏ cô.
Cô nhanh chóng lau mắt, lớn tiếng đáp lại, “Chung tiên sinh.” Tiếng kêu đó dội lại rất vang.
Cô nàng thật sự giữ đúng như lời hắn dặn dò. Chung Định cười nhẹ một cái, sau đó mới hô lên, “Xuống đây.”
“Được.” Hứa Huệ Chanh không nghi ngờ hắn chút nào, chậm rãi đưa hai chân xuống dưới khe nứt.
Lúc này, tiếng nói của hắn vẫn tiếp tục truyền lên. “Khoảng cách có thể là 6, 7 mét, bên dưới có ao nước, tôi ở ngay phía dưới này.”
Hứa Huệ Chanh đã nằm trên mặt đất, nửa thân dưới đã ở trong miệng hố, đang treo lơ lửng trong không trung. Cô không nhìn thấy được tình hình ở bên đưới, nhưng mà, lời nói của hắn, cô hiểu rõ.
Hắn ở ngay bên dưới.
Cô nhắm mắt lại, “Tôi xuống đây.” Sau đó dùng sức nhích một cái, chớp mắt đã rơi vào trong một lỗ hổng nhỏ hẹp tăm tối.
Chung Định cảm thấy may mắn vì đường kính của lỗ hổng không lớn, ở vị trí của hắn có thể cản cô lại được. Cô ngã thật mạnh vào trong lòng hắn, sau đó thì nhấn hắn vào trong lòng nước.
Hứa Huệ Chanh nhắm chặt mắt, nín thở. Kí ức từng bị đuối nước đột nhiên ập tới, toàn bộ cơ thể cô trong chốc lát đã cứng đờ ra.
Chung Định lợi dụng sức đẩy của nước và sức đẩy của mình làm giảm bớt tốc độ rơi của cô. Nhìn thấy biểu hiện của cô hơi kỳ lạ, hắn hiểu ra điều gì đó, thế là hắn giữ chặt lấy eo cô rồi đẩy lên, để cho cô trồi lên trên mặt nước.
Cô vẫn nhắm chặt hai mắt lại, tất cả cảm giác đều ngừng lại trong khoảnh khắc khi ở trong lòng nước. Đó là mùi vị khi cận kề cái chết.
“Tiểu Sơn Trà?”
Nghe thấy giọng của hắn, Hứa Huệ Chanh mới sợ hãi mở mắt ra. Sau khi nhận thấy mình đã ở trên mặt nước, cuối cùng cô cũng bắt đầu ra sức mà hít thở, thở hổn hà hổn hển, hai tay cũng lung tung quơ kéo lấy hắn.
Vẻ mặt của Chung Định cũng cực kỳ không tốt. Ban nãy, trong lúc lôi kéo, vai của hắn đau đến gần như sắp sửa tê dại đi được, cô còn rối rít quấn lấy hắn nữa. Hắn lôi cô ra đến bên bờ, sau đó thì buông cô ra. Lúc đứng dậy, cánh tay phải của hắn run rẩy đến dữ dội.
Hứa Huệ Chanh bấu vào bờ ao, từ từ bò ra khỏi mặt nước. Cô ngơ ngẩn nhìn xuống làn nước, lại nhìn lên miệng chiếc hố thông kia. Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Chung Định, nhưng lại nhìn thấy hắn đứng dựa ở nơi đó, mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đi qua phía bên hắn, lúc đến gần mới phát hiện ra mặt của hắn trắng bợt đến đáng sợ. “Chung tiên sinh.”
Chung Định không mở mắt ra, chỉ rầm rì một câu, “Đừng ồn.”
Hắn dùng sức vung tay một cái, lại một tiếng “crắc” vang lên. Trận đau đớn như xé toạt cơ thể khiến cho hắn toát cả mồ hôi lạnh. Lần này, hắn không chỉnh lại vị trí của xương khớp được.
Hắn dựa sát vào khe hỡ, vừa hay ánh nắng mặt trời chiếu vào khe đó. Lưng của hắn được hong nóng lên, vừa ngứa ngáy lại vừa đau.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy hắn không được bình thường, giơ tay lên giúp hắn lau mồ hôi, “Anh làm sao vậy?”
Chung Định liếc mắt nhìn cô, trong mắt của cô rõ ràng là hiện lên vẻ quan tâm, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cô chú ý đến toàn thân hắn giờ đã ướt nhẹp hết, bèn nói, “Chung tiên sinh, quần áo của anh ướt như vậy rất dễ bị nhiễm lạnh. Nếu không thì, hãy hong khô quần áo trước đã.”
“Ừm.” Hắn đáp một tiếng. Trong hang động này hơi ấm rừng rực, so với mặc quần áo ướt thì để người trần còn thoải mái hơn nhiều. Nhưng hắn không muốn cử động. “Cô làm đi.”
Hứa Huệ Chanh gật đầu, giúp hắn cởi quần áo ra.
Chung Định không quên nhắc cô cất kỹ chiếc bật lửa.
Đợi khi đã cởi xong áo ra, cô vắt nước chiếc áo sơ-mi, sau đó lau mình cho hắn ta. Lúc này, cô chỉ thuần túy muốn giúp hắn, cho nên không hề câu nệ.
Chung Định rũ mắt nhìn động tác của cô, “Sao cô lại vào nghề này?”
Hứa Huệ Chanh sửng người, bị câu hỏi đột ngột của hắn làm cho nghẹn lời.
“Hửm?” Bây giờ hắn có chút hiếu kỳ. Cô ta cũng đã lăn lộn mấy năm rồi, sao lại kém cỏi như thế. Kỹ thuật không có, cả thủ đoạn cũng không, nhảy múa càng không có chút mỹ cảm nào. Nếu như hắn là chủ, cái loại người làm như thế này đã bị hắn đuổi việc từ sớm rồi.
Cô ấp a ấp úng, không muốn nghĩ về chuyện đã qua trước kia. “Tôi… vốn không muốn, nhưng mà…” Nhưng mà Vũ ca sẽ quật roi cô, ép cho cô vào khuôn khổ.
Chung Định nhìn dáng vẻ của cô thì đã hiểu, cô ta chắc chắn là đã bị ép buộc. Tính cách của cô ta quả thật không thích hợp làm cái nghề này. Nếu như là một người có tâm, có cái khuôn mặt này, thì đã nổi trội từ sớm rồi, ai mà như cô ta, che che giấu giấu.
Vì cánh tay phải không cử động gì mấy, cho nên cơn đau cũng có hơi giảm bớt. Hắn cũng hơi rỗi rảnh, “Tiểu Sơn Trà, lần phục vụ ban nãy, cô ra giá đi.”
Hứa Huệ Chanh tiếp tục vắt nước chiếc áo trong tay, “Anh đã cứu tôi.”
Chung Định hừ một tiếng, “Cho nên lấy thân báo đáp?”
Cô lắc đầu, “Thật ra… giá của tôi không cao…” Hắn cứu cô nhiều lần như vậy, đã đủ để bù trừ rồi.
“Nhìn ra được.”
Cô không hề lên tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh ao tìm nơi để hong quần áo của hắn. Cô trải quần áo của hắn ra trên các lỗ hổng nơi vách đá, tuy rằng không thể hoàn toàn phơi ra được, nhưng bởi vì có thể hong được ánh mắt trời, nên chắc là cũng không khó khô.
Chung Định lại kéo căng cánh tay, cuối cùng cũng có thể chỉnh ngay khớp lại. Chỉ là cơn đau trên đầu khớp xương vẫn đang trướng lên. Trong hoàn cảnh trước mắt, so với hang động lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi, cho nên hắn muốn nghỉ ngơi một chút.
Hứa Huệ Chanh làm xong thì quay trở về, phát hiện ra Chung Định đã dựa vào vách đá ngủ thiếp đi.
Quần áo của cô cũng đang nhỏ nước tí tách, thế nên cô bèn cởi áo ra.
Cơn gió dịu dàng ở trong động nhẹ nhàng mơn trớn thân thể cô từng cơn một, khiến cho cô hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Cô đi đến bên thử sờ lên trán của Chung Định.
Không có gì bất thường.
Nhưng nhìn thấy hắn để trần thân trên, cô lại hơi có chút lo lắng rằng hắn sẽ bị nhiễm lạnh. Hơn nữa còn có ngoại thương, rất dễ dàng bị phát sốt.
Đầu của Chung Định đột nhiên đổ gục xuống bên cạnh, Hứa Huệ Chanh vội vàng đỡ lấy, tránh cho hắn bị đập đầu vào đá vụn trên mặt đất. Cô quyết định ngồi xuống bên cạnh hắn, duỗi thẳng chân ra, để cho hắn gối lên trên đùi của mình.
Suy nghĩ tỉ mỉ, trong mấy năm nay, ngưới đối xử tốt với cô thật sự chẳng có là bao. Cho nên, đối với Chung Định của ngày hôm nay, cô rất cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro