Chương 63
Giá Oản Chúc
2024-07-14 06:22:10
Chiếc xe Chung Định lái hôm giao thừa, mùng một đã được kéo đến trung tâm sửa chữa, sau đó thì hắn không để ý đến nữa.
Mấy ngày xuân ra ngoài du lịch, bên trung tâm sửa chữa gọi điện đến, báo rằng xe đã sửa xong rồi, lúc nào qua lấy cũng được.
Chung Định trả lời rằng, “Không vội.”
Ngày lễ tình nhân, trợ lý của Chung lão thái gia gọi điện đến, thông báo cho Chung Định biết ngày mai cùng đi chọn nhẫn đính hôn với Thẩm Thung Nhạn.
“Ngày mai?” Chung Định khẽ nhăn mặt.
“Vâng.” Giọng của trợ lý cung cung kính kính, “Là ngài chủ tịch dặn dò.”
“Biết rồi.” Chung Định thản nhiên cúp máy.
Lúc ăn cơm, Chung Định bèn nhắc đến chuyện này với Hứa Huệ Chanh, thế nhưng hắn không nói rõ sự tình, “Chiều ngày mai tôi có công chuyện.”
Hứa Huệ Chanh gật gật đầu. Cô và hắn đi du lịch mấy ngày tết cũng coi như là hẹn hò rồi, ngày 14 tháng 2 này, cô sẽ không so đo nữa.
Hơn nữa, thứ cô đang canh cánh trong lòng lại là chuyện hôn sự của hắn.
Liên quan đến chuyện đính hôn, Hứa Huệ Chanh còn để bụng hơn Chung Định nhiều. Cách buổi lễ đính hôn của hắn, vỏn vẹn chỉ còn hơn một tuần lễ nữa thôi. Đôi khi nhớ đến, cô lại cảm thấy không mấy thoải mái, thế nhưng chuyện này cũng đành chịu. Gia thế của hắn như thế này, đã định trước là phải môn đăng hộ đối rồi.
Trước đây một tháng, cô còn từng nghĩ đến chuyện sẽ tặng cho hắn một món quà mừng. Mà nay, cô nào có thể tặng được.
Sự mất mác của Hứa Huệ Chanh không kéo dài quá lâu, cô lại nở nụ cười. Cô không tham lam, việc cô có thể ở chung với Chung Định, đã là rất may mắn rồi.
Quà mừng đính hôn không tặng được, thì cô vẫn có thể tặng quà mừng lễ tình nhân cho hắn.
—-
Chung Định gọi bên trung tâm sửa chữa đưa xe đến.
Nhân viên sửa chữa đã bảo trì xe kỹ càng, lúc đến nhà ký phiếu, anh ta nói, “Chung tiên sinh, lốp xe của anh bị dính đinh lại là chuyện may. Đường dầu của xe có vấn đề, nếu chạy thêm 5, 6 dặm nữa, không chừng sẽ tự bốc cháy.”
“Ồ?” Chung Định để lộ ra một tia cười, “Vậy thật sự là nhờ họa mà được phúc rồi.”
Hắn trực tiếp lái chiếc xe sau khi đã được bảo trì, đi đến tiệm trang sức mà Chung lão thái gia đã căn dặn.
Không khí ngày lễ nhuộm hồng đường phố, nơi nào cũng đầy các loại quà tặng, đồ trang sức thành đôi thành cặp.
Thời Chung Định còn đi học, đến những ngày thế này, đám nữ sinh đều gửi cho hắn từng đống, từng đống quà tặng. Hắn chẳng thèm những thứ đó. Sau này, tính cách xấu xa của hắn dần dà bị lan truyền, đám nữ sinh cũng rút lui sạch sẽ.
Nếu như là năm nay, hắn lại muốn cùng Hứa Huệ Chanh đi dạo phố. Chắc cô cũng chưa từng tận hưởng ngày lễ này.
Từ sáng sớm Thẩm Thung Nhạn đã đến đợi ở cửa tiệm. Hôm nay cô nàng làm tóc xoăn, còn nhuộm hơn nửa phần tóc thành màu hồng phấn, để phối hợp với cách ăn mặc, trang điểm sặc sỡ và khoa trương của mình, trông vô cùng xinh đẹp.
Chung Định vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cô nàng.
Cô đang cúi đầu nhìn bản mẫu, bên này lật lật, bên kia mở mở, dường như chẳng hài lòng cái nào.
Chủ cửa hàng cung kính một câu, “Chung tiên sinh, hoan nghênh ngài đến.”
Thẩm Thung Nhạn ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt đẹp xoay chuyển, cùng với ánh mắt của Chung Định giao nhau trong không trung. Cô nàng gập tập bản mẫu lại, chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn, thâm tình nói, “Hôn Phu tiên sinh, em mỏi mắt trông chờ, anh cuối cùng cũng đã xuất hiện. Hôm nay anh vẫn cao quý lạnh lùng trước sau như một, thật khiến em mê mệt đến chết mất thôi.”
Con ngươi đen như mực của Chung Định nhìn không ra chút tình cảm gì, “Cô là ai?”
Cô ta đau lòng, “Thật không ngờ hình tượng mới của em lại che lấp đi đôi mắt của Hôn Phu tiên sinh.”
“Hình tượng mới?” Hắn cười giễu cợt, “Là chim trĩ hay là gà tây?”
“Đây chính là thứ thường được gọi, rằng đánh là yêu, mắng là thương, chế nhạo lập lờ là tình cảm chân thật.” Thẩm Thung Nhạn cười khanh khách, “Tình yêu của Hôn Phu tiên sinh đối với em, từng câu từng chữ đều khiến em rất cảm động.”
Chung Định cười nhạt, “Tôi nghĩ đợi đến sau khi chúng ta kết hôn, cô chắc sẽ còn cảm động hơn nữa.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Cô nàng chớp chớp mắt, “Chỉ mới tưởng tượng đến cuộc sống vợ chồng hạnh phúc của chúng ta, em cũng đã ngây ngất rồi.”
Hắn hừ khẽ, “Không phải chọn nhẫn sao? Tôi chỉ có 20 phút thôi.”
Cô nàng lại khen ngợi, “Thật vui quá, Hôn Phu tiên sinh của em là một thanh niên ưu tú trăm công ngàn việc.”
“Quá khen.”
Chủ cửa hàng dẫn Chung Định và Thẩm Thung Nhạn qua khu vực thượng khách. Đường đi là một hành lang triển lãm khoảng chừng 10 mét, hai bên trưng bày các mẫu mã mới.
Thẩm Thung Nhạn thỉnh thoảng dừng bước, chăm chú thưởng thức.
Chung Định thì luôn nhìn thẳng.
Khi sắp đi hết hành lang, cô nàng dừng bước chân, ngắm nhìn một đôi nhẫn tình nhân phiên bản giới hạn, “Hôn Phu tiên sinh, anh qua đây xem cái này nè, lóa mắt rực rỡ, hoàn toàn là vì đôi vợ chồng tuấn nam mỹ nữ chúng ta mà thiết kế ra mà.”
Chung Định liếc mắt nhìn sang, nhưng không có cùng gu thẩm mỹ với Thẩm Thung Nhạn. Sự chú ý của hắn tập trung vào một cặp nhẫn ở trên một ô.
Đó là kiểu dáng giản lược khỏe khoắn, khiêm tốn chứ không hề xa xỉ.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn lướt qua hình ảnh ngón tay của Hứa Huệ Chanh. Ngón tay trăng trắng, hơi có thịt.
Thẩm Thung Nhạn quay đầu nhìn hắn, sau đó thuận theo ánh mắt của hắn, cô nàng cũng nhìn về phía hai chiếc nhẫn đó, khẽ cười nói, “Hôn Phu tiên sinh không phải giản dị đến thế đấy chứ?”
Chung Định không thèm để ý cô ta, hắn thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía trước.
Ở trong Chung gia, hắn không hề có thứ gọi là hôn nhân tự do, cho nên hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Hứa Huệ Chanh.
Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng tờ giấy chứng nhận kết hôn kia là thứ gì quan trọng. Hôn nhân của hắn và Thẩm Thung Nhạn, đơn thuần chỉ là hình thức, là sự sắp xếp của gia tộc mà thôi. Huống hồ chi, chỉ cần cuộc liên hôn của Chung Thẩm thành công, thì Chung gia sẽ không đến gây phiền phức cho Hứa Huệ Chanh nữa.
—-
Sau khi Chung Định rời khỏi không bao lâu, Hứa Huệ Chanh cũng ra ngoài.
Cô và hắn đã hẹn nhau, tối nay sẽ ra nhà hàng dùng bữa. Cô muốn tặng cho hắn một món quà mừng lễ tình nhân.
Những ngày này, ăn mặc đi lại cô đều tiêu tiền của hắn, mà phần tiền thiếu hắn khi trước, cô cũng chưa trả được thêm phần nào. Hắn còn đưa cho cô một tấm thẻ phụ, nói đó là tiền tiêu vặt của cô. Lúc ra khỏi nhà, trên cơ bản cô luôn có hắn đi cùng, cho nên cũng chưa hề dùng đến tấm thẻ kia.
Hứa Huệ Chanh đi dạo quanh mấy cửa hàng, không nghĩ ra được có thể tặng thứ gì.
Nếu là quần áo, thì tủ áo của hắn thành hàng thành dãy, hơn nữa đều là hàng đặt may thủ công. Còn về trang sức, hắn trước nay lại không đeo. Đồng hồ, cô thấy hắn thường hay thay đổi kiểu dáng, chắc rằng cũng chẳng hiếm lạ gì đồ cô tặng.
Đột nhiên cô nghĩ đến, bên người hắn có mang theo một thứ, luôn luôn cố định.
Chính là chiếc bật lửa kia.
Hứa Huệ Chanh đi qua đi lại giữa các cửa hàng đồ hiệu, nhìn không mục đích. Đối với quà cáp, cô vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Khi bước chân vào một cửa hàng, cô và người đàn ông trước mặt đi lướt qua nhau.
Cô tiếp tục đi vào bên trong.
Người đàn ông dừng bước chân lại.
Trí nhớ của Phượng Hữu rất tốt, gã chỉ nhìn qua hình của Hứa Huệ Chanh một lần thì đã nhận ra cô. Gã quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, nở nụ cười khoái trá.
Đó chẳng phải là con điếm nhỏ Chung Định đang nuôi hay sao.
Thật ra Phượng Hữu rất coi khinh Chung Định, người mà gã ta thích, đó là Kiều Diên. Còn Chung Định thì chẳng chút uy hiếp, Phượng Hữu luôn cảm thấy mình thắng không chút vẻ vang gì.
Không chỉ Phượng Hữu, trên dưới Chung gia đều nhìn nhận Chung Định như thế. Chung phụ từng nói với Phượng Hữu, “Chung Định chỉ treo cái tên, chẳng có thành tích gì, nhiệm vụ nối dõi tông đường để nó làm, con đừng có đuổi nó vào đường cùng.”
Nhìn xem, giá trị duy nhất của Chung Định chỉ là hiến tinh trùng thôi. Thế nhưng Phượng Hữu nghi ngờ, cái thứ gen vô tích sự như thế, có thể để lại cho Chung gia con cháu ưu tú thật sao.
À, đúng rồi. Thẩm Thung Nhạn có thể giúp Chung Định kéo mức bình quân lên cao.
Sau khi Chung phụ căn dặn, Phượng Hữu cũng không hành động gì cả.
Để lại cái mạng chó của Chung Định thôi, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút.
Thế nhưng, cô nàng Thẩm Thung Nhạn này, lại khá dễ dàng khơi dậy ý muốn giết chóc trong Phượng Hữu. Cho nên mới có chuyện xe cáp treo, mới có chuyện đem xe đi sửa.
Nhưng mạng của Chung Định lại thật lớn, lớn đến đến mức cực kỳ chướng mắt.
Phượng Hữu nhìn chằm chặp bóng lưng của Hứa Huệ Chanh, gã đang suy nghĩ, nếu như tìm một đám lưu manh đến quay một đoạn phim với Hứa Huệ Chanh, thì phản ứng của Chung Định sẽ thế nào nhỉ?! Thế nhưng, con điếm nhỏ đó, đã tàn hoa bại liễu từ sớm rồi, chơi không thích nữa.
Hay là ____
Tìm hai ba con chó đến chụp hình chung với cô ta?
Đột nhiên Phượng Hữu cười vô cùng rạng rỡ, giống như ánh mặt trời vậy.
—-
Cuối cùng thì Hứa Huệ Chanh cũng biết mình có thể tặng món quà gì rồi.
Cửa hàng này có một chiếc mặt dây chuyền nam giới hình hoa Sơn Trà chạm rỗng.
Hoa Sơn Trà.
Đóa Sơn Trà bé nhỏ của Chung Định.
Hứa Huệ Chanh không tự chủ nhoẻn miệng tươi cười.
Cô cà thẻ ngân hàng của mình, đây là món quà mà cô tặng cho Chung Định. Cô có phần nôn nóng chờ mong, muốn biết khi nhận được món quà này hắn sẽ có vẻ mặt thế nào, đôi mắt của hắn có sẽ sáng lấp lánh lên không nhỉ?
Phượng Hữu bước lại vào cửa hàng, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh nhờ nhân viên cửa hàng gói một hộp mặt dây chuyền.
Nhân viên cửa hàng tươi cười, “Đây là quà tặng cho bạn trai của chị à?”
Hứa Huệ Chanh hơi cúi đầu, khe khẽ “Vâng” một tiếng.
Phượng Hữu nhìn thấy rất rõ ràng gò má của cô có một lớp hồng nổi lên.
Bạn trai. Cách gọi ngây thơ biết chừng nào, ngây thơ đến nỗi hoàn toàn chẳng dính dán gì đến Chung Định cả.
Ngây thơ đến nỗi thật muốn hủy diệt Chung Định.
—-
Thẩm Thung Nhạn chọn nhẫn rất lâu, một chốc thì cô nàng chê kim cương không đủ lớn, chốc khác lại chê kiểu dáng không đủ lộng lẫy.
Chung Định ở bên cạnh như không liên quan đến mình, không phát biểu ý kiến gì.
Nhân viên cửa hàng có thể ngửi ra được bầu không khí kỳ lạ giữa đôi vợ chồng chưa cưới này, cô rất kiên nhẫn, giới thiệu từng món theo yêu cầu của Thẩm Thung Nhạn.
Thẩm Thung Nhạn tán thưởng ngón tay giữa bàn tay trái của mình, “Tuyệt hảo, ngón ngọc thon dài, đúng là đeo kiểu dáng nhẫn gì cũng đẹp.” Cô nàng liếc mắt nhìn ngón tay của Chung Định, khớp ngón rõ ràng, xinh đẹp thuôn dài, cô nàng rất hài lòng, “Hôn Phu tiên sinh quả nhiên rất xứng đôi với em.”
Chung Định nhìn nhìn đồng hồ, nhắc nhở, “Còn năm phút, nếu như cô không chọn được nữa thì tự tính tiền.”
Cô nàng hít sâu một hơi, “Tôi không đem bóp tiền.”
“Bốn phút.”
Cô nàng sắp khóc đến nơi rồi, “Làm gì có chuyện mua nhẫn đính hôn mà bên nhà gái phải bỏ tiền ra chứ. Anh… đồ keo kiệt!”
“Tự mình trả tiền.” Chung Định ném lại một câu, xoay người bước ra ngoài.
Thẩm Thung Nhạn móc khăn tay ra, lau lau nước mắt của mình, sau đó xoay qua kể lể với nhân viên cửa hàng, “Số tôi khổ quá đi, yêu phải một người keo kiệt bủn xỉn.”
Nụ cười nghề nghiệp của cô nhân viên sắp sửa duy trì không nổi nữa rồi.
“Trời xanh ơi, đất dày hỡi.” Thẩm Thung Nhạn đập tay xuống mặt quầy, “Anh ta tiêu cả đống tiền cho con tiểu tam kia, mà ngay cả tiền ăn uống cũng không cho con. Bây giờ cuộc hôn nhân này của con, ai có thể đến làm chủ công bằng chứ.”
Cô nhân viên hoảng hốt vội vàng thu dọn mớ nhẫn trên quầy, sợ rằng Thẩm Thung Nhạn cứ đập thế này sẽ rớt xuống đất mất.
Chung Định nghe thấy tiếng của Thẩm Thung Nhạn càng lúc càng xa, sắc mặt hờ hững. Hắn đi qua hành lang, mắt lại hướng về phía cặp nhẫn đơn giản kia.
Hắn đi ra khỏi tiệm trang sức, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa gọi điện thoại cho Hứa Huệ Chanh.
Trong lòng hắn có chút sốt ruột.
Bên kia gọi thông rồi, nhưng điện thoại reng rất lâu rất lâu vẫn không ai bắt máy. Hắn tiếp tục gọi, rồi lại gọi, sau khi gọi hết ba cuộc, vẫn không có ai trả lời.
Lúc Hứa Huệ Chanh ra khỏi cửa có gửi tin nhắn cho hắn, nói là cô đi chung quanh khu vực nhà hàng dạo xem. Điện thoại của hắn và cô có định vị người yêu, hắn tra một chút, địa điểm hiện thị rõ ràng là ở một khu mua sắm.
Không biết thế nào, tâm tình của hắn càng lúc càng hoảng loạn. Khi ngồi lên vị trí lái, hắn muốn gửi cho cô một tin nhắn, nhưng lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Chung Định nhìn màn hình hiện thị, trấn định tâm thần, “Alo.”
Sau khi nghe thấy tiếng của đối phương, vẻ mặt của hắn hoàn toàn đông cứng…
Mấy ngày xuân ra ngoài du lịch, bên trung tâm sửa chữa gọi điện đến, báo rằng xe đã sửa xong rồi, lúc nào qua lấy cũng được.
Chung Định trả lời rằng, “Không vội.”
Ngày lễ tình nhân, trợ lý của Chung lão thái gia gọi điện đến, thông báo cho Chung Định biết ngày mai cùng đi chọn nhẫn đính hôn với Thẩm Thung Nhạn.
“Ngày mai?” Chung Định khẽ nhăn mặt.
“Vâng.” Giọng của trợ lý cung cung kính kính, “Là ngài chủ tịch dặn dò.”
“Biết rồi.” Chung Định thản nhiên cúp máy.
Lúc ăn cơm, Chung Định bèn nhắc đến chuyện này với Hứa Huệ Chanh, thế nhưng hắn không nói rõ sự tình, “Chiều ngày mai tôi có công chuyện.”
Hứa Huệ Chanh gật gật đầu. Cô và hắn đi du lịch mấy ngày tết cũng coi như là hẹn hò rồi, ngày 14 tháng 2 này, cô sẽ không so đo nữa.
Hơn nữa, thứ cô đang canh cánh trong lòng lại là chuyện hôn sự của hắn.
Liên quan đến chuyện đính hôn, Hứa Huệ Chanh còn để bụng hơn Chung Định nhiều. Cách buổi lễ đính hôn của hắn, vỏn vẹn chỉ còn hơn một tuần lễ nữa thôi. Đôi khi nhớ đến, cô lại cảm thấy không mấy thoải mái, thế nhưng chuyện này cũng đành chịu. Gia thế của hắn như thế này, đã định trước là phải môn đăng hộ đối rồi.
Trước đây một tháng, cô còn từng nghĩ đến chuyện sẽ tặng cho hắn một món quà mừng. Mà nay, cô nào có thể tặng được.
Sự mất mác của Hứa Huệ Chanh không kéo dài quá lâu, cô lại nở nụ cười. Cô không tham lam, việc cô có thể ở chung với Chung Định, đã là rất may mắn rồi.
Quà mừng đính hôn không tặng được, thì cô vẫn có thể tặng quà mừng lễ tình nhân cho hắn.
—-
Chung Định gọi bên trung tâm sửa chữa đưa xe đến.
Nhân viên sửa chữa đã bảo trì xe kỹ càng, lúc đến nhà ký phiếu, anh ta nói, “Chung tiên sinh, lốp xe của anh bị dính đinh lại là chuyện may. Đường dầu của xe có vấn đề, nếu chạy thêm 5, 6 dặm nữa, không chừng sẽ tự bốc cháy.”
“Ồ?” Chung Định để lộ ra một tia cười, “Vậy thật sự là nhờ họa mà được phúc rồi.”
Hắn trực tiếp lái chiếc xe sau khi đã được bảo trì, đi đến tiệm trang sức mà Chung lão thái gia đã căn dặn.
Không khí ngày lễ nhuộm hồng đường phố, nơi nào cũng đầy các loại quà tặng, đồ trang sức thành đôi thành cặp.
Thời Chung Định còn đi học, đến những ngày thế này, đám nữ sinh đều gửi cho hắn từng đống, từng đống quà tặng. Hắn chẳng thèm những thứ đó. Sau này, tính cách xấu xa của hắn dần dà bị lan truyền, đám nữ sinh cũng rút lui sạch sẽ.
Nếu như là năm nay, hắn lại muốn cùng Hứa Huệ Chanh đi dạo phố. Chắc cô cũng chưa từng tận hưởng ngày lễ này.
Từ sáng sớm Thẩm Thung Nhạn đã đến đợi ở cửa tiệm. Hôm nay cô nàng làm tóc xoăn, còn nhuộm hơn nửa phần tóc thành màu hồng phấn, để phối hợp với cách ăn mặc, trang điểm sặc sỡ và khoa trương của mình, trông vô cùng xinh đẹp.
Chung Định vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cô nàng.
Cô đang cúi đầu nhìn bản mẫu, bên này lật lật, bên kia mở mở, dường như chẳng hài lòng cái nào.
Chủ cửa hàng cung kính một câu, “Chung tiên sinh, hoan nghênh ngài đến.”
Thẩm Thung Nhạn ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt đẹp xoay chuyển, cùng với ánh mắt của Chung Định giao nhau trong không trung. Cô nàng gập tập bản mẫu lại, chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn, thâm tình nói, “Hôn Phu tiên sinh, em mỏi mắt trông chờ, anh cuối cùng cũng đã xuất hiện. Hôm nay anh vẫn cao quý lạnh lùng trước sau như một, thật khiến em mê mệt đến chết mất thôi.”
Con ngươi đen như mực của Chung Định nhìn không ra chút tình cảm gì, “Cô là ai?”
Cô ta đau lòng, “Thật không ngờ hình tượng mới của em lại che lấp đi đôi mắt của Hôn Phu tiên sinh.”
“Hình tượng mới?” Hắn cười giễu cợt, “Là chim trĩ hay là gà tây?”
“Đây chính là thứ thường được gọi, rằng đánh là yêu, mắng là thương, chế nhạo lập lờ là tình cảm chân thật.” Thẩm Thung Nhạn cười khanh khách, “Tình yêu của Hôn Phu tiên sinh đối với em, từng câu từng chữ đều khiến em rất cảm động.”
Chung Định cười nhạt, “Tôi nghĩ đợi đến sau khi chúng ta kết hôn, cô chắc sẽ còn cảm động hơn nữa.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Cô nàng chớp chớp mắt, “Chỉ mới tưởng tượng đến cuộc sống vợ chồng hạnh phúc của chúng ta, em cũng đã ngây ngất rồi.”
Hắn hừ khẽ, “Không phải chọn nhẫn sao? Tôi chỉ có 20 phút thôi.”
Cô nàng lại khen ngợi, “Thật vui quá, Hôn Phu tiên sinh của em là một thanh niên ưu tú trăm công ngàn việc.”
“Quá khen.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ cửa hàng dẫn Chung Định và Thẩm Thung Nhạn qua khu vực thượng khách. Đường đi là một hành lang triển lãm khoảng chừng 10 mét, hai bên trưng bày các mẫu mã mới.
Thẩm Thung Nhạn thỉnh thoảng dừng bước, chăm chú thưởng thức.
Chung Định thì luôn nhìn thẳng.
Khi sắp đi hết hành lang, cô nàng dừng bước chân, ngắm nhìn một đôi nhẫn tình nhân phiên bản giới hạn, “Hôn Phu tiên sinh, anh qua đây xem cái này nè, lóa mắt rực rỡ, hoàn toàn là vì đôi vợ chồng tuấn nam mỹ nữ chúng ta mà thiết kế ra mà.”
Chung Định liếc mắt nhìn sang, nhưng không có cùng gu thẩm mỹ với Thẩm Thung Nhạn. Sự chú ý của hắn tập trung vào một cặp nhẫn ở trên một ô.
Đó là kiểu dáng giản lược khỏe khoắn, khiêm tốn chứ không hề xa xỉ.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn lướt qua hình ảnh ngón tay của Hứa Huệ Chanh. Ngón tay trăng trắng, hơi có thịt.
Thẩm Thung Nhạn quay đầu nhìn hắn, sau đó thuận theo ánh mắt của hắn, cô nàng cũng nhìn về phía hai chiếc nhẫn đó, khẽ cười nói, “Hôn Phu tiên sinh không phải giản dị đến thế đấy chứ?”
Chung Định không thèm để ý cô ta, hắn thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía trước.
Ở trong Chung gia, hắn không hề có thứ gọi là hôn nhân tự do, cho nên hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Hứa Huệ Chanh.
Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng tờ giấy chứng nhận kết hôn kia là thứ gì quan trọng. Hôn nhân của hắn và Thẩm Thung Nhạn, đơn thuần chỉ là hình thức, là sự sắp xếp của gia tộc mà thôi. Huống hồ chi, chỉ cần cuộc liên hôn của Chung Thẩm thành công, thì Chung gia sẽ không đến gây phiền phức cho Hứa Huệ Chanh nữa.
—-
Sau khi Chung Định rời khỏi không bao lâu, Hứa Huệ Chanh cũng ra ngoài.
Cô và hắn đã hẹn nhau, tối nay sẽ ra nhà hàng dùng bữa. Cô muốn tặng cho hắn một món quà mừng lễ tình nhân.
Những ngày này, ăn mặc đi lại cô đều tiêu tiền của hắn, mà phần tiền thiếu hắn khi trước, cô cũng chưa trả được thêm phần nào. Hắn còn đưa cho cô một tấm thẻ phụ, nói đó là tiền tiêu vặt của cô. Lúc ra khỏi nhà, trên cơ bản cô luôn có hắn đi cùng, cho nên cũng chưa hề dùng đến tấm thẻ kia.
Hứa Huệ Chanh đi dạo quanh mấy cửa hàng, không nghĩ ra được có thể tặng thứ gì.
Nếu là quần áo, thì tủ áo của hắn thành hàng thành dãy, hơn nữa đều là hàng đặt may thủ công. Còn về trang sức, hắn trước nay lại không đeo. Đồng hồ, cô thấy hắn thường hay thay đổi kiểu dáng, chắc rằng cũng chẳng hiếm lạ gì đồ cô tặng.
Đột nhiên cô nghĩ đến, bên người hắn có mang theo một thứ, luôn luôn cố định.
Chính là chiếc bật lửa kia.
Hứa Huệ Chanh đi qua đi lại giữa các cửa hàng đồ hiệu, nhìn không mục đích. Đối với quà cáp, cô vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Khi bước chân vào một cửa hàng, cô và người đàn ông trước mặt đi lướt qua nhau.
Cô tiếp tục đi vào bên trong.
Người đàn ông dừng bước chân lại.
Trí nhớ của Phượng Hữu rất tốt, gã chỉ nhìn qua hình của Hứa Huệ Chanh một lần thì đã nhận ra cô. Gã quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, nở nụ cười khoái trá.
Đó chẳng phải là con điếm nhỏ Chung Định đang nuôi hay sao.
Thật ra Phượng Hữu rất coi khinh Chung Định, người mà gã ta thích, đó là Kiều Diên. Còn Chung Định thì chẳng chút uy hiếp, Phượng Hữu luôn cảm thấy mình thắng không chút vẻ vang gì.
Không chỉ Phượng Hữu, trên dưới Chung gia đều nhìn nhận Chung Định như thế. Chung phụ từng nói với Phượng Hữu, “Chung Định chỉ treo cái tên, chẳng có thành tích gì, nhiệm vụ nối dõi tông đường để nó làm, con đừng có đuổi nó vào đường cùng.”
Nhìn xem, giá trị duy nhất của Chung Định chỉ là hiến tinh trùng thôi. Thế nhưng Phượng Hữu nghi ngờ, cái thứ gen vô tích sự như thế, có thể để lại cho Chung gia con cháu ưu tú thật sao.
À, đúng rồi. Thẩm Thung Nhạn có thể giúp Chung Định kéo mức bình quân lên cao.
Sau khi Chung phụ căn dặn, Phượng Hữu cũng không hành động gì cả.
Để lại cái mạng chó của Chung Định thôi, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút.
Thế nhưng, cô nàng Thẩm Thung Nhạn này, lại khá dễ dàng khơi dậy ý muốn giết chóc trong Phượng Hữu. Cho nên mới có chuyện xe cáp treo, mới có chuyện đem xe đi sửa.
Nhưng mạng của Chung Định lại thật lớn, lớn đến đến mức cực kỳ chướng mắt.
Phượng Hữu nhìn chằm chặp bóng lưng của Hứa Huệ Chanh, gã đang suy nghĩ, nếu như tìm một đám lưu manh đến quay một đoạn phim với Hứa Huệ Chanh, thì phản ứng của Chung Định sẽ thế nào nhỉ?! Thế nhưng, con điếm nhỏ đó, đã tàn hoa bại liễu từ sớm rồi, chơi không thích nữa.
Hay là ____
Tìm hai ba con chó đến chụp hình chung với cô ta?
Đột nhiên Phượng Hữu cười vô cùng rạng rỡ, giống như ánh mặt trời vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
—-
Cuối cùng thì Hứa Huệ Chanh cũng biết mình có thể tặng món quà gì rồi.
Cửa hàng này có một chiếc mặt dây chuyền nam giới hình hoa Sơn Trà chạm rỗng.
Hoa Sơn Trà.
Đóa Sơn Trà bé nhỏ của Chung Định.
Hứa Huệ Chanh không tự chủ nhoẻn miệng tươi cười.
Cô cà thẻ ngân hàng của mình, đây là món quà mà cô tặng cho Chung Định. Cô có phần nôn nóng chờ mong, muốn biết khi nhận được món quà này hắn sẽ có vẻ mặt thế nào, đôi mắt của hắn có sẽ sáng lấp lánh lên không nhỉ?
Phượng Hữu bước lại vào cửa hàng, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh nhờ nhân viên cửa hàng gói một hộp mặt dây chuyền.
Nhân viên cửa hàng tươi cười, “Đây là quà tặng cho bạn trai của chị à?”
Hứa Huệ Chanh hơi cúi đầu, khe khẽ “Vâng” một tiếng.
Phượng Hữu nhìn thấy rất rõ ràng gò má của cô có một lớp hồng nổi lên.
Bạn trai. Cách gọi ngây thơ biết chừng nào, ngây thơ đến nỗi hoàn toàn chẳng dính dán gì đến Chung Định cả.
Ngây thơ đến nỗi thật muốn hủy diệt Chung Định.
—-
Thẩm Thung Nhạn chọn nhẫn rất lâu, một chốc thì cô nàng chê kim cương không đủ lớn, chốc khác lại chê kiểu dáng không đủ lộng lẫy.
Chung Định ở bên cạnh như không liên quan đến mình, không phát biểu ý kiến gì.
Nhân viên cửa hàng có thể ngửi ra được bầu không khí kỳ lạ giữa đôi vợ chồng chưa cưới này, cô rất kiên nhẫn, giới thiệu từng món theo yêu cầu của Thẩm Thung Nhạn.
Thẩm Thung Nhạn tán thưởng ngón tay giữa bàn tay trái của mình, “Tuyệt hảo, ngón ngọc thon dài, đúng là đeo kiểu dáng nhẫn gì cũng đẹp.” Cô nàng liếc mắt nhìn ngón tay của Chung Định, khớp ngón rõ ràng, xinh đẹp thuôn dài, cô nàng rất hài lòng, “Hôn Phu tiên sinh quả nhiên rất xứng đôi với em.”
Chung Định nhìn nhìn đồng hồ, nhắc nhở, “Còn năm phút, nếu như cô không chọn được nữa thì tự tính tiền.”
Cô nàng hít sâu một hơi, “Tôi không đem bóp tiền.”
“Bốn phút.”
Cô nàng sắp khóc đến nơi rồi, “Làm gì có chuyện mua nhẫn đính hôn mà bên nhà gái phải bỏ tiền ra chứ. Anh… đồ keo kiệt!”
“Tự mình trả tiền.” Chung Định ném lại một câu, xoay người bước ra ngoài.
Thẩm Thung Nhạn móc khăn tay ra, lau lau nước mắt của mình, sau đó xoay qua kể lể với nhân viên cửa hàng, “Số tôi khổ quá đi, yêu phải một người keo kiệt bủn xỉn.”
Nụ cười nghề nghiệp của cô nhân viên sắp sửa duy trì không nổi nữa rồi.
“Trời xanh ơi, đất dày hỡi.” Thẩm Thung Nhạn đập tay xuống mặt quầy, “Anh ta tiêu cả đống tiền cho con tiểu tam kia, mà ngay cả tiền ăn uống cũng không cho con. Bây giờ cuộc hôn nhân này của con, ai có thể đến làm chủ công bằng chứ.”
Cô nhân viên hoảng hốt vội vàng thu dọn mớ nhẫn trên quầy, sợ rằng Thẩm Thung Nhạn cứ đập thế này sẽ rớt xuống đất mất.
Chung Định nghe thấy tiếng của Thẩm Thung Nhạn càng lúc càng xa, sắc mặt hờ hững. Hắn đi qua hành lang, mắt lại hướng về phía cặp nhẫn đơn giản kia.
Hắn đi ra khỏi tiệm trang sức, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa gọi điện thoại cho Hứa Huệ Chanh.
Trong lòng hắn có chút sốt ruột.
Bên kia gọi thông rồi, nhưng điện thoại reng rất lâu rất lâu vẫn không ai bắt máy. Hắn tiếp tục gọi, rồi lại gọi, sau khi gọi hết ba cuộc, vẫn không có ai trả lời.
Lúc Hứa Huệ Chanh ra khỏi cửa có gửi tin nhắn cho hắn, nói là cô đi chung quanh khu vực nhà hàng dạo xem. Điện thoại của hắn và cô có định vị người yêu, hắn tra một chút, địa điểm hiện thị rõ ràng là ở một khu mua sắm.
Không biết thế nào, tâm tình của hắn càng lúc càng hoảng loạn. Khi ngồi lên vị trí lái, hắn muốn gửi cho cô một tin nhắn, nhưng lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Chung Định nhìn màn hình hiện thị, trấn định tâm thần, “Alo.”
Sau khi nghe thấy tiếng của đối phương, vẻ mặt của hắn hoàn toàn đông cứng…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro