Chương 90
Giá Oản Chúc
2024-07-14 06:22:10
Dựa theo lý luận “Trai tốt đều đã có chồng”, Chương Khánh Vinh đoán rằng, xác suất ông chủ là người đống tính đã đạt đến 80%.
Vào lúc này, cậu ta vô cùng cảm ơn đấng sinh thành của mình, chỉ là sinh ra cậu ta có ngũ quan cân đối, chứ không quá mức xinh đẹp. Nếu không mà bị ông chủ ngắm trúng, sau đó là cường đoạt bá đạo cộng thêm giam cầm này nọ, thì phải làm thế nào chứ.
Chung Định không hề để ý đến vẻ mặt thay đổi của Chương Khánh Vinh. Hắn đang nghịch điện thoại, mở ra xem nhật ký nhắn tin của mình và Hứa Huệ Chanh, tâm tư hoàn toàn không để trong cuộc họp.
Đám nhân viên tham gia họp bên dưới dường như đã quen với tình huống này. Nhưng mà, lúc trước những khi ông chủ thả hồn theo gió, không hề cười đến mức như… mặt nước hồ mùa xuân gợn sóng như hôm nay.
Các đồng bao nam giới cảm thấy vô cùng may mắn với tính khí lạnh đạm đó của ông chủ, nếu không, ngày nào cũng cười như thế này, vậy thì nam giới trong công ty còn cần phải sống nữa sao.
Nhân viên nam, vào lúc này, có cảm giác như chuyện tốt vào nhà vậy.
Nữ nhân viên lại phong ngày này thành “Ngày tim vỡ.”
Sau đó, trong tiếng tim vỡ từng hồi từng hồi, Hứa Huệ Chanh nhận được khoản tiền lương đầu tiên của mình.
Không nhiều, chỉ khoảng 2.000 đồng.
Nhưng cô cũng rất vui rồi.
Đây là khoản thu nhập đã đến trễ sáu năm rưỡi của cô.
Hứa Huệ Chanh chia món tiền ra làm bốn phần, dự tính là sẽ đưa cho ba mẹ, em trai, còn có Chung tiên sinh yêu thương trong lòng cô nữa.
Sau đó, cô tiêu sạch hết rồi.
Đồng nghiệp Giáp trong cùng bộ phận, trong tháng này được bầu làm nhân viên ưu tú, thế là một đống người hò hét muốn anh ta khao một chầu. Giáp vui vẻ đồng ý. Mọi người tạm thời hẹn gặp vào tối thứ tư.
Tiểu La đến hỏi Hứa Huệ Chanh có đi hay không.
Lúc đầu Hứa Huệ Chanh có chút do dự, cuối cùng thì đã đồng ý.
Trước nay cô chưa từng tham gia tụ tập với đồng nghiệp. Ngày trước ở hội sở, những chị em khác đều kiêng dè bạo lực của Chu Cát Vũ, cho nên ngay cả đón năm mới, Hứa Huệ Chanh cũng chỉ cô độc một người. Cô muốn hòa nhập với đồng nghiệp trong bộ phận.
Sau khi tan làm, cô đi ra ngoài đầu đường.
Ra khỏi bãi đậu xe của tòa nhà Thu, nếu muốn đi đến tòa nhà Hạ, thì phải vòng một quãng đường khá dài, thế nên sau khi tan ca, cô và Chung Định đều đợi nhau ở đầu đường. Hơn nữa nơi đó có một tiệm bánh, nếu như hắn đến sớm, còn có thể mua một cái bánh kem.
Đương nhiên, chỉ hắn là có cái thói quen cúp làm, hắn luôn là người đến sớm.
Đến đầu đường, quả đúng như dự đoán, Hứa Huệ Chanh nhìn thấy hắn ngồi trong tiệm bánh, thưởng thức từng miếng từng miếng một.
Cách tấm kính thủy tinh, Chung Định nhìn thấy cô đi đến gần, hắn cười.
Nhân viên trong tiệm bánh đều quen thuộc với đôi tình nhân này.
Người nam thích ăn đồ ngọt, người nữ thường không ăn gì. Sau khi người nam ăn xong liền dắt tay người nữ đi khỏi.
Nhân viên Giáp từng tám với nhân viên Ất rằng, “Bạn trai đẹp trai như vậy, nhất định là chẳng có cảm giác an toàn chút nào.”
“Đương nhiên rồi.” Ất tán đồng, “Đàn ông có tiền liền trở nên hư hỏng, huống chi vừa đẹp trai mà lại vừa có tiền.”
Nói thì nói như thế, nhưng cả Giáp và Ất đều cảm thấy, mỗi khi nhìn thấy đôi tình nhân này, đều đặc biệt ấm cúng.
—-
Hứa Huệ Chanh nói với Chung Định về việc liên hoan của bộ phận, đôi mày hắn nhướng lên, “Cần dắt bạn theo không?”
Cô lắc đầu, “Là đồng nghiệp khao, sao có thể không biết xấu hổ mà ăn thêm một phần nữa chứ.”
Hắn hừ một tiếng.
Hứa Huệ Chanh nhớ đến chuyện tiền lương, mặt cười tươi như hoa, “Chung tiên sinh, em nói cho anh biết…”
Chung Định lạnh nhạt trả lời, “Anh không muốn nghe.”
“Em nói anh nghe này…” Cô tiếp tục nói, “Hôm nay phát lương, em mời anh ăn cơm.” Sau cùng, cô lại cười thành tiếng.
Hắn nghiêng đầu liếc cô một cái, “Em được lãnh bao nhiêu?”
“Hai ngàn.” Hứa Huệ Chanh nói đúng như thật, còn giơ tay hình chữ V.
“Ít vậy à?” Chung Định không vui, “Đi khiếu nại với ông chủ em đi.”
“Em cảm thấy cũng được… Em chỉ tốt nghiệp cấp 3 mà.” Cô thật sự sợ hắn đi tìm Trần Hành Quy để tranh luận vấn đề tiền lương, cô giải thích, “Hơn nữa vào làm chính thức sẽ tăng lương mà.”
“Em lúc nào được vào chính thức?”
“Thử việc ba tháng.” Hứa Huệ Chanh nghi ngờ liệu hắn có đọc qua điều lệ công ty hay chưa, rõ ràng là đều ghi chú rõ mà.
Hắn dứt khoát. “Lâu quá, ngày mai vào chính thức.”
“Đừng… em… không muốn đi cửa sau nữa” Một là quá phiền phức cho Trần Hành Quy, hai là, cô sợ đồng nghiệp biết được sẽ coi thường cô.
“Khờ.” Chung Định kết luận. Hắn đã biết từ sớm là chẳng thể hy vọng gì từ cô, nên đã để cho cô tự cố gắng phấn đấu. Dù sao trong nhà cũng không thiếu khoản tiền lương nhỏ đó của cô, thôi thì tùy cô đi.
Sau khi chia đều tiền lương ra, cô chỉ còn lại 500 đồng, cho nên không thể nào mời hắn đi ăn nhà hàng cao sang được, cô bèn chọn quán dược thiện lần trước đã đi.
Lần này lúc lật menu, cô lật thật nhanh qua cái trang tráng dương kia.
Cô chỉ mong sao Chung Định đừng có “dương” như thế.
Bây giờ cô không thể ngủ đến lúc tự tỉnh giấc như ngày trước nữa rồi, đã mấy ngày khi đang làm việc mà cô buồn ngủ cực kỳ, đều là do ban đêm bị hắn quậy. Có lúc cô phản kháng bảo không làm nữa, hắn đều coi như không nghe thấy.
Khi hai người họ còn chưa xác định quan hệ, nào có thấy hắn sung sức đến vậy đâu.
Hứa Huệ Chanh tiếp tục lật, sau đó đột nhiên nhìn thấy trong quý này có canh an thai tẩm bổ.
Cô lại nhớ đến bản thân mình có thể không có khả năng sinh nở. Tuần trước cô tính đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không có thời giam. Cô tạm thời không muốn cho Chung Định biết, cho nên chỉ có thể chọn thời gian lúc đi làm, nhưng mà công việc thì không thu xếp được, cô ngại xin nghỉ phép, nên đành trì hoãn.
Chung Định thấy cô nhìn menu đến ngơ ngẩn, bèn tùy tiện liếc mắt nhìn qua trang thực đơn trong tay cô.
Dựa vào tính cách của cô mà nói, nhất định là muốn có một đứa con. Nhưng tạm thời hắn không có dự định này. Bọn họ còn trẻ, hắn muốn cùng cô đi khắp nơi du ngoạn trước, có con rồi, khá là phiền phức.
Mùi vị thức ăn của dược thiện quán cũng không có gì khác biệt so với nửa năm trước. Chung Định cảm thấy còn xa mới bằng được tay nghề của đóa hoa ngốc nữa kìa.
Hứa Huệ Chanh không kén ăn, khẩu vị rất tốt, ăn hết cơm còn uống thêm hai chén canh.
Lúc ăn, cô nhớ đến cha mẹ ở thành phố G xa xôi, nên bèn bàn bạc với Chung Định, nói muốn đón hai cụ qua. Dù sao thì cô và Hứa Thất Trúc cũng đều ở thành phố D, hơn nữa Hứa gia cũng không còn thân thích ở thành phố G nữa.
“Tùy em.” Chung Định không có vấn đề gì với những chuyện này. Hắn vẫn còn vài căn bất động sản, để không thì cũng là để không. Chỉ cần cô vui, hắn đều không ý kiến.
Cô nghe thế, lập tức để lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ xinh, “Chung tiên sinh, cám ơn anh.”
“Ừm hừm.” Hắn vẫn cái dáng vẻ xa cách khó gần.
Hứa Huệ Chanh đang nghĩ, nếu như đón cha mẹ mình đến, vậy thì cô sẽ có thể thường xuyên cùng Chung Định qua bên đó. Cô tin tưởng, Cha Hứa Mẹ Hứa có thể bù đắp được đôi chút sự thiếu khuyết tình thân của hắn. Cô muốn cho hắn sự cổ vũ và giúp đỡ to lớn nhất, để hắn cởi được khúc mắc trong lòng.
Cô vốn cũng lo lắng, nếu Chung Định biết bản thân hắn có loại bệnh đó, vậy có phải là nên đi tìm một bác sĩ tâm lý, điều trị rốt ráo không. Thế nhưng khi nghĩ đến tự tôn của hắn, cô lại cảm thấy vẫn là nên quan sát thêm nữa, xem hắn có còn biến đổi gì nữa không.
Cách một khoảng thời gian Điền Tú Vân lại đến đổi thuốc, nhưng cô ta không chuyên về khoa tâm lý, hơn nữa bình thường sau khi đổi xong thuốc liền vội vàng rời khỏi, cho nên Hứa Huệ Chanh cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi Chung Định biết chứng phân liệt của mình, cũng không có gì thay đổi, vẫn cứ lười biếng như trước.
Như thế cũng tốt.
Trên đường về nhà, Hứa Huệ Chanh với dáng vẻ rất nghiêm túc nói với Chung Định về vấn đề điều độ trong chuyện phòng the, “Chung tiên sinh, sau này từ thứ hai đến thứ sáu, chúng ta chia giường ngủ đi.”
Chung Định quay đầu nhìn sang cô, ánh mắt phút chốc đã lạnh lẽo, giọng điệu ngầm giấu sát khí, “Hửm?”
Cô nhìn thẳng về phía cửa sổ xe, “Em ngủ trễ quá rồi, ban ngay khi đi làm đều ngủ gà ngủ gật.”
“Muốn ngủ thì ngủ.” Hắn nói rất tùy ý, “Dù sao thì tiền lương em có rồi, cứ việc ngủ cho rồi. Anh sẽ chuyển một chiếc giường vào công ty.”
Hứa Huệ Chanh hóa đá trong giây lát, rồi cô giải thích, “Em muốn ngủ sớm.”
“Cũng được, chúng ta làm sớm một chút.” Dù sao thời gian xem tivi có hay không cũng không sao, rút ngắn rất dễ dàng.
Cô nghiêng người sang chọt chọt tay hắn, chọt chọt chọt, “Chung tiên sinh, việc gì cũng nên điều độ. Ban đêm đừng để mệt quá.”
“Anh chẳng mệt chút nào.” Hắn để ý đến tình hình giao thông, tay trái bắt lấy tay cô.
“Em mệt.”
“Vậy em ngủ đi, để anh làm là được.”
Hứa Huệ Chanh phát hiện ra, người đàn ông này căn bản là không thể nào thương lượng được. Nhưng mà hôm nay cô đã hạ quyết tâm, phải phản kháng đến cùng.
Chỉ là, cô đã đoán sai một chuyện.
Có thể trở thành bạn với kiểu cuồng bạo lực như Kiều Lăng, phần lớn đều là biến thái.
Nửa năm cô và Chung Định ở chung với nhau, hắn không bộc lộ ra là có sở thích đặc biệt nào cả. Cho nên, cô tưởng rằng hắn rất thuần lương.
Buổi tối khi Chung Định tắm rửa xong đi ra, Hứa Huệ Chanh liền ôm gối ngồi nghiêm chỉnh, “Chung tiên sinh, em ngủ rồi, anh không được quậy em.”
Hắn liếc xéo cô một cái, “Ừm”. Sau đó hắn lên giường, nửa dựa người vọc điện thoại.
Hứa Huệ Chanh bán tín bán nghi, cuối cùng nằm xuống, xoay lưng lại với hắn.
Chẳng bao lâu sau, Chung Định vứt điện thoại qua một bên, cúi người xuống, hà hơi vào tai cô.
Cô giật nảy mình, oán giận nói, “Em muốn đi ngủ.”
“Tiểu Sơn Trà.” Giọng hắn trầm khan, “Em ngủ của em, anh đến chơi trò cường đạo chiếm đoạt gái nhà lành.”
Hứa Huệ Chanh càng thêm kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn hắn.
Nụ cười âm tà của hắn, trông giống như một tên cường đạo đích thực vậy.
Ngay cả kêu cô cũng không kêu được lên tiếng, thì đã bị hắn chận lại.
Đêm nay, cô chịu khổ rồi.
Cái tên cường đạo đó căn bản là chẳng cần diễn, hắn chính là một tên cường đạo. Thế nhưng hắn còn muốn cô phản kháng.
Hắn dày vò cô đến tận bốn giờ rưỡi sáng, mới cười thỏa mãn, ngồi dậy hút thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, dáng điệu hắn nhếch miệng lên cười trông càng quyến rũ hơn ngày thường, cả người đều tản ra sức hấp dẫn đến mất hồn.
Hứa Huệ Chanh nghiêng đầu nhìn hắn, oán giận gì cũng bay hết.
Quyển nhật ký kia từng nhắc đến, biểu hiện của Kiều Diên càng tốt, thì thành kiến mà Chung Định gặp phải càng sâu. Thế nhưng Chung Định lại không hề đố kị Kiều Diên, ngược lại, mọi nơi đều che chở cho người em trai này.
Hứa Huệ Chanh nghĩ, đây là một người đàn ông đơn giản biết bao, chỉ cần ai đối xử tốt với hắn, thì hắn sẽ đối tốt lại.
“Chung tiên sinh…” Cô khẽ khàng nhích đến gần bên Chung Định.
“Hửm?” Giọng của hắn vẫn mang theo chút lười biếng sau khi hành sự.
Cô lẩm bẩm, “Sao mà em lại thích anh đến thế này nhỉ…”
Chung Định cúi đầu, tay trái xoa lên gương mặt của cô, khẽ giọng nói, “Bởi vì em khờ.” Nếu không khờ, thì ai lại đi thích một tên khốn việc xấu đầy mình như hắn chứ.
Hứa Huệ Chanh nắm lấy tay trái của hắn, “Bởi vì em không khờ.” Yêu đương với hắn, là chuyện mà cô hãnh diện nhất trong kiếp này.
Hắn cười, nhả ra một ngụm khói.
Mười ngón tay cùng cô đan chặt vào nhau.
—-
Ngày hôm sau, Chung Định đi làm như thường, còn Hứa Huệ Chanh thì phải xin nghỉ phép.
Buổi sáng cô thật sự là dậy không nổi.
Cô ngủ đến gần trưa, sau đó đột nhiên nhớ ra hôm nay vừa hay có thể đi bệnh viện xem xem.
Cô ăn xong cơm, ra khỏi nhà, đón xe đến bệnh viện gần nhất.
Bệnh viện rất chen chúc, cô bốc số xong, đợi hết một tiếng rưỡi mới đến lượt mình. Sau đó còn có một đống phiếu kiểm tra, có tới mấy mục hôm nay đều đã đầy cả người, phải đợi hẹn lúc khác để kiểm tra.
Cô làm kiểm tra phụ khoa và chụp hình ống dẫn trứng trước, đều không vấn đề gì.
Chỉ là bên dưới có chút sưng đỏ.
Nữ bác sĩ làm kiểm tra có hơi hung dữ, “Phải tiết chế chút chứ.”
Hứa Huệ Chanh ngượng đến đỏ bừng cả mặt.
Sau khi ra ngoài, cô lại lần nữa tỉ mỉ xem lại các mục chuẩn đoán, hơi chút yên tâm. Nếu như cơ thể của mình khỏe mạnh, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Còn sớm mới đến giờ cơm tối, Hứa Huệ Chanh muốn mua vài món quà cho cha mẹ, bèn đi dạo cửa hàng.
Cô đi ngang qua tiệm bánh ngọt lần trước cùng ăn với Thẩm Thung Nhạn, muốn mua một cái bánh đem về cho Chung Định.
Ai ngờ, trùng hợp như vậy, Thẩm Thung Nhạn vừa vặn cũng có ở đó. Bên cạnh cô nàng còn có một người đàn ông trên mặt có hai vết sẹo đứng đó.
Thẩm Thung Nhạn nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, mắt lóe sáng, lên tiếng chào hỏi, “Ôi chao, đây không phải là Cựu Tình Địch tiểu thư đó sao.”
“Chào Thái Mỹ tiểu thư.” Hứa Huệ Chanh bước vào tiệm.
“Cựu Tình Địch tiểu thư, cô thấy kiểu tóc mới của tôi thế nào.” Hôm nay Thẩm Thung Nhạn nhuộm một mái tóc ngả màu từ xanh lam sang màu tím, mang một sự mới mẻ rất khác lạ.
Hứa Huệ Chanh cười rất chân thành, “Rất đẹp.”
“Woah ha ha ha.” Thẩm Thung Nhạn cực kỳ đắc ý, “Thái Mỹ ơi Thái Mỹ, chính là đẹp thế đó! Thật sự là muốn xấu cũng xấu không nổi mà.”
Phượng Hữu hơi híp mắt lại, đánh giá Hứa Huệ Chanh. Gã chỉ nhìn qua ảnh của cô, gặp ở ngoài thế này, chẳng qua cũng chỉ như thế. Trong lòng Phượng Hữu coi khinh khẩu vị của Chung Định.
“Ôi.” Thẩm Thung Nhạn quay đầu liếc gã một cái, “Từ khi Nam Phụ tiên sinh biến thành Thái Sửu (quá xấu), thì càng làm tôn thêm dung mạo như tiên của tôi.”
Vẻ mặt gã lạnh lùng kiêu ngạo, phối với vết dao, càng tăng vẻ khiếp đảm.
Hứa Huệ Chanh không dám nhìn nhiều, dự tính mua xong bánh liền rời khỏi.
Sau khi tạm biệt Thẩm Thung Nhạn, Hứa Huệ Chanh dạo một lát nữa, rồi đi qua đón thang máy xuống lầu.
Cửa thang máy vừa đóng, đột nhiên lại mở ra.
Ngoài cửa, Phượng Hữu cười lạnh lùng, “Tôi đột nhiên nhớ ra, có một trò chơi rất thú vị, vừa khéo lại thiếu mất một nữ nhân vật chính.”
—-
Thẩm Thung Nhạn ăn xong bánh kem rồi kêu tài xế đến đón mình.
Khi đã lên xe, cô nàng bắt đầu dặm thêm phấn.
Tiểu Hoàn tắt điện thoại, kỳ lạ hỏi, “Tiểu thư, A Khoáng nói, Nam Phụ tiên sinh của cô vừa mới đi tìm chó đực.”
Thẩm Thung Nhạn đang vẽ lông mày, “Chó đực?”
“Đúng thế.” Tiểu Hoàn đưa điện thoại đang mở tin nhắn qua, “A Khoáng vốn sắp sửa ra ngoài tìm em rồi, bây giờ lại bị gọi lại.”
“Uầy, chắc là trống trải đó.” Thẩm Thung Nhạn đặt bút vẽ lông mày xuống, chuyển qua kẻ mắt, “Nam Phụ tiên sinh trời sinh dị bẩm, nam nữ thông thường đã không thể làm anh ta thỏa mãn rồi, anh ta bây giờ bắt đầu tìm kiếm tri âm trong thế giới động vật đó.”
Tiểu Hoàn kinh ngạc, “Ý của tiểu thư là, đám chó đực này là để Nam Phụ tiên sinh tự dùng à?”
“Tất nhiên.” Đuôi mắt của Thẩm Thung Nhạn nhướng lên, nhìn về phía Tiểu Hoàn, “Ta thấy Nam Phụ tiên sinh răng trắng môi hồng thì đã biết là gay. Chỉ không ngờ được rằng, anh ta lại là 0. Anh ta cô đơn như vậy, chỉ có thể yêu đương với chó đực thôi.”
( 0 = thụ)
“Biến…. biến… thái quá đi…”
Thẩm Thung Nhạn nhìn gương mặt mình trong gương, ngây ngất nói, “Một người đàn ông khẩu vị nặng như vậy mà cũng phải quỳ dưới váy của ta, thật không hổ là Thái Mỹ.” Cô nàng ngây ngất một chặp, sau đó “Ai dô” một tiếng.
Tiểu Hoàn nghe vậy, liền biết Thẩm Thung Nhạn lại sắp bắt đầu diễn kịch rồi.
Quả nhiên, Thẩm Thung Nhạn chuyển qua vẻ đau buồn, “Đúng là vận mệnh trêu đùa, Cựu Hôn Phu tiên sinh phụ lòng bạc bình, không quan tâm đến ta, vương gia bá đạo gặp phải thích khách, hiện sống chết chưa biết.” Ngón tay của cô nàng khẽ chấm lên khóe mắt, “Ta đau lòng quá, thương tâm quá, ta phải đi tìm kiếm hơi ấm trong vòm ngực của Nam Phụ tiên sinh.”
Tiểu Hoàn không thể không nhắc nhở, “Tiểu thư, Nam Phụ tiên sinh của cô đang cùng chó đực sưởi ấm cho nhau đó.”
Nghe thế, Thẩm Thung Nhạn bật cười một tiếng, “Vậy ta càng muốn đi đến hiện trường để cảm nhận tình yêu nồng nhiệt của Nam Phụ tiên sinh.”
—-
Hứa Huệ Chanh tỉnh lại trong một căn phòng ấm áp trải đầy một biển hoa.
Sau khi ngồi dậy, ý thức quay về, cô nhớ đến cảnh ngộ của mình. Cô bị bất tỉnh trong thang máy, những chuyện xảy ra sau đó, cô không biết gì cả.
“Cô tỉnh rồi.”
Hứa Huệ Chanh hoảng sợ nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Phượng Hữu ngồi trên ghế lười, đã lâu lắm rồi gã không cười như thanh xuân trong sáng thế này. Trong cành nền rực rỡ nổi bật, trông gã trông vô cùng trẻ trung hiền hòa.
Hứa Huệ Chanh dè dặt thụt lùi về sau. Cô không cho rằng người đàn ông trước mặt là loại người lương thiện.
“Chào cô.” Phượng Hữu ân cần chào hỏi.
Cô thu lại tất cả biểu tình, rất cảnh giác.
Phượng Hữu cầm ly cà phê lên, uống một ngụm, càng cười càng tươi tắn, “Tôi đã muốn gặp chị từ sớm rồi, cho nên mới phiền chị đến đây một chuyến.”
Hứa Huệ Chanh nghe đến da gà da vịt đều muốn nổi lên hết. Đầu của cô vẫn còn chút choáng váng, sau khi chống người đứng dậy, cô trấn tĩnh nói, “Anh gì đó, tôi không hề quen biết anh. Tôi muốn về nhà.”
“Về nhà? Chung Định cũng có nhà à?” Phượng Hữu khinh miệt cười ha hả, “Chỉ có loại gái rẻ tiền mới bấu chặt lấy thằng đó không buông.”
Cô nghe ra được, người đàn ông này có quen biết Chung Định, hơn nữa còn rất thù địch. Bản thân cô lần này e rằng chính là do gã muốn dùng cách này để uy hiếp Chung Định. Nghĩ đến dây, cô càng đè nén nỗi bất an trong lòng mình xuống, cố giữ vững vẻ bình tĩnh ngoài mặt.
Cô không biết là Chung Định đã biết được tình cảnh của cô hay chưa, chuyện đến bây giờ, cô chỉ có thể gắng hết sức bảo vệ chính mình, ít nhất là không được để sự hoảng hốt của mình lộ ra bên ngoài.
“Người đến là khách, tôi sẽ không khiến cô khó chịu đâu.” Phượng Hữu bỏ ly cà phê xuống, vươn tay đến cành hoa gần gã nhất. Gã chăm chú nhìn vào ánh mắt của Hứa Huệ Chanh, mang theo sự dịu dàng dị thường. “Cô thích hoa gì? Tôi sẽ hái cho cô một đóa.”
Hứa Huệ Chanh nghiêm mặt, né tránh ánh mắt suồng sã của gã.
“Dám không tiếp nhận tình cảm.” Gã thu nụ cười lại, dần dà không che giấu bản tính nữa. Ngón tay của gã ngắt một cái, cành hoa lập tức gãy rắc. Gã đưa cành hoa đến bên mũi, ngửi một cái rồi vứt bỏ, “Cô gái không nghe lời, chọc tôi mất cả hứng.”
Hứa Huệ Chanh cảm nhận được nguy hiểm, cô vừa duy trì khoảng cách với gã, vừa liếc nhìn cảnh vật xung quanh, ý đồ tìm một lối để chạy trốn.
Bốn phía quanh cái biển hoa này đều là hàng rào chắn, độ cao khoảng chừng hai mét, nhưng khoảng cách từ cô đến hàng rào lại có rất nhiều khóm hoa ngăn cách, cô đang dự tính xem mình có thể chạy qua hay không.
“Nghe nói cô rất rẻ tiền? Rẻ như thế nào? Tôi hào phóng một chút, cho cô 300 đồng, thế nào?” Câu hỏi của Phượng Hữu không mang ý tốt, gã không trông mong vào câu trả lời của cô, gã tự nói tiếp, “Mũ xanh trên đầu Chung Định chắc bản thân anh ta cũng đếm không hết chứ nhỉ.”
Nghe thế, Hứa Huệ Chanh thoáng lướt qua một suy nghĩ, người đàn ông này muốn làm nhục cô. Cô chợt thụt lùi về phía sau, muốn chạy về phía hàng rào gần nhất.
Phượng Hữu nhìn dáng vẻ muốn chạy của cô, thật sự là rất giống một con chim trong lồng.
Gã cười cười căn dặn thuộc hạ đưa chó vào.
Nơi biển hoa một vườn, cảnh hợp lòng người này, khi Chung Định nhìn thấy cảnh đẹp như thế này, sẽ có biểu cảm thế nào đây? Đặc biệt là trong cảnh nền đẹp tuyệt thế này, con đàn bà của hắn lại cùng hai con chó. Phượng Hữu chỉ cần tưởng tượng như thế thì đã không kìm nỗi tâm tình xán lạn rồi.
Lúc Hứa Huệ Chanh nhảy qua khóm cỏ, cô bị bụi cây lớn vướng chân.
Vào lúc này, người huấn luyện chó đã dắt hai con chó giống sói lớn đi vào.
Cùng vào, còn có một người.
Mái tóc nhuộm màu xanh lam và tím, cực kỳ bắt mắt.
Phượng Hữu nhìn thấy, thần sắc sửng lại. Ánh mắt của gã lướt qua hai con chó giống sói, sau đó ánh nhìn tập trung trên mặt Thẩm Thung Nhạn, “Sao cô lại đến đây.”
“Có kịch hay cũng không kêu người ta một tiếng, thật là ác độc.” Thẩm Thung Nhạn che miệng cười, “Nghe nói Nam Phụ tiên sinh muốn come-out cùng với chú cún đáng yêu, tôi cực kỳ nôn nóng muốn làm nhân chứng cho khoảnh khắc lịch sử này đấy.”
(Come-out: tiết lộ hoặc thừa nhận mình là người đồng tính.)
“Vậy cô đến thật đúng lúc.” Phượng Hữu lành lạnh nói.
“Ơ?” Thẩm Thung Nhạn như gặp được bạn cũ vậy, chạy đến bên cạnh Hứa Huệ Chanh, “Đó không phải là Cựu Tình Địch tiểu thư sao?”
Không rõ vì sao, khi nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn, trong lòng Hứa Huệ Chanh không còn khủng hoảng như trước nữa. Cô quay về phía Thẩm Thung Nhạn, “Thái Mỹ … tiểu thư.” Cô và Thẩm Thung Nhạn chỉ gặp qua vài lần, Thẩm Thung Nhạn cũng cư xử rất kỳ quái, nói chuyện thì thần kinh. Nhưng mà, trước nay Thẩm Thung Nhạn chưa từng thật sự làm khó cô.
Thẩm Thung Nhạn nhướng mày lên, lúm đồng tiền lúc cười lên như hoa, “Bây giờ tôi không phải là Thái Mỹ.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người.
Thẩm Thung Nhạn hấp háy mắt, hạ thấp âm lượng, sửa lại, “Xin hãy gọi tôi là Chính Nghĩa tiểu hiệp nữ.”
Hai con chó lớn kia đang sủa như điên, giãy khỏi vòng cổ, huấn luyện viên sắp giữ chúng không nổi nữa rồi.
Phượng Hữu bẻ một bông hoa, vặt mấy cánh hoa xuống, mắt gã mang theo ý cảnh cáo, “Chị Thẩm, qua đây, nếu không, hai con chó kia sẽ nhào về phía chị đấy.”
“Ác độc quá.” Thẩm Thung Nhạn níu lấy Hứa Huệ Chanh, dáng vẻ yếu ớt như vừa bị cú shock thật mạnh, “Tuy rằng trước đến nay tôi chưa từng coi Nam Phụ tiên sinh là chốn trở về cuối cùng, nhưng tốt xấu gì thì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh ta. Anh ta vì muốn come-out, lại tổn thương tôi như thế này. Trời xanh hãy thương xót con! Tại sao một người lương thiện như con lại gặp phải tiểu tam là cún chứ!”
Phượng Hữu ném đóa hoa kia xuống, ánh mắt của gã khóa chặt trên gương mặt Thẩm Thung Nhạn. Một hồi sau, gã ra hiệu cho thuộc hạ thả chó.
Vì nhận được mệnh lệnh của huấn luyện viên, hai con chó đã trong trạng thái hết sức hăng tiết, vòng cổ vừa được nới lỏng, chúng nó liền lao nhanh đến.
Thẩm Thung Nhạn hoảng sợ hét to một tiếng, rồi đẩy mạnh Hứa Huệ Chanh một cái, sau đó ném túi xách của mình về phía hai con chó, vắt chân lên chạy.
Hứa Huệ Chanh bất thình lình bị đẩy một cái liền lảo đảo lùi về sau mấy bước, té nhào vào trong bụi hoa.
Thẩm Thung Nhạn cứ chạy rồi chạy, chợt nghĩ đến thứ gì đó, cô nàng dừng chân lại. Cô nàng cầm chậu hoa nhỏ ở bên cạnh lên, ném về phía hai con chó, “Chó hư! Dám ăn hiếp một đại mỹ nữ như ta!”
Hai con chó bị chọc giận, chạy lồng lên về phía cô nàng.
Cô nàng xách váy lên, tiếp tục chạy trốn, miệng không ngừng kêu thét, “Á á á, đáng sợ quá!”
Hứa Huệ Chanh bò dậy khỏi đám hoa và bùn đất, nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn và hai con chó chạy vòng quanh vườn hoa. Thần kỳ là, Thẩm Thung Nhạn luôn luôn duy trì khoảng cách 2, 3 mét với lũ chó.
Hứa Huệ Chanh hoảng sợ chưa thôi, cũng chạy qua muốn giúp Thẩm Thung Nhạn.
Đột nhiên Thẩm Thung Nhạn phốc một cái, leo tót lên trên một cây lớn. Động tác đó vừa mau lẹ lại linh hoạt.
Hai con chó bám dưới gốc cây sủa vang.
Phượng Hữu ở một bên, nhưng không ngăn cản. Gã còn ngồi xuống ghế hoa, vắt chân thong dong thưởng thức màn kịch này.
Cho đến khi Thẩm Thung Nhạn ngồi lên cành cây, ôm lấy thân cây gào khóc, “Trời ơi, thật đáng sợ quá.” Gã mới ra hiệu cho huấn luyện viên cho mấy con chó chuyển mục tiêu mới sang Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn đã an toàn, bèn bắt đầu tự mình chạy thoát thân. Cô gần như chẳng giây nào dám lơi lỏng, chỉ biết chạy.
Thế nhưng tốc độ của cô lại không thể nào bằng mấy con chó giống sói được.
Vào khoảnh khắc cô sắp sửa bị hai con chó đuổi kịp, trong không khí xẹt qua một tia sáng bạc, có một ngọn xích quất thật mạnh vào lưng con chó.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Thung Nhạn đã leo xuống cây. Lúc trước trên eo cô nàng có đeo một sợi dây xích dài màu bạc lấp lánh, mà lúc này đây, sợi xích bạc kia đang ở trong tay cô nàng. Cô nàng ném nguyên sợi xích về phía con chó.
Con chó nhảy dựng lên muốn đớp Thẩm Thung Nhạn.
Thẩm Thung Nhạn lại hoảng hốt hét lớn, “Đáng sợ quá! Chó hư hiếp đáp đại mỹ nhân kìa!” Sau đó cô thuận tay nhấc chậu hoa ở bên cạnh, trái một chậu phải một chậu ném về phía hai con chó, cứ như luyện thái cực quyền vậy.
Phượng Hữu vốn vẫn còn treo lấy nụ cười nhìn cô nàng biểu diễn, thậm chí gã còn cho huấn luyện viên chó ra ngoài. Gã muốn một mình xem kịch. Thế nhưng đột nhiên một cuộc gọi đến, khiến cho trái tim gã nhất thời trĩu xuống.
Cũng đồng thời, nơi xa có tiếng mô tơ xe hơi truyền đến, kèm theo còn có những thứ âm thanh hỗn tạp khác nữa. Chiếc xe đó càng lúc càng tiến lại gần, càng lúc càng gần.
Chiếc xe đâm nát hàng rào bảo vệ bên ngoài vườn hoa, trên đường lao như tên dẹp bay hết tất cả chướng ngại vật, cuối cùng chiếc xe ngoặt một vòng cua lớn, trực tiếp húc bay một con chó không kịp né tránh.
Chiếc xe thắng gấp ở ngay bên cạnh Hứa Huệ Chanh.
Cửa xe mở ra, Chung Định chậm rãi bước xuống.
“Thật mệt chết tôi rồi.” Thẩm Thung Nhạn ném chậu hoa cuối cùng lên đầu con chó, sau đó lau mồ hôi, lớn tiếng nói, “Tình yêu của Cựu Hôn Phu tiên sinh đối với em có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt tỏ rõ, em biết mà, anh nhất định sẽ đến cứu em.”
Hứa Huệ Chanh ngã ngồi ở một bên. Ban nãy trong lúc hỗn loạn, cô dốc sức kiềm chế cơn sợ hãi của mình, mà nay khi thấy người đàn ông này, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm.
Chung Định không quay đầu lại nhìn cô, trong mắt hắn không một tia sáng, chỉ có khói mù đen kịt. Hắn nhìn thẳng về phía Phượng Hữu.
Phượng Hữu để lộ ra nụ cười thanh xuân nhãn hiệu của mình, “Anh Chung Định sao cũng đến rồi vậy, là chị Thẩm báo cho anh biết à?”
Thẩm Thung Nhạn lại chen vào một câu, “Đây là tâm linh tương ứng của Cựu Hôn Phu tiên sinh với tôi đó.”
Hứa Huệ Chanh im lặng, cô nhìn vào bóng lưng của Chung Định, đó là sức mạnh dẹp bỏ hết toàn bộ bất an trong cô.
“Tiểu Sơn Trà, em đi trước đi.” Giọng nói của Chung Định rất trầm thấp.
“Được.” Cô nghe ra hắn đang kiềm chế, không hỏi gì cả.
“Ôi ôi ôi, nơi này đáng sợ quá.” Thẩm Thung Nhạn chạy đến bên cạnh Hứa Huệ Chanh, kêu là, “Tôi cũng muốn đi.”
Chung Định vẫn nhìn thằng về phía Phượng Hữu, “Cô ta sẽ đưa em đi.”
Hắn không nói rõ “cô ta” trong câu là ai, thế nhưng Hứa Huệ Chanh lại biết rõ, hắn đang nói chuyện với cô.
Thẩm Thung Nhạn nhặt lại chiếc túi xách của mình, sau đó đi về phía xe của Chung Định, mở cửa xe ở vị trí lái ra.
Hứa Huệ Chanh đi theo sau. Vào lúc sắp bước lên xe, cô liếc nhìn Chung Định một cái, tự nói với mình, “Chung tiên sinh, em ở nhà đợi anh.”
“Tôi đã muốn lái thử chiếc xe này từ lâu rồi, hôm nay thật là cơ hội lớn.” Thẩm Thung Nhạn nổ máy, rất đắc ý. Cô nàng lấy máy chụp hình kỹ thuật số ra, quay đầu lại nói với Hứa Huệ Chanh, “Cựu Tình Địch tiểu thư, nhanh chụp cho tôi một tấm, tôi phải đem khoe với đám bạn nữa.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người một hồi, sau đó gật gật đầu.
Thẩm Thung Nhạn tạo dáng tư thế cầm lái xong còn không quên nhắc nhở, “Chụp một nửa cái hiệu xe trên vô lăng là được rồi, không cần phải quá trực tiếp đâu. Tôi là quý tộc hào môn có kỹ năng khoe giàu riêng biệt đấy, ưa chuộng kiểu khoe trong lúc “vô ý”.”
Hứa Huệ Chanh lại gật đầu, ấn nút chụp hình.
Thẩm Thung Nhạn liếc nhìn tấm hình một cái, rất hài lòng, “Tướng mạo xinh đẹp ấy, thật sự là chụp thế nào cũng đẹp hết.” Nói xong, cô nàng đạp chân ga, vô lăng xoay hai vòng thật nhanh.
Chiếc xe dọc theo con đường vừa tiến vào ban nãy, giờ gào rít phóng đi.
—-
Chung Định đợi khi xe chạy xa rồi, mới chậm rãi đi về phía Phượng Hữu.
Phượng Hữu thu lại thần sắc, thanh xuân dạt dào ban nãy đã tiêu tan không tung tích, “Thì ra anh Chung Định và chị Thẩm kết đồng minh.”
“Tao thích kết đồng minh với cô ta à?” Chung Định coi thường.
Giao tình của hắn và Thẩm Thung Nhạn không sâu, thế nhưng, hắn chắc chắn là cô nàng sẽ không làm hại Hứa Huệ Chanh. Bởi vì, dựa trên bản chất nào đó mà nói, Thẩm Thung Nhạn và hắn là cùng một loại người.
Phượng Hữu không nói rõ được bây giờ có tâm trạng thế nào với Thẩm Thung Nhạn, “Vậy thì anh và chị ta có cùng chung một mục đích rồi.”
Mà cái mục đích chung này, chính là gã.
“Ân oán của mày và cô ta, tao không muốn biết.” Chung Định khởi động cổ tay, lạnh lẽo nói, “Ai đụng đến người phụ nữ của tao, thì người đó chuẩn bị mà chết đi.”
Vào lúc này, cậu ta vô cùng cảm ơn đấng sinh thành của mình, chỉ là sinh ra cậu ta có ngũ quan cân đối, chứ không quá mức xinh đẹp. Nếu không mà bị ông chủ ngắm trúng, sau đó là cường đoạt bá đạo cộng thêm giam cầm này nọ, thì phải làm thế nào chứ.
Chung Định không hề để ý đến vẻ mặt thay đổi của Chương Khánh Vinh. Hắn đang nghịch điện thoại, mở ra xem nhật ký nhắn tin của mình và Hứa Huệ Chanh, tâm tư hoàn toàn không để trong cuộc họp.
Đám nhân viên tham gia họp bên dưới dường như đã quen với tình huống này. Nhưng mà, lúc trước những khi ông chủ thả hồn theo gió, không hề cười đến mức như… mặt nước hồ mùa xuân gợn sóng như hôm nay.
Các đồng bao nam giới cảm thấy vô cùng may mắn với tính khí lạnh đạm đó của ông chủ, nếu không, ngày nào cũng cười như thế này, vậy thì nam giới trong công ty còn cần phải sống nữa sao.
Nhân viên nam, vào lúc này, có cảm giác như chuyện tốt vào nhà vậy.
Nữ nhân viên lại phong ngày này thành “Ngày tim vỡ.”
Sau đó, trong tiếng tim vỡ từng hồi từng hồi, Hứa Huệ Chanh nhận được khoản tiền lương đầu tiên của mình.
Không nhiều, chỉ khoảng 2.000 đồng.
Nhưng cô cũng rất vui rồi.
Đây là khoản thu nhập đã đến trễ sáu năm rưỡi của cô.
Hứa Huệ Chanh chia món tiền ra làm bốn phần, dự tính là sẽ đưa cho ba mẹ, em trai, còn có Chung tiên sinh yêu thương trong lòng cô nữa.
Sau đó, cô tiêu sạch hết rồi.
Đồng nghiệp Giáp trong cùng bộ phận, trong tháng này được bầu làm nhân viên ưu tú, thế là một đống người hò hét muốn anh ta khao một chầu. Giáp vui vẻ đồng ý. Mọi người tạm thời hẹn gặp vào tối thứ tư.
Tiểu La đến hỏi Hứa Huệ Chanh có đi hay không.
Lúc đầu Hứa Huệ Chanh có chút do dự, cuối cùng thì đã đồng ý.
Trước nay cô chưa từng tham gia tụ tập với đồng nghiệp. Ngày trước ở hội sở, những chị em khác đều kiêng dè bạo lực của Chu Cát Vũ, cho nên ngay cả đón năm mới, Hứa Huệ Chanh cũng chỉ cô độc một người. Cô muốn hòa nhập với đồng nghiệp trong bộ phận.
Sau khi tan làm, cô đi ra ngoài đầu đường.
Ra khỏi bãi đậu xe của tòa nhà Thu, nếu muốn đi đến tòa nhà Hạ, thì phải vòng một quãng đường khá dài, thế nên sau khi tan ca, cô và Chung Định đều đợi nhau ở đầu đường. Hơn nữa nơi đó có một tiệm bánh, nếu như hắn đến sớm, còn có thể mua một cái bánh kem.
Đương nhiên, chỉ hắn là có cái thói quen cúp làm, hắn luôn là người đến sớm.
Đến đầu đường, quả đúng như dự đoán, Hứa Huệ Chanh nhìn thấy hắn ngồi trong tiệm bánh, thưởng thức từng miếng từng miếng một.
Cách tấm kính thủy tinh, Chung Định nhìn thấy cô đi đến gần, hắn cười.
Nhân viên trong tiệm bánh đều quen thuộc với đôi tình nhân này.
Người nam thích ăn đồ ngọt, người nữ thường không ăn gì. Sau khi người nam ăn xong liền dắt tay người nữ đi khỏi.
Nhân viên Giáp từng tám với nhân viên Ất rằng, “Bạn trai đẹp trai như vậy, nhất định là chẳng có cảm giác an toàn chút nào.”
“Đương nhiên rồi.” Ất tán đồng, “Đàn ông có tiền liền trở nên hư hỏng, huống chi vừa đẹp trai mà lại vừa có tiền.”
Nói thì nói như thế, nhưng cả Giáp và Ất đều cảm thấy, mỗi khi nhìn thấy đôi tình nhân này, đều đặc biệt ấm cúng.
—-
Hứa Huệ Chanh nói với Chung Định về việc liên hoan của bộ phận, đôi mày hắn nhướng lên, “Cần dắt bạn theo không?”
Cô lắc đầu, “Là đồng nghiệp khao, sao có thể không biết xấu hổ mà ăn thêm một phần nữa chứ.”
Hắn hừ một tiếng.
Hứa Huệ Chanh nhớ đến chuyện tiền lương, mặt cười tươi như hoa, “Chung tiên sinh, em nói cho anh biết…”
Chung Định lạnh nhạt trả lời, “Anh không muốn nghe.”
“Em nói anh nghe này…” Cô tiếp tục nói, “Hôm nay phát lương, em mời anh ăn cơm.” Sau cùng, cô lại cười thành tiếng.
Hắn nghiêng đầu liếc cô một cái, “Em được lãnh bao nhiêu?”
“Hai ngàn.” Hứa Huệ Chanh nói đúng như thật, còn giơ tay hình chữ V.
“Ít vậy à?” Chung Định không vui, “Đi khiếu nại với ông chủ em đi.”
“Em cảm thấy cũng được… Em chỉ tốt nghiệp cấp 3 mà.” Cô thật sự sợ hắn đi tìm Trần Hành Quy để tranh luận vấn đề tiền lương, cô giải thích, “Hơn nữa vào làm chính thức sẽ tăng lương mà.”
“Em lúc nào được vào chính thức?”
“Thử việc ba tháng.” Hứa Huệ Chanh nghi ngờ liệu hắn có đọc qua điều lệ công ty hay chưa, rõ ràng là đều ghi chú rõ mà.
Hắn dứt khoát. “Lâu quá, ngày mai vào chính thức.”
“Đừng… em… không muốn đi cửa sau nữa” Một là quá phiền phức cho Trần Hành Quy, hai là, cô sợ đồng nghiệp biết được sẽ coi thường cô.
“Khờ.” Chung Định kết luận. Hắn đã biết từ sớm là chẳng thể hy vọng gì từ cô, nên đã để cho cô tự cố gắng phấn đấu. Dù sao trong nhà cũng không thiếu khoản tiền lương nhỏ đó của cô, thôi thì tùy cô đi.
Sau khi chia đều tiền lương ra, cô chỉ còn lại 500 đồng, cho nên không thể nào mời hắn đi ăn nhà hàng cao sang được, cô bèn chọn quán dược thiện lần trước đã đi.
Lần này lúc lật menu, cô lật thật nhanh qua cái trang tráng dương kia.
Cô chỉ mong sao Chung Định đừng có “dương” như thế.
Bây giờ cô không thể ngủ đến lúc tự tỉnh giấc như ngày trước nữa rồi, đã mấy ngày khi đang làm việc mà cô buồn ngủ cực kỳ, đều là do ban đêm bị hắn quậy. Có lúc cô phản kháng bảo không làm nữa, hắn đều coi như không nghe thấy.
Khi hai người họ còn chưa xác định quan hệ, nào có thấy hắn sung sức đến vậy đâu.
Hứa Huệ Chanh tiếp tục lật, sau đó đột nhiên nhìn thấy trong quý này có canh an thai tẩm bổ.
Cô lại nhớ đến bản thân mình có thể không có khả năng sinh nở. Tuần trước cô tính đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không có thời giam. Cô tạm thời không muốn cho Chung Định biết, cho nên chỉ có thể chọn thời gian lúc đi làm, nhưng mà công việc thì không thu xếp được, cô ngại xin nghỉ phép, nên đành trì hoãn.
Chung Định thấy cô nhìn menu đến ngơ ngẩn, bèn tùy tiện liếc mắt nhìn qua trang thực đơn trong tay cô.
Dựa vào tính cách của cô mà nói, nhất định là muốn có một đứa con. Nhưng tạm thời hắn không có dự định này. Bọn họ còn trẻ, hắn muốn cùng cô đi khắp nơi du ngoạn trước, có con rồi, khá là phiền phức.
Mùi vị thức ăn của dược thiện quán cũng không có gì khác biệt so với nửa năm trước. Chung Định cảm thấy còn xa mới bằng được tay nghề của đóa hoa ngốc nữa kìa.
Hứa Huệ Chanh không kén ăn, khẩu vị rất tốt, ăn hết cơm còn uống thêm hai chén canh.
Lúc ăn, cô nhớ đến cha mẹ ở thành phố G xa xôi, nên bèn bàn bạc với Chung Định, nói muốn đón hai cụ qua. Dù sao thì cô và Hứa Thất Trúc cũng đều ở thành phố D, hơn nữa Hứa gia cũng không còn thân thích ở thành phố G nữa.
“Tùy em.” Chung Định không có vấn đề gì với những chuyện này. Hắn vẫn còn vài căn bất động sản, để không thì cũng là để không. Chỉ cần cô vui, hắn đều không ý kiến.
Cô nghe thế, lập tức để lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ xinh, “Chung tiên sinh, cám ơn anh.”
“Ừm hừm.” Hắn vẫn cái dáng vẻ xa cách khó gần.
Hứa Huệ Chanh đang nghĩ, nếu như đón cha mẹ mình đến, vậy thì cô sẽ có thể thường xuyên cùng Chung Định qua bên đó. Cô tin tưởng, Cha Hứa Mẹ Hứa có thể bù đắp được đôi chút sự thiếu khuyết tình thân của hắn. Cô muốn cho hắn sự cổ vũ và giúp đỡ to lớn nhất, để hắn cởi được khúc mắc trong lòng.
Cô vốn cũng lo lắng, nếu Chung Định biết bản thân hắn có loại bệnh đó, vậy có phải là nên đi tìm một bác sĩ tâm lý, điều trị rốt ráo không. Thế nhưng khi nghĩ đến tự tôn của hắn, cô lại cảm thấy vẫn là nên quan sát thêm nữa, xem hắn có còn biến đổi gì nữa không.
Cách một khoảng thời gian Điền Tú Vân lại đến đổi thuốc, nhưng cô ta không chuyên về khoa tâm lý, hơn nữa bình thường sau khi đổi xong thuốc liền vội vàng rời khỏi, cho nên Hứa Huệ Chanh cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi Chung Định biết chứng phân liệt của mình, cũng không có gì thay đổi, vẫn cứ lười biếng như trước.
Như thế cũng tốt.
Trên đường về nhà, Hứa Huệ Chanh với dáng vẻ rất nghiêm túc nói với Chung Định về vấn đề điều độ trong chuyện phòng the, “Chung tiên sinh, sau này từ thứ hai đến thứ sáu, chúng ta chia giường ngủ đi.”
Chung Định quay đầu nhìn sang cô, ánh mắt phút chốc đã lạnh lẽo, giọng điệu ngầm giấu sát khí, “Hửm?”
Cô nhìn thẳng về phía cửa sổ xe, “Em ngủ trễ quá rồi, ban ngay khi đi làm đều ngủ gà ngủ gật.”
“Muốn ngủ thì ngủ.” Hắn nói rất tùy ý, “Dù sao thì tiền lương em có rồi, cứ việc ngủ cho rồi. Anh sẽ chuyển một chiếc giường vào công ty.”
Hứa Huệ Chanh hóa đá trong giây lát, rồi cô giải thích, “Em muốn ngủ sớm.”
“Cũng được, chúng ta làm sớm một chút.” Dù sao thời gian xem tivi có hay không cũng không sao, rút ngắn rất dễ dàng.
Cô nghiêng người sang chọt chọt tay hắn, chọt chọt chọt, “Chung tiên sinh, việc gì cũng nên điều độ. Ban đêm đừng để mệt quá.”
“Anh chẳng mệt chút nào.” Hắn để ý đến tình hình giao thông, tay trái bắt lấy tay cô.
“Em mệt.”
“Vậy em ngủ đi, để anh làm là được.”
Hứa Huệ Chanh phát hiện ra, người đàn ông này căn bản là không thể nào thương lượng được. Nhưng mà hôm nay cô đã hạ quyết tâm, phải phản kháng đến cùng.
Chỉ là, cô đã đoán sai một chuyện.
Có thể trở thành bạn với kiểu cuồng bạo lực như Kiều Lăng, phần lớn đều là biến thái.
Nửa năm cô và Chung Định ở chung với nhau, hắn không bộc lộ ra là có sở thích đặc biệt nào cả. Cho nên, cô tưởng rằng hắn rất thuần lương.
Buổi tối khi Chung Định tắm rửa xong đi ra, Hứa Huệ Chanh liền ôm gối ngồi nghiêm chỉnh, “Chung tiên sinh, em ngủ rồi, anh không được quậy em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn liếc xéo cô một cái, “Ừm”. Sau đó hắn lên giường, nửa dựa người vọc điện thoại.
Hứa Huệ Chanh bán tín bán nghi, cuối cùng nằm xuống, xoay lưng lại với hắn.
Chẳng bao lâu sau, Chung Định vứt điện thoại qua một bên, cúi người xuống, hà hơi vào tai cô.
Cô giật nảy mình, oán giận nói, “Em muốn đi ngủ.”
“Tiểu Sơn Trà.” Giọng hắn trầm khan, “Em ngủ của em, anh đến chơi trò cường đạo chiếm đoạt gái nhà lành.”
Hứa Huệ Chanh càng thêm kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn hắn.
Nụ cười âm tà của hắn, trông giống như một tên cường đạo đích thực vậy.
Ngay cả kêu cô cũng không kêu được lên tiếng, thì đã bị hắn chận lại.
Đêm nay, cô chịu khổ rồi.
Cái tên cường đạo đó căn bản là chẳng cần diễn, hắn chính là một tên cường đạo. Thế nhưng hắn còn muốn cô phản kháng.
Hắn dày vò cô đến tận bốn giờ rưỡi sáng, mới cười thỏa mãn, ngồi dậy hút thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, dáng điệu hắn nhếch miệng lên cười trông càng quyến rũ hơn ngày thường, cả người đều tản ra sức hấp dẫn đến mất hồn.
Hứa Huệ Chanh nghiêng đầu nhìn hắn, oán giận gì cũng bay hết.
Quyển nhật ký kia từng nhắc đến, biểu hiện của Kiều Diên càng tốt, thì thành kiến mà Chung Định gặp phải càng sâu. Thế nhưng Chung Định lại không hề đố kị Kiều Diên, ngược lại, mọi nơi đều che chở cho người em trai này.
Hứa Huệ Chanh nghĩ, đây là một người đàn ông đơn giản biết bao, chỉ cần ai đối xử tốt với hắn, thì hắn sẽ đối tốt lại.
“Chung tiên sinh…” Cô khẽ khàng nhích đến gần bên Chung Định.
“Hửm?” Giọng của hắn vẫn mang theo chút lười biếng sau khi hành sự.
Cô lẩm bẩm, “Sao mà em lại thích anh đến thế này nhỉ…”
Chung Định cúi đầu, tay trái xoa lên gương mặt của cô, khẽ giọng nói, “Bởi vì em khờ.” Nếu không khờ, thì ai lại đi thích một tên khốn việc xấu đầy mình như hắn chứ.
Hứa Huệ Chanh nắm lấy tay trái của hắn, “Bởi vì em không khờ.” Yêu đương với hắn, là chuyện mà cô hãnh diện nhất trong kiếp này.
Hắn cười, nhả ra một ngụm khói.
Mười ngón tay cùng cô đan chặt vào nhau.
—-
Ngày hôm sau, Chung Định đi làm như thường, còn Hứa Huệ Chanh thì phải xin nghỉ phép.
Buổi sáng cô thật sự là dậy không nổi.
Cô ngủ đến gần trưa, sau đó đột nhiên nhớ ra hôm nay vừa hay có thể đi bệnh viện xem xem.
Cô ăn xong cơm, ra khỏi nhà, đón xe đến bệnh viện gần nhất.
Bệnh viện rất chen chúc, cô bốc số xong, đợi hết một tiếng rưỡi mới đến lượt mình. Sau đó còn có một đống phiếu kiểm tra, có tới mấy mục hôm nay đều đã đầy cả người, phải đợi hẹn lúc khác để kiểm tra.
Cô làm kiểm tra phụ khoa và chụp hình ống dẫn trứng trước, đều không vấn đề gì.
Chỉ là bên dưới có chút sưng đỏ.
Nữ bác sĩ làm kiểm tra có hơi hung dữ, “Phải tiết chế chút chứ.”
Hứa Huệ Chanh ngượng đến đỏ bừng cả mặt.
Sau khi ra ngoài, cô lại lần nữa tỉ mỉ xem lại các mục chuẩn đoán, hơi chút yên tâm. Nếu như cơ thể của mình khỏe mạnh, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Còn sớm mới đến giờ cơm tối, Hứa Huệ Chanh muốn mua vài món quà cho cha mẹ, bèn đi dạo cửa hàng.
Cô đi ngang qua tiệm bánh ngọt lần trước cùng ăn với Thẩm Thung Nhạn, muốn mua một cái bánh đem về cho Chung Định.
Ai ngờ, trùng hợp như vậy, Thẩm Thung Nhạn vừa vặn cũng có ở đó. Bên cạnh cô nàng còn có một người đàn ông trên mặt có hai vết sẹo đứng đó.
Thẩm Thung Nhạn nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, mắt lóe sáng, lên tiếng chào hỏi, “Ôi chao, đây không phải là Cựu Tình Địch tiểu thư đó sao.”
“Chào Thái Mỹ tiểu thư.” Hứa Huệ Chanh bước vào tiệm.
“Cựu Tình Địch tiểu thư, cô thấy kiểu tóc mới của tôi thế nào.” Hôm nay Thẩm Thung Nhạn nhuộm một mái tóc ngả màu từ xanh lam sang màu tím, mang một sự mới mẻ rất khác lạ.
Hứa Huệ Chanh cười rất chân thành, “Rất đẹp.”
“Woah ha ha ha.” Thẩm Thung Nhạn cực kỳ đắc ý, “Thái Mỹ ơi Thái Mỹ, chính là đẹp thế đó! Thật sự là muốn xấu cũng xấu không nổi mà.”
Phượng Hữu hơi híp mắt lại, đánh giá Hứa Huệ Chanh. Gã chỉ nhìn qua ảnh của cô, gặp ở ngoài thế này, chẳng qua cũng chỉ như thế. Trong lòng Phượng Hữu coi khinh khẩu vị của Chung Định.
“Ôi.” Thẩm Thung Nhạn quay đầu liếc gã một cái, “Từ khi Nam Phụ tiên sinh biến thành Thái Sửu (quá xấu), thì càng làm tôn thêm dung mạo như tiên của tôi.”
Vẻ mặt gã lạnh lùng kiêu ngạo, phối với vết dao, càng tăng vẻ khiếp đảm.
Hứa Huệ Chanh không dám nhìn nhiều, dự tính mua xong bánh liền rời khỏi.
Sau khi tạm biệt Thẩm Thung Nhạn, Hứa Huệ Chanh dạo một lát nữa, rồi đi qua đón thang máy xuống lầu.
Cửa thang máy vừa đóng, đột nhiên lại mở ra.
Ngoài cửa, Phượng Hữu cười lạnh lùng, “Tôi đột nhiên nhớ ra, có một trò chơi rất thú vị, vừa khéo lại thiếu mất một nữ nhân vật chính.”
—-
Thẩm Thung Nhạn ăn xong bánh kem rồi kêu tài xế đến đón mình.
Khi đã lên xe, cô nàng bắt đầu dặm thêm phấn.
Tiểu Hoàn tắt điện thoại, kỳ lạ hỏi, “Tiểu thư, A Khoáng nói, Nam Phụ tiên sinh của cô vừa mới đi tìm chó đực.”
Thẩm Thung Nhạn đang vẽ lông mày, “Chó đực?”
“Đúng thế.” Tiểu Hoàn đưa điện thoại đang mở tin nhắn qua, “A Khoáng vốn sắp sửa ra ngoài tìm em rồi, bây giờ lại bị gọi lại.”
“Uầy, chắc là trống trải đó.” Thẩm Thung Nhạn đặt bút vẽ lông mày xuống, chuyển qua kẻ mắt, “Nam Phụ tiên sinh trời sinh dị bẩm, nam nữ thông thường đã không thể làm anh ta thỏa mãn rồi, anh ta bây giờ bắt đầu tìm kiếm tri âm trong thế giới động vật đó.”
Tiểu Hoàn kinh ngạc, “Ý của tiểu thư là, đám chó đực này là để Nam Phụ tiên sinh tự dùng à?”
“Tất nhiên.” Đuôi mắt của Thẩm Thung Nhạn nhướng lên, nhìn về phía Tiểu Hoàn, “Ta thấy Nam Phụ tiên sinh răng trắng môi hồng thì đã biết là gay. Chỉ không ngờ được rằng, anh ta lại là 0. Anh ta cô đơn như vậy, chỉ có thể yêu đương với chó đực thôi.”
( 0 = thụ)
“Biến…. biến… thái quá đi…”
Thẩm Thung Nhạn nhìn gương mặt mình trong gương, ngây ngất nói, “Một người đàn ông khẩu vị nặng như vậy mà cũng phải quỳ dưới váy của ta, thật không hổ là Thái Mỹ.” Cô nàng ngây ngất một chặp, sau đó “Ai dô” một tiếng.
Tiểu Hoàn nghe vậy, liền biết Thẩm Thung Nhạn lại sắp bắt đầu diễn kịch rồi.
Quả nhiên, Thẩm Thung Nhạn chuyển qua vẻ đau buồn, “Đúng là vận mệnh trêu đùa, Cựu Hôn Phu tiên sinh phụ lòng bạc bình, không quan tâm đến ta, vương gia bá đạo gặp phải thích khách, hiện sống chết chưa biết.” Ngón tay của cô nàng khẽ chấm lên khóe mắt, “Ta đau lòng quá, thương tâm quá, ta phải đi tìm kiếm hơi ấm trong vòm ngực của Nam Phụ tiên sinh.”
Tiểu Hoàn không thể không nhắc nhở, “Tiểu thư, Nam Phụ tiên sinh của cô đang cùng chó đực sưởi ấm cho nhau đó.”
Nghe thế, Thẩm Thung Nhạn bật cười một tiếng, “Vậy ta càng muốn đi đến hiện trường để cảm nhận tình yêu nồng nhiệt của Nam Phụ tiên sinh.”
—-
Hứa Huệ Chanh tỉnh lại trong một căn phòng ấm áp trải đầy một biển hoa.
Sau khi ngồi dậy, ý thức quay về, cô nhớ đến cảnh ngộ của mình. Cô bị bất tỉnh trong thang máy, những chuyện xảy ra sau đó, cô không biết gì cả.
“Cô tỉnh rồi.”
Hứa Huệ Chanh hoảng sợ nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Phượng Hữu ngồi trên ghế lười, đã lâu lắm rồi gã không cười như thanh xuân trong sáng thế này. Trong cành nền rực rỡ nổi bật, trông gã trông vô cùng trẻ trung hiền hòa.
Hứa Huệ Chanh dè dặt thụt lùi về sau. Cô không cho rằng người đàn ông trước mặt là loại người lương thiện.
“Chào cô.” Phượng Hữu ân cần chào hỏi.
Cô thu lại tất cả biểu tình, rất cảnh giác.
Phượng Hữu cầm ly cà phê lên, uống một ngụm, càng cười càng tươi tắn, “Tôi đã muốn gặp chị từ sớm rồi, cho nên mới phiền chị đến đây một chuyến.”
Hứa Huệ Chanh nghe đến da gà da vịt đều muốn nổi lên hết. Đầu của cô vẫn còn chút choáng váng, sau khi chống người đứng dậy, cô trấn tĩnh nói, “Anh gì đó, tôi không hề quen biết anh. Tôi muốn về nhà.”
“Về nhà? Chung Định cũng có nhà à?” Phượng Hữu khinh miệt cười ha hả, “Chỉ có loại gái rẻ tiền mới bấu chặt lấy thằng đó không buông.”
Cô nghe ra được, người đàn ông này có quen biết Chung Định, hơn nữa còn rất thù địch. Bản thân cô lần này e rằng chính là do gã muốn dùng cách này để uy hiếp Chung Định. Nghĩ đến dây, cô càng đè nén nỗi bất an trong lòng mình xuống, cố giữ vững vẻ bình tĩnh ngoài mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết là Chung Định đã biết được tình cảnh của cô hay chưa, chuyện đến bây giờ, cô chỉ có thể gắng hết sức bảo vệ chính mình, ít nhất là không được để sự hoảng hốt của mình lộ ra bên ngoài.
“Người đến là khách, tôi sẽ không khiến cô khó chịu đâu.” Phượng Hữu bỏ ly cà phê xuống, vươn tay đến cành hoa gần gã nhất. Gã chăm chú nhìn vào ánh mắt của Hứa Huệ Chanh, mang theo sự dịu dàng dị thường. “Cô thích hoa gì? Tôi sẽ hái cho cô một đóa.”
Hứa Huệ Chanh nghiêm mặt, né tránh ánh mắt suồng sã của gã.
“Dám không tiếp nhận tình cảm.” Gã thu nụ cười lại, dần dà không che giấu bản tính nữa. Ngón tay của gã ngắt một cái, cành hoa lập tức gãy rắc. Gã đưa cành hoa đến bên mũi, ngửi một cái rồi vứt bỏ, “Cô gái không nghe lời, chọc tôi mất cả hứng.”
Hứa Huệ Chanh cảm nhận được nguy hiểm, cô vừa duy trì khoảng cách với gã, vừa liếc nhìn cảnh vật xung quanh, ý đồ tìm một lối để chạy trốn.
Bốn phía quanh cái biển hoa này đều là hàng rào chắn, độ cao khoảng chừng hai mét, nhưng khoảng cách từ cô đến hàng rào lại có rất nhiều khóm hoa ngăn cách, cô đang dự tính xem mình có thể chạy qua hay không.
“Nghe nói cô rất rẻ tiền? Rẻ như thế nào? Tôi hào phóng một chút, cho cô 300 đồng, thế nào?” Câu hỏi của Phượng Hữu không mang ý tốt, gã không trông mong vào câu trả lời của cô, gã tự nói tiếp, “Mũ xanh trên đầu Chung Định chắc bản thân anh ta cũng đếm không hết chứ nhỉ.”
Nghe thế, Hứa Huệ Chanh thoáng lướt qua một suy nghĩ, người đàn ông này muốn làm nhục cô. Cô chợt thụt lùi về phía sau, muốn chạy về phía hàng rào gần nhất.
Phượng Hữu nhìn dáng vẻ muốn chạy của cô, thật sự là rất giống một con chim trong lồng.
Gã cười cười căn dặn thuộc hạ đưa chó vào.
Nơi biển hoa một vườn, cảnh hợp lòng người này, khi Chung Định nhìn thấy cảnh đẹp như thế này, sẽ có biểu cảm thế nào đây? Đặc biệt là trong cảnh nền đẹp tuyệt thế này, con đàn bà của hắn lại cùng hai con chó. Phượng Hữu chỉ cần tưởng tượng như thế thì đã không kìm nỗi tâm tình xán lạn rồi.
Lúc Hứa Huệ Chanh nhảy qua khóm cỏ, cô bị bụi cây lớn vướng chân.
Vào lúc này, người huấn luyện chó đã dắt hai con chó giống sói lớn đi vào.
Cùng vào, còn có một người.
Mái tóc nhuộm màu xanh lam và tím, cực kỳ bắt mắt.
Phượng Hữu nhìn thấy, thần sắc sửng lại. Ánh mắt của gã lướt qua hai con chó giống sói, sau đó ánh nhìn tập trung trên mặt Thẩm Thung Nhạn, “Sao cô lại đến đây.”
“Có kịch hay cũng không kêu người ta một tiếng, thật là ác độc.” Thẩm Thung Nhạn che miệng cười, “Nghe nói Nam Phụ tiên sinh muốn come-out cùng với chú cún đáng yêu, tôi cực kỳ nôn nóng muốn làm nhân chứng cho khoảnh khắc lịch sử này đấy.”
(Come-out: tiết lộ hoặc thừa nhận mình là người đồng tính.)
“Vậy cô đến thật đúng lúc.” Phượng Hữu lành lạnh nói.
“Ơ?” Thẩm Thung Nhạn như gặp được bạn cũ vậy, chạy đến bên cạnh Hứa Huệ Chanh, “Đó không phải là Cựu Tình Địch tiểu thư sao?”
Không rõ vì sao, khi nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn, trong lòng Hứa Huệ Chanh không còn khủng hoảng như trước nữa. Cô quay về phía Thẩm Thung Nhạn, “Thái Mỹ … tiểu thư.” Cô và Thẩm Thung Nhạn chỉ gặp qua vài lần, Thẩm Thung Nhạn cũng cư xử rất kỳ quái, nói chuyện thì thần kinh. Nhưng mà, trước nay Thẩm Thung Nhạn chưa từng thật sự làm khó cô.
Thẩm Thung Nhạn nhướng mày lên, lúm đồng tiền lúc cười lên như hoa, “Bây giờ tôi không phải là Thái Mỹ.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người.
Thẩm Thung Nhạn hấp háy mắt, hạ thấp âm lượng, sửa lại, “Xin hãy gọi tôi là Chính Nghĩa tiểu hiệp nữ.”
Hai con chó lớn kia đang sủa như điên, giãy khỏi vòng cổ, huấn luyện viên sắp giữ chúng không nổi nữa rồi.
Phượng Hữu bẻ một bông hoa, vặt mấy cánh hoa xuống, mắt gã mang theo ý cảnh cáo, “Chị Thẩm, qua đây, nếu không, hai con chó kia sẽ nhào về phía chị đấy.”
“Ác độc quá.” Thẩm Thung Nhạn níu lấy Hứa Huệ Chanh, dáng vẻ yếu ớt như vừa bị cú shock thật mạnh, “Tuy rằng trước đến nay tôi chưa từng coi Nam Phụ tiên sinh là chốn trở về cuối cùng, nhưng tốt xấu gì thì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh ta. Anh ta vì muốn come-out, lại tổn thương tôi như thế này. Trời xanh hãy thương xót con! Tại sao một người lương thiện như con lại gặp phải tiểu tam là cún chứ!”
Phượng Hữu ném đóa hoa kia xuống, ánh mắt của gã khóa chặt trên gương mặt Thẩm Thung Nhạn. Một hồi sau, gã ra hiệu cho thuộc hạ thả chó.
Vì nhận được mệnh lệnh của huấn luyện viên, hai con chó đã trong trạng thái hết sức hăng tiết, vòng cổ vừa được nới lỏng, chúng nó liền lao nhanh đến.
Thẩm Thung Nhạn hoảng sợ hét to một tiếng, rồi đẩy mạnh Hứa Huệ Chanh một cái, sau đó ném túi xách của mình về phía hai con chó, vắt chân lên chạy.
Hứa Huệ Chanh bất thình lình bị đẩy một cái liền lảo đảo lùi về sau mấy bước, té nhào vào trong bụi hoa.
Thẩm Thung Nhạn cứ chạy rồi chạy, chợt nghĩ đến thứ gì đó, cô nàng dừng chân lại. Cô nàng cầm chậu hoa nhỏ ở bên cạnh lên, ném về phía hai con chó, “Chó hư! Dám ăn hiếp một đại mỹ nữ như ta!”
Hai con chó bị chọc giận, chạy lồng lên về phía cô nàng.
Cô nàng xách váy lên, tiếp tục chạy trốn, miệng không ngừng kêu thét, “Á á á, đáng sợ quá!”
Hứa Huệ Chanh bò dậy khỏi đám hoa và bùn đất, nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn và hai con chó chạy vòng quanh vườn hoa. Thần kỳ là, Thẩm Thung Nhạn luôn luôn duy trì khoảng cách 2, 3 mét với lũ chó.
Hứa Huệ Chanh hoảng sợ chưa thôi, cũng chạy qua muốn giúp Thẩm Thung Nhạn.
Đột nhiên Thẩm Thung Nhạn phốc một cái, leo tót lên trên một cây lớn. Động tác đó vừa mau lẹ lại linh hoạt.
Hai con chó bám dưới gốc cây sủa vang.
Phượng Hữu ở một bên, nhưng không ngăn cản. Gã còn ngồi xuống ghế hoa, vắt chân thong dong thưởng thức màn kịch này.
Cho đến khi Thẩm Thung Nhạn ngồi lên cành cây, ôm lấy thân cây gào khóc, “Trời ơi, thật đáng sợ quá.” Gã mới ra hiệu cho huấn luyện viên cho mấy con chó chuyển mục tiêu mới sang Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn đã an toàn, bèn bắt đầu tự mình chạy thoát thân. Cô gần như chẳng giây nào dám lơi lỏng, chỉ biết chạy.
Thế nhưng tốc độ của cô lại không thể nào bằng mấy con chó giống sói được.
Vào khoảnh khắc cô sắp sửa bị hai con chó đuổi kịp, trong không khí xẹt qua một tia sáng bạc, có một ngọn xích quất thật mạnh vào lưng con chó.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Thung Nhạn đã leo xuống cây. Lúc trước trên eo cô nàng có đeo một sợi dây xích dài màu bạc lấp lánh, mà lúc này đây, sợi xích bạc kia đang ở trong tay cô nàng. Cô nàng ném nguyên sợi xích về phía con chó.
Con chó nhảy dựng lên muốn đớp Thẩm Thung Nhạn.
Thẩm Thung Nhạn lại hoảng hốt hét lớn, “Đáng sợ quá! Chó hư hiếp đáp đại mỹ nhân kìa!” Sau đó cô thuận tay nhấc chậu hoa ở bên cạnh, trái một chậu phải một chậu ném về phía hai con chó, cứ như luyện thái cực quyền vậy.
Phượng Hữu vốn vẫn còn treo lấy nụ cười nhìn cô nàng biểu diễn, thậm chí gã còn cho huấn luyện viên chó ra ngoài. Gã muốn một mình xem kịch. Thế nhưng đột nhiên một cuộc gọi đến, khiến cho trái tim gã nhất thời trĩu xuống.
Cũng đồng thời, nơi xa có tiếng mô tơ xe hơi truyền đến, kèm theo còn có những thứ âm thanh hỗn tạp khác nữa. Chiếc xe đó càng lúc càng tiến lại gần, càng lúc càng gần.
Chiếc xe đâm nát hàng rào bảo vệ bên ngoài vườn hoa, trên đường lao như tên dẹp bay hết tất cả chướng ngại vật, cuối cùng chiếc xe ngoặt một vòng cua lớn, trực tiếp húc bay một con chó không kịp né tránh.
Chiếc xe thắng gấp ở ngay bên cạnh Hứa Huệ Chanh.
Cửa xe mở ra, Chung Định chậm rãi bước xuống.
“Thật mệt chết tôi rồi.” Thẩm Thung Nhạn ném chậu hoa cuối cùng lên đầu con chó, sau đó lau mồ hôi, lớn tiếng nói, “Tình yêu của Cựu Hôn Phu tiên sinh đối với em có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt tỏ rõ, em biết mà, anh nhất định sẽ đến cứu em.”
Hứa Huệ Chanh ngã ngồi ở một bên. Ban nãy trong lúc hỗn loạn, cô dốc sức kiềm chế cơn sợ hãi của mình, mà nay khi thấy người đàn ông này, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm.
Chung Định không quay đầu lại nhìn cô, trong mắt hắn không một tia sáng, chỉ có khói mù đen kịt. Hắn nhìn thẳng về phía Phượng Hữu.
Phượng Hữu để lộ ra nụ cười thanh xuân nhãn hiệu của mình, “Anh Chung Định sao cũng đến rồi vậy, là chị Thẩm báo cho anh biết à?”
Thẩm Thung Nhạn lại chen vào một câu, “Đây là tâm linh tương ứng của Cựu Hôn Phu tiên sinh với tôi đó.”
Hứa Huệ Chanh im lặng, cô nhìn vào bóng lưng của Chung Định, đó là sức mạnh dẹp bỏ hết toàn bộ bất an trong cô.
“Tiểu Sơn Trà, em đi trước đi.” Giọng nói của Chung Định rất trầm thấp.
“Được.” Cô nghe ra hắn đang kiềm chế, không hỏi gì cả.
“Ôi ôi ôi, nơi này đáng sợ quá.” Thẩm Thung Nhạn chạy đến bên cạnh Hứa Huệ Chanh, kêu là, “Tôi cũng muốn đi.”
Chung Định vẫn nhìn thằng về phía Phượng Hữu, “Cô ta sẽ đưa em đi.”
Hắn không nói rõ “cô ta” trong câu là ai, thế nhưng Hứa Huệ Chanh lại biết rõ, hắn đang nói chuyện với cô.
Thẩm Thung Nhạn nhặt lại chiếc túi xách của mình, sau đó đi về phía xe của Chung Định, mở cửa xe ở vị trí lái ra.
Hứa Huệ Chanh đi theo sau. Vào lúc sắp bước lên xe, cô liếc nhìn Chung Định một cái, tự nói với mình, “Chung tiên sinh, em ở nhà đợi anh.”
“Tôi đã muốn lái thử chiếc xe này từ lâu rồi, hôm nay thật là cơ hội lớn.” Thẩm Thung Nhạn nổ máy, rất đắc ý. Cô nàng lấy máy chụp hình kỹ thuật số ra, quay đầu lại nói với Hứa Huệ Chanh, “Cựu Tình Địch tiểu thư, nhanh chụp cho tôi một tấm, tôi phải đem khoe với đám bạn nữa.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người một hồi, sau đó gật gật đầu.
Thẩm Thung Nhạn tạo dáng tư thế cầm lái xong còn không quên nhắc nhở, “Chụp một nửa cái hiệu xe trên vô lăng là được rồi, không cần phải quá trực tiếp đâu. Tôi là quý tộc hào môn có kỹ năng khoe giàu riêng biệt đấy, ưa chuộng kiểu khoe trong lúc “vô ý”.”
Hứa Huệ Chanh lại gật đầu, ấn nút chụp hình.
Thẩm Thung Nhạn liếc nhìn tấm hình một cái, rất hài lòng, “Tướng mạo xinh đẹp ấy, thật sự là chụp thế nào cũng đẹp hết.” Nói xong, cô nàng đạp chân ga, vô lăng xoay hai vòng thật nhanh.
Chiếc xe dọc theo con đường vừa tiến vào ban nãy, giờ gào rít phóng đi.
—-
Chung Định đợi khi xe chạy xa rồi, mới chậm rãi đi về phía Phượng Hữu.
Phượng Hữu thu lại thần sắc, thanh xuân dạt dào ban nãy đã tiêu tan không tung tích, “Thì ra anh Chung Định và chị Thẩm kết đồng minh.”
“Tao thích kết đồng minh với cô ta à?” Chung Định coi thường.
Giao tình của hắn và Thẩm Thung Nhạn không sâu, thế nhưng, hắn chắc chắn là cô nàng sẽ không làm hại Hứa Huệ Chanh. Bởi vì, dựa trên bản chất nào đó mà nói, Thẩm Thung Nhạn và hắn là cùng một loại người.
Phượng Hữu không nói rõ được bây giờ có tâm trạng thế nào với Thẩm Thung Nhạn, “Vậy thì anh và chị ta có cùng chung một mục đích rồi.”
Mà cái mục đích chung này, chính là gã.
“Ân oán của mày và cô ta, tao không muốn biết.” Chung Định khởi động cổ tay, lạnh lẽo nói, “Ai đụng đến người phụ nữ của tao, thì người đó chuẩn bị mà chết đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro