Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Lấy chồng theo...

Công Suất Tiêu Thụ

2024-10-07 11:28:01

Tuấn Anh chở tôi đi dạo quanh huyện một vòng, sơ qua những nơi chúng tôi từng lui đến. Cậu ấy kể có nhận được thư mời của trường cấp hai nhưng chưa muốn về, nếu thuận lợi thì khai giảng năm sau hoặc năm sau nữa sẽ về trường tài trợ một căn tin, một phòng thi đấu và nâng cấp sân bóng đá bên cạnh rừng bạch đàn.

Tôi còn nhớ lúc nhỏ, thỉnh thoảng ngồi dưới cái nắng sân trường óng ả vàng rực cũng có được nghe giới thiệu một nhóm cựu học sinh nào đó làm ông này bà nọ về trường cấp hai, cấp ba động viên đám nhóc tụi tôi học hành tiến tới sau đó tặng cho trường đủ thứ trang thiết bị hiện đại.

Hiện tại, người mà tôi ngày đêm ngưỡng mộ từ tấm bé xíu đến giờ cũng đã trở nên thành đạt xuất chúng, được mời danh dự về trường để tự hào tôn vinh tấm gương sáng cho các bé học sinh noi theo. Người ấy cũng là anh tài kiệt xuất không thua kém ai nên mới có thể đóng góp cho trường vô vàn vật chất lớn lao đến thế.

“Thuận lợi là thế nào? Nếu anh không đủ tiền thì em sẽ cùng anh góp đến tháng 9 năm sau cũng kịp mà. Tặng trường phòng thi đấu và trang thiết bị thể thao cho mấy em cũng tốt rồi.” Tôi nghiêng mặt sang nhìn cậu ấy.

Tuấn Anh bật cười: “Trong mắt em, anh nghèo thế à?”

Mặt tôi nóng lên, không phải vì câu trêu ghẹo này mà vì được cẩn thận chiêm ngưỡng khoảnh khắc cậu ấy bất ngờ cong môi trông vô cùng đẹp trai. Tim tôi đập thình thịch dần nảy nhịp nhanh hơn, cảm nhận góc hàm khi cười trông bớt sắc bén sẽ khiến cậu ấy không còn bao nhiêu nét nguy hiểm nữa mà thay vào đó là vẻ quyến rũ chết người. Vậy thì tính ra kiểu gì cũng sẽ nằm xuống dưới thân sắc hương ngọt ngào này rồi. “Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu”, câu này chẳng phải đang nói về chúng tôi hay sao?

Tuấn Anh vẫn hướng về phía trước chuyên chú lái xe, nét mặt lại nhanh chóng chuyển về nghiêm nghị, điềm tĩnh nói: “Thuận lợi ở đây ám chỉ việc rước em về dinh đấy. Trước đây anh không được gần em nên buồn chẳng muốn quay lại, hiện tại lại chưa chắc đã nắm được người trong tay. Nên là trường mình có phát tài hay không còn phụ thuộc vào việc anh cầu hôn có thành công hay không.”

Thấy Tuấn Anh ra chiều vô cùng nghiêm túc, tôi không nhịn được mà phì cười, sau đó lại thành nghiêng ngả cười lớn thành tiếng, một tay cậu ấy lái xe còn một tay vươn sang đỡ trước ngực cho tôi khỏi vì xóc nảy mà va chạm đau người. Hồi xưa, lần đầu tiên cậu ấy chở tôi đi chơi bằng ô tô cũng hành động chu đáo y như lúc này.

Tôi nghiêng đầu, bám lấy tay cậu ấy, cọ má lên cánh tay ấm áp, ánh mắt vì vui vẻ mà híp cả lại, “Anh nói vậy làm em thấy áp lực, tự nhiên phải gánh vác cả trường trung học trên vai.”

Tuấn Anh rướn cơ thể qua, vội vã hôn kêu một cái lên môi tôi, sau đó mỉm cười, gãi cằm tôi, nói: “Ồ~ Vậy sao? Anh không cố ý đâu, xin lỗi nhé! Thế thì em đồng ý hay từ chối anh cũng không tài trợ cho trường mình nữa. Vậy là hết liên quan đến em rồi.”

Tôi ngửa đầu dựa lên ghế cười muốn sái quai hàm.

“Anh chuyên gia ăn nói liên thiên thôi. Hồi xưa cũng vậy.”

Cậu ấy nâng cánh tay nhéo nhẹ cằm tôi, “Nhưng em đã vui vẻ còn gì.”

Đúng là ở bên cậu ấy tôi luôn thấy thoải mái, hạnh phúc.

“Anh nói chuyện không được hoa mỹ nhưng tình yêu anh trao em là vô cùng chân thành, cao quý nha An. Em mà hoài nghi tình cảm của anh cũng bậy bạ, liên thiên là anh đè em ra tụt quần đánh mông đấy.”

Tôi lại bật cười.

“Cười hoài, đáng yêu quá! Bây giờ thuê khách sạn ôm nhau cởi truồng nằm tập thể dục cho ấm hay ra bờ hồ ngồi hứng gió lạnh lẽo như hai thằng khùng, em chọn cái nào?”

Tôi ôm bụng cười không nhịn được, phải đánh lên cánh tay cậu ấy một cái, “Anh không nói chuyện bình thường thì làm sao em ngưng cười được?”

“Ngưng cười làm gì~ Em cười rất đẹp, anh vừa nhìn sơ qua đã đổ đứ đừ rồi, lúc nào cũng suy nghĩ cách làm sao có thể rước em về nhà sống chung trọn đời.”

Má tôi lại nóng lên giữa tiết Đông lạnh giá, nhanh chóng quay mặt sang phía cửa sổ. Đối với tôi, lời chân thành thẳng thắn xuất phát từ tận tâm can này mới là câu tâm tình mĩ miều nhất thế gian.

Tôi không trả lời cho câu hỏi hồi nãy nhưng nhìn hướng đi thì trái tim bồi hồi biết Tuấn Anh đang lái xe ra hồ rộng.

Nếu cậu ấy muốn làm gì đó thật thì cũng không nhất thiết phải thuê khách sạn để tôi bối rối. Chúng tôi nhún theo nhịp trên xe cũng đâu phải lần một lần hai đâu mà phải ngại nữa.

Nhưng Tuấn Anh muốn nhìn quê hương dấu yêu này, tôi cũng vậy, tôi cũng muốn ngắm người yêu dấu đứng trên mảnh đất thân thương.

Cảm ơn ông Trời đã lắng nghe lời thỉnh cầu của con, cảm ơn Tuấn Anh đã vô cùng trân trọng đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm của chúng ta, cuối cùng... cuối cùng An cũng đợi được ngày này rồi.

Thoáng chốc, sống mũi tôi cay xè...

Trước khi xuống xe, Tuấn Anh cởi áo khoác của tôi sau đó bắt buộc tôi mặc thêm một áo len tay dài vào nữa, rồi tới áo khoác nỉ bông của tôi, lại mặc thêm áo gió của cậu ấy, tay chân cổ đều quấn kín mít, nón áo khoác cũng buộc lên quá khuôn miệng chỉ chừa một cái lỗ con con, bọc tôi thành con gấu vải to đùng đùng. Nói rằng tôi sống ở Sài Gòn thời tiết nóng quanh năm nên về đây không chịu nổi lạnh như thuở bé đâu.

Tôi thò tay nới lỏng cái lỗ trên mặt rộng xuống cằm, kéo khoá áo khoác ngoài cùng xuống, dở khóc dở cười, nói: “Em không lạnh đến mức ấy đâu.”

Hai bàn tay to đùng ôm khuôn mặt tôi, xoay qua xoay về, nhanh chóng hôn 'chụt' hai bên má, lại kéo khoá lên, nói: “Đừng chủ quan, em không lạnh là do nãy giờ ở trong xe ấm áp thôi, ngoài hồ gió lùa lạnh dữ lắm! Cứ cẩn thận giữ ấm kẻo về ăn Tết có mấy hôm lại bệnh sốt không đi chơi được.”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng gì hết. Nghe lời. Ngoan, anh thương.”

“Nghe em nói đã được không?”

“Được. Chuyện gì anh cũng nghe em nhưng em phải mặc ấm nhé?”

Tôi gật gật, “Em biết rồi nhưng anh cũng nên mặc áo khoác vào đi.”

“Anh không lạnh.”

Tuấn Anh dứt khoát nói xong thì mở cửa nhưng còn chưa nhấc nốt cái chân còn lại ra khỏi xe đã xuýt xoa một tiếng: “Shhh... Đệt!”, sau đó co rúm người nhanh chóng chui vào ngồi phịch xuống ghế lái, lập tức đóng cửa cái rầm, chặn tiếng gió thổi hù hù dữ dội ở bên ngoài.

“Ha ha ha ha...” Tôi lăn đùng ra ghế, há to miệng cười như được mùa, chọc ghẹo: “Nghe đồn anh không biết lạnh mà~”

Tuấn Anh cũng bật cười, vội vàng lục cái áo khoác da màu đen, vừa mặc vừa đáp: “Thì anh có lạnh đâu, là thằng em anh lạnh tụt vòi nên anh lo cho an nguy của nó thôi, dẫu sao nó có mệnh hệ gì thì em cũng là người thiệt.”

Nói xong lại tiếp tục ngông nghênh ngẩng cao đầu bước ra lần nữa, còn nhướng mày trêu ghẹo trông vô cùng lưu manh khiến tôi cứ nhìn theo cười hoài. May mà lần này cậu ấy đứng thẳng sống lưng lấy lại phong thái đĩnh đạc thường ngày, tôi ngồi im re đợi cậu ấy đi vòng qua bên này lịch lãm mở cửa.

Tuấn Anh cúi xuống dang hẳn hai cánh tay, tôi nhìn trước ngó sau một phen sau đó nhào vào lòng để cậu ấy bế lên.

Chúng tôi không ngồi trên nóc ô tô mà đi ra hướng bờ hồ. Tôi bảo Tuấn Anh đặt mình trên bậc thềm bờ đê, ban đầu cậu ấy đứng sóng vai ôm tôi, mấy giây sau lại đứng phía sau ôm tôi, một chút xíu lại vòng ra phía trước, bóng tối phủ xuống, che chắn sạch sẽ tầm mắt của tôi luôn.

Tôi buồn cười, nện lên ngực cậu ấy một cú, “Anh đứng thế này thì sao em nhìn thấy gì nữa?”

“Em thấy anh là đủ rồi.” Vì bậc thềm không rộng nên chúng tôi dán sát vào nhau, Tuấn Anh vòng cánh tay ôm chặt lấy eo ngăn tôi khỏi ngã.

Tim tôi rung động, ngón tay xoắn cả vào nhau, giọng cũng vô thức hạ xuống nhẹ nhàng: “Không phải anh muốn ngắm cảnh hồ sao?”

“Ai nói anh muốn ngắm cảnh hồ? Anh đi đến nơi nào cũng chỉ muốn ngắm nhìn một mình em thôi. Hay là vào lại trong xe ngồi nhé?”

“Anh lạnh à?”

Tuấn Anh hôn hôn tóc tôi qua lớp mũ, “Không, nhưng ở đây gió lớn quá, anh sợ em bệnh, anh không yên tâm.”

Tôi mỉm cười, “Vậy thì anh yên tâm đi, đừng quá lo lắng như thế, em cũng đâu phải... à không,“ tôi cười cười, nói tiếp: “em là em bé nhưng là em bé khoẻ mạnh mà. Anh đứng bên cạnh nắm tay em đi. Nếu thấy lạnh em sẽ nói liền, hiện tại em mặc mấy lớp áo quần lận đó.”

Tuấn Anh ôm khuôn mặt tôi lên, sờ hai vành tai, áp mặt vào má tôi để kiểm tra, lại tháo bao tay của tôi ra xác nhận từng thớ thịt đúng là ấm áp mới yên tâm đeo lại rồi nắm tay đứng bên cạnh tôi.

Tôi ngọ nguậy rút ra, tự tháo bỏ găng tay bên trái rồi đan từng ngón tay mình sưởi ấm cho da thịt trân quý của người trong lòng.

“Hôm anh rời đi... trời mưa rất lớn... hôm đó em đã ở đâu vậy?” Giọng Tuấn Anh ngập ngừng.

Tôi ngước lên nhìn ánh mắt xa xăm, “Sao anh biết trời mưa?”

Cậu ấy không trêu ghẹo rằng trên đời này chuyện gì cũng biết, chỉ chớp mắt một lần, chậm rãi nói: “Anh đã hỏi thăm...”

Sau đó nghiêng mặt đau đáu nhìn xuống tôi, “An à, anh đã hỏi thăm về em. Cứ mười phút lại có một thằng thay phiên nhau đến nhà em mua đồ, lúc âm u trở giông đến khi mưa tầm tã, nhưng đều chưa từng gặp suốt từ trưa tới tối muộn. Cục cưng của anh, em đã đi đâu vậy?”

Tim tôi nhói lên, đau buốt lan ra cả đầu ngón tay, nửa vì nhớ lại quá khứ nhức nhối nửa lại vì thương tâm cảm động tấm chân tình thuở ban sơ.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Em ở đây.”

“Em ra hồ?” Ánh mắt Tuấn Anh ngạc nhiên xen lẫn kinh hãi, nắm chặt lấy vai tôi, cúi xuống hỏi: “Em ra đây làm gì? Mưa gió không ở trong nhà mà ra đây là sao hả An? Em muốn ăn đòn à?”

Năm đó đứng ở nơi này tôi cũng nhìn thấy “Tuấn Anh” hiện ra mắng vì tôi không ngoan.

Tôi cười cười, kéo tay cậu ấy ra, đặt tay mình lọt vào bên trong bàn tay rộng lớn, “Em ra đây nhớ anh, tụi mình lúc nhỏ hay ra hồ ngồi chơi mà.”

Tuấn Anh bảo bọc lấy tay tôi kín kẽ, thở dài: “Em nói có thật không? Em... không nghĩ... linh tinh đấy chứ?”

Có nghĩ... nhưng đã không làm nên mới vượt qua tháng năm dài rộng mà được đứng ở đây bên cạnh người tôi thương.

Tôi đã kiên trì

Tôi đã can đảm

Tôi đã mạnh mẽ

Tôi lắc đầu, nhe răng cười, “Không đâu, em chỉ ra đây chơi thôi.”

“Em ra đây khóc.” Tuấn Anh nhíu mày, nhấn mạnh.

Môi tôi run rẩy, không cười được nữa, ánh mắt lảng tránh ném ra phía mặt hồ.

“Trời mưa em có biết chạy đi trú không vậy An?” Giọng Tuấn Anh trầm trọng, sốt sắng.

Tôi gật gật, vươn tay chỉ về phía xa xa, “Em có chui xuống gầm cầu trú mà, anh yên tâm, em không dầm mưa đâu.”

“Làm sao mà hết yên tâm được. Cả đời này anh đều lo lắng cho em.” Cậu ấy thở hắt ra nặng nề, lập tức ôm chầm lấy tôi vào lòng.

Tôi cắn môi dưới run rẩy của mình, cố kiềm chế không được rơi nước mắt, “Hôm sau em cũng không sốt bệnh đâu, em ăn hết sạch hộp súp anh để lại, bị hư rồi nhưng ăn xong em vẫn khoẻ mạnh bình thường, chắc ông Trời thương em đấy.”

Vòng tay Tuấn Anh ghì chặt hơn, gục đầu xuống vai tôi, hô hấp nặng nề, “Sao em lại ăn? Hư rồi thì cứ bỏ đi thôi. Sau này anh lại mang đồ ăn tới cho em nữa mà.”

Tim tôi liên tục nhói lên, giọng hờn giận trách móc: “Sau này ư? Sau này là khi nào? Sau này lâu lắc lâu lơ như vậy! Làm sao em chờ nổi đây? Lúc đó là lần cuối cùng anh đưa đồ ăn rồi, em nhất định phải ăn hết!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh xin lỗi, là lỗi tại anh hết, anh về trễ quá, để em của anh phải đợi chờ mòn mỏi... Em đánh anh đi An... Anh thương em quá rồi phải làm sao đây...”

Chúng tôi mang trái tim từng tổn thương vỡ nát mà ôm nhau rất lâu, rất rất lâu, xoa dịu cho tới khi tâm hồn được sưởi ấm lành lạnh.

Tôi mới tò mò đề nghị: “Anh nói rõ chuyện anh và An Bình gặp nhau cho em biết đi?”

“Ừ,“ Tuấn Anh đứng thẳng người dậy, siết lấy tay tôi, nắn nắn hai lần, sau đó hít sâu một hơi. Cậu ấy cao to nên nhịp hô hấp cũng khoẻ hơn người thường, tự nhiên nín biết bao lâu xong thở hắt ra mạnh bạo khiến tôi giật nảy cả người.

Tôi buồn cười, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Tuấn Anh cũng cười, xoa xoa đầu tôi: “Anh đang lấy can đảm để chuẩn bị tinh thần thành thật khai báo đây.”

Lần này đến lượt tôi nắn lại tay cậu ấy, như cẩn trọng dỗ dành chú sói hoang lạc lõng.

Sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Hồi xưa, hôm anh đi ấy, em từng thấy hai người cũng đứng ở vị trí này, cùng là nam giới và cũng tay trong tay như chúng ta bây giờ.”

Tuấn Anh nâng cánh tay, hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi thật lâu, ánh mắt nhìn xuống tôi vô vàn say đắm.

“Lúc đó em có thêm hy vọng, nghĩ về tương lai gần nào đó cũng có thể công khai nắm tay anh mạnh mẽ cùng nhau vượt qua định kiến như họ.”

“Tuy rằng bây giờ thời gian... đúng là có hơi lâu một chút...” Tôi liếc sang nơi khác, chớp mắt lia lịa.

Tuấn Anh vội vã nắm cằm tôi quay lại, hôn lên khoé mắt đỏ ửng nóng rực của tôi, thổn thức nói: “An à, em đừng khóc... anh xin lỗi em nhiều... Thật sự...anh chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi em cả.”

Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Em không khóc đâu, chỉ là... nhìn lại một quãng đường dài gian nan này thì có hơi xúc động thôi. Anh cũng không phải xin lỗi em, tuy rằng em vẫn chưa thực sực hiểu rõ nhưng chỉ cần biết anh có lý do là đủ rồi, em không hận anh nữa nên anh cũng đừng tự trách bản thân.”

“Cảm ơn em.” Tuấn Anh mỉm cười, vòng cánh tay rắn chắc ôm chặt tôi vào lòng.

Tôi hít một hơi thật sâu vào lồng ngực hương sương đêm vương mùi tuyết tùng giữa trời Đông, tiếp tục cất lời: “Vừa nãy em chưa nói xong. Thời gian chúng ta xa nhau thực sự rất lâu, thậm chí anh còn chẳng cho em biết em có cần phải chờ đợi nữa không thì em vẫn biết ơn khi anh đã trở lại. Cảm ơn anh thật nhiều. Có một câu anh nói đúng, trên thế gian này chẳng ai thương em nhiều như anh. Nên hôm nay nắm tay nhau đứng ở đây, trong lòng em vẫn luôn không tin, cứ có cảm giác đây là một giấc mơ vậy. Em sợ sáng mai tỉnh dậy mẹ và em Bình sẽ chẳng ai nhớ là Tuấn Anh đến nhà mình. Em sợ tất cả ngọt ngào này là do em tự tưởng tượng rồi thêu dệt lên.”

“Không đâu, không đâu...” Tuấn Anh vội vàng cúi xuống, ôm lấy hai má tôi xoa xoa miết miết, nhìn sâu vào mắt tôi, cầm tay tôi luồn vào trong vạt áo, đặt lên lồng ngực trái ấm nóng nơi có trái tim đang nảy lên từng hồi mãnh liệt: “Em nhìn anh đi, cảm nhận nhịp tim của anh thử xem, An à, anh đứng đây yêu em chân thật, anh là Tuấn Anh bằng xương bằng thịt trở về bên em thương em, cưng em đây. Nên em đừng nghĩ là mình đang tưởng tượng nữa nhé? Đừng sợ hãi điều gì cả vì anh luôn giữ lời hứa bảo vệ em, dù có hơi muộn nhưng chẳng phải anh đã trở về đây rồi sao? Anh từng hứa hẹn gặp em trong giấc mơ cũng là sự thật, nếu em sợ hãi thì đêm nay anh sẽ đến bóp nát xua tan cơn ác mộng cho em. Trong giấc mơ của chúng ta sẽ chỉ còn có ngọt ngào thôi, ngày mai thức dậy em sẽ nhìn thấy anh đầu tiên, sau đó anh đưa em vào thăm ông nội. Cục cưng nhé?”

Tôi hấp tấp gật đầu, nhón chân chủ động ngậm nhẹ môi dưới của Tuấn Anh, cậu ấy ôm siết ghì chặt lấy tôi, luồn lưỡi vào mơn trớn, cuồng nhiệt làm sâu thêm nụ hôn.

Sau đó tôi rủ cậu ấy xuống bên dưới ven mặt nước, Tuấn Anh ngồi lên tảng đá còn tôi ngồi trong lòng cậu ấy.

Tuấn Anh kể lại cậu ấy liên lạc với An Bình trước cả năm em ấy ra Bắc, cũng thăm dò thị trường kỹ lưỡng cẩn thận, chuẩn bị chu đáo mọi thứ, còn thuê cả thạc sĩ, kỹ sư nông nghiệp giỏi, ổn thoả cả rồi mới rủ em ấy ra đem hoa về lập nghiệp. Lúc đó không liên lạc với tôi nên cậu ấy sợ tôi giận, cũng sợ tôi trách móc An Bình làm phiền người khác nên dặn dò An Bình giữ bí mật.

Thực ra lúc đầu An Bình chỉ biết chúng tôi là bạn bè cực kì thân thiết, Tuấn Anh không hề kể ra ân ái trong quá khứ nhưng sau khi biết chúng tôi không hề qua lại với nhau nhiều năm cộng thêm lời dặn dò tỉ mỉ khó xử ấy... An Bình liền hiểu tất cả.

“Em có trách anh kể lại hết chuyện mình cho Bình biết không?” Tuấn Anh hỏi.

Tôi dựa lên vai cậu ấy, lắc đầu, “Em thương nó nhất, cũng không định giấu. Anh kể thì sau này em đỡ phải nói lại thôi, cũng tốt mà.”

Tuấn Anh nhéo nhẹ mũi tôi, “Thương Bình nhất vậy anh xếp thứ mấy?”

Tôi phì cười, gạt tay cậu ấy, “Anh á hả~ anh xếp ngoài chuồng gà~”

Tuấn Anh bật cười, cũng chẳng giận mà cúi xuống mổ lên khắp khuôn mặt tôi 'chóc chóc' liên hồi y như gà thật.

“Thực ra, cũng không phải anh chủ động kể. Anh phải khen một câu, Bình nó thương em nên chuyện về em nó khá tinh ý, nhạy bén, thông minh. Nó chỉ hỏi anh một câu, tại sao không liên lạc với em, anh bảo mình có lý do cá nhân không tiện nói.”

“Lúc đấy nó chẳng có thái độ gì, anh tưởng qua mặt được rồi, nhưng đến ngày hôm sau gặp lại thì Bình hỏi thẳng thắn 'Có phải anh thích anh An nhà em không?' Anh suy nghĩ một hồi, cảm thấy trước sau cũng phải cưới em về tay bằng được nên mặc kệ lúc ấy tình hình đang rối một mớ bòng bong mà gật đầu khẳng định 'Đúng vậy, anh thích anh An, anh yêu anh ấy, anh có tình cảm với anh An.' Anh cảm thấy nó đủ lớn đủ nhận thức rồi, giây phút nó hỏi anh câu đó chắc chắn trong lòng nó cũng không đơn thuần nghĩ thích là bạn bè cảm mến chơi hoà hợp với nhau nên anh nói rõ ràng luôn.”

“Rồi Bình phản ứng thế nào?” Tôi tò mò vô cùng.

Tuấn Anh phì cười, lắc đầu nhẹ: “Chẳng phản ứng thế nào cả. Thấy em trai nhà mình đỉnh chưa?”

“Là sao? Sao lại không phản ứng?” Nghe vậy, tôi còn hồi hộp hơn, sợ khi đó Bình phản cảm, phản đối.

“Thật. Anh thấy tính thằng Bình nhà mình giống anh y hệt, nếu là anh, anh cũng chẳng phản ứng. Nó vẫn đi làm bình thường mất một ngày, đến tối nó mới hẹn anh đi nhậu nói chuyện.”

“Anh thì cảm thấy bản thân yêu em đàng hoàng thẳng thắn, không cần phải giải thích hay trình bày với ai hết, nhưng với mẹ mình hay em trai thì lại khác, anh cần phải có lời... ừm... thưa gửi, xin phép đàng hoàng.”

Tôi mỉm cười, rướn lên hôn vào má Tuấn Anh một cái, cậu ấy vui vẻ đưa mặt tới, tôi hiểu ý, mổ thêm mấy cái liên tục nữa thật kêu.

“Anh nói là mình đơn phương yêu em...”

Tôi tiếp lời: “Giống y như cách anh nói với lớp trưởng.”

Tuấn Anh gật đầu, “Nhưng em biết sao không An, Bình nó không đần như thằng chó Đức...”

“...”

Trời ơi uổng công lớp trưởng coi cậu ấy như anh em sống chết có nhau!

Tôi dở khóc dở cười bóp miệng cậu ấy một cái, ngăn chặn câu tiếp theo, nhẹ nhàng trách móc: “Anh này~ Sao lại nói bạn mình như thế? Như vậy là không tốt đâu.”

Tuấn Anh nắm tay tôi, hôn lên từng ngón: “Ừm... xin lỗi bạn An vì tớ quên mất lại lỡ miệng nói chuyện vô văn hoá rồi.”

Tôi cười khúc khích.

“Bọn anh thân thiết nên không để ý tiểu tiết đâu, nó cũng gọi anh bằng mấy câu tục tĩu mà, chẳng qua là em không biết, nhưng mắng chửi vậy chứ trong lòng không bao giờ để bụng.”

Tôi ngồi bật dậy, bực bội hỏi: “Nó chửi anh cái gì? Nó chửi anh thế nào?”

Tuấn Anh cười rung hết cả người.

Không phải tôi ghẹo cho cậu ấy vui mà tôi khó chịu khi biết người khác mắng bạn trai mình.

“Em hỏi làm gì?” Cậu ấy nhéo nhẹ má tôi như nựng con nít.

Tôi không muốn làm em bé nữa, những lúc như thế này chỉ muốn là người trưởng thành để bảo vệ người trong lòng thôi. Nếu là bố mẹ cậu ấy mắng thì tôi còn nhẫn nhịn cam chịu, đằng này lại là lớp trưởng nên dễ xử vô cùng. Vậy là đứng bật dậy, nắm hai tay thành đấm bên người, dứt khoát bảo: “Anh cứ nói ra đi, mai em tới nhà nó em múc nó luôn!” Thậm chí ngay bây giờ xuất phát đến nhà nó cũng còn được!

Tuấn Anh ngửa đầu lên trời bật cười thành tiếng sảng khoái sau đó tóm cổ tay kéo tôi ngã nhào vào lòng dây dưa hôn môi một hồi lâu.

Lúc nhẹ nhàng tách ra, cậu ấy chưa ngẩng đầu lên vội mà dịu dàng hôn nhẹ, ngậm mút hai cánh môi của tôi từng chút một, hôn đi những ân ái ẩm ướt. Mỗi lần lưỡi mềm chạm đến, tim tôi đều nhảy nhót tê rần, muốn giây phút đầu mũi chạm nhau này triền miên mãi mãi.

Giọng cậu ấy trầm ấm khàn khàn, “Ngoan, để anh kể chuyện An Bình cho nghe, để chút nữa về mà chưa nói xong thì em lại tò mò không ngủ được.”

Tôi thở hổn hển: “Để để tối nói cũng được mà.”

Cậu ấy vươn lưỡi luồn vào cuốn lấy đầu lưỡi tôi, đảo khuấy một chút mới lắc đầu: “Đêm nay... chúng ta ngủ riêng.”

Tôi sửng sốt, phút chốc tỉnh táo thoát khỏi cơn mê man, mắt trợn tròn chưa nói thành lời nhưng cậu ấy lại tiếp tục gật đầu khẳng định, hôn xuống trán tôi.

“Anh nói thật, chúng ta tạm thời ngủ riêng, mẹ chuẩn bị phòng cho anh lâu nay rồi. Em... không định cho mẹ biết đúng chứ?”

Tôi há miệng nửa ngày, thở dài khe khẽ, gật gật, “Em... em chưa sẵn sàng.”

“Ừ, anh hiểu.” Cậu ấy nhẹ nhàng miết lên vết bớt của tôi liên hồi, chăm chú nhìn xuống, “Em nghe anh nói này, bất cứ khi nào em sẵn sàng thì hãy nhớ có anh luôn cùng em đối mặt nha An! Em nghe rõ lời anh không? Anh không bao giờ để em phải một mình nữa. Anh đã chuẩn bị từ rất lâu, rất lâu. Lúc nào anh cũng trong tâm thế luôn sẵn sàng nên em chỉ cần nói với anh một tiếng là 'Tuấn Anh ơi em muốn mẹ biết chuyện mình', chỉ cần cho anh hay thôi thì anh tuyệt đối không do dự. Anh sẽ là người chủ động đưa em về thưa chuyện đàng hoàng, xin phép mẹ cho anh được chăm sóc em đời đời kiếp kiếp. Em hiểu những lời anh nói không?”

Tôi lao vào lồng ngực rộng rãi yên bình, gật đầu lia lịa.

Tuấn Anh vỗ lưng đều đều, hôn hôn tóc tôi: “Ngoan lắm! Nhớ là nhất định không được tự ý nói ra khi không có anh, hiểu chưa? Anh không cho phép em đối diện khó khăn một mình đâu. Yêu đương là chuyện hai người nên anh phải có quyền lợi của mình.”

Tôi mỉm cười, vòng cánh tay ôm chặt lấy cậu ấy, “Em luôn nhớ lời anh dặn em phải tự lực cánh sinh, sau này đợi anh trở về rồi sẽ gánh vác thay em. Nên bây giờ em không chịu đựng một mình nữa đâu, em không biết, anh phải làm hết, phải đền bù cho em vì thời gian qua bỏ đi lâu đến như vậy.”

Cậu ấy moi khuôn mặt tôi ra, dịu dàng hôn xuống khắp da thịt sau đó áp đầu tôi dựa thêm sát vào lồng ngực nảy trống, bàn tay khẽ vuốt ve nhẹ nhàng, “Được. Anh nguyện dùng cả đời này bù đắp cho cục cưng của anh.”

Chúng tôi cứ thế ôm nhau quấn quýt bên bờ hồ đêm lấp lánh, dưới mặt nước lăn tăn có bóng dáng hai người nam giới khăng khít tương liên chặt chẽ. Bên ngoài gió lồng lộng thổi xào xạc nhưng luôn có một người cao lớn, mạnh mẽ đứng ra che chắn, ngăn chặn mọi bão tố đều dừng lại bên ngoài vòng tay nâng niu dịu dàng nhưng vô cùng kiên cố vững chãi này. Người ấy đặt tôi lên đầu quả tim mà yêu thương, cho tôi những quãng thời gian hạnh phúc, yên bình, trân quý nhất đời. Đây là mùa Đông ấm áp đầu tiên mà tôi cảm nhận được sau rất nhiều năm trái tim chịu đựng đau nhức buốt giá. Thật tốt khi mọi thứ sau bao triền miên khổ sở cuối cùng cũng có ngày chịu quay về quỹ đạo vốn có của nó. Ngày mà tôi có thể thoải mái ngồi trong lòng người tôi ngưỡng mộ, vô tư tự do khóc cười, muốn nói gì thì nói, thích làm gì thì làm cũng không sợ ánh mắt dò xét của người đời nữa.

Anh chồng tương lai của tôi vui vẻ kể lại, An Bình không tin cậu ấy yêu tôi đơn phương.

Em ấy điềm tĩnh nói: “Hai ngày nay em không hỏi tới là để cho anh thời gian cân nhắc thật kỹ, em không phải bạn của anh, em là em trai ruột của anh An, em đã nghĩ anh sẽ chọn cách nói thật. Anh biết tại sao em đồng ý ra Bắc không? Em cũng có mặt mũi chứ, nhưng em vẫn mặt dày ra đây, mặt dày nhận ân huệ của anh. Không phải em ham tiền mà em muốn xác nhận chắc chắn một lần, tiền bạc thì em về rồi làm từ từ trả cả lãi cho anh là được, anh cũng chẳng thiệt nhưng em sợ anh An nhà em chịu thiệt nên em nhất định phải ra. Hồi xưa lúc anh còn ở quê thì em vẫn còn nhỏ, có va vấp nhiều đấy nhưng chưa hiểu, nói đúng hơn là không biết, chỉ mơ hồ cảm thán tình bạn của hai anh thân thiết hiếm gặp, ngàn năm có một. Em chỉ nghĩ được vậy thôi. Nhưng sau này đi học cấp ba, giao du nhiều hơn, em gặp được những người... như anh, nói đúng hơn là như cả anh An nhà em, thì em biết hết. Ngày tụi anh gần cuối cấp, thỉnh thoảng em nghe được tiếng động, sau đó sẽ thấy anh dọn hàng cùng anh An, mẹ em hỏi thì anh nói chạy thể dục ngang qua. Lúc đó em vui lắm, có người dọn giùm thì em không phải dậy sớm nữa.”

Nghe đến đây, tôi phì cười, đúng là trẻ con có khác.

Tuấn Anh nhéo mũi tôi, nói em ấy còn nhỏ nhưng cực kì tinh tế, trưởng thành trước tuổi.

“Mẹ không biết nhưng em ngày ngày leo nóc vượt tường sao mà không nhận ra tiếng động ấy là âm thanh nhảy từ trên cao xuống được. Còn là rón rén sợ bị phát hiện vì mỗi lần em nhảy cũng hành động y như thế thôi.”

Nghe được vậy, tôi chợt kinh hãi, không ngờ An Bình nghi ngờ từ tận ngày đó.

Giọng Tuấn Anh vẫn đều đều, còn ra chiều tự hào hưng phấn như em trai ruột nhà cậu ấy nuôi được vậy.

“Ừ, nó nói có một lần mẹ nghe được nhưng nó cãi làm gì có tiếng gì, vì tiếng cũng nhỏ nên mẹ hoang mang, định đi lên phòng em tìm thì nó ngăn lại bảo rằng mẹ nghe nhầm hoặc là mèo hoang chạy bên ngoài thôi. Hên ghê! Suýt thì lộ! Tại cửa sổ phòng em cao quá. Biết vậy hồi nhỏ anh dùng khinh công rồi, tự nhiên khiêm tốn giấu tài làm gì để em yêu bị ăn mắng là xong luôn.”

Tôi bật cười nắc nẻ.

“An Bình kể có lần nó muốn làm song sắt nhưng em giãy nảy lên lắp bắp không chịu...”

Tôi cắt lời: “Em giãy hồi nào? Em chỉ từ chối bình thường thôi.”

Tuấn Anh tủm tỉm cười, “Em có nhiều thói quen trong vô thức cực dễ thương mà chính em không nhận ra lắm. Lúc em cuống quýt hoặc bối rối muốn phân trần là miệng thì nói lắp, chân hơi nhún nhảy, vai khẽ run lên, hai tay cứ xua xua còn đầu lại lúc lắc, sử dụng toàn bộ ngôn ngữ hình thể y như con nít. Chắc ý An Bình là như vậy thôi. Anh nghe nó kể lại rồi tưởng tượng ra dáng vẻ của em cũng thấy đáng yêu rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thì ra khi ở cạnh người thân, mình có những cử chỉ đần độn như vậy, nhưng tôi cũng không xấu hổ bởi vì hoàn toàn chìm đắm trong hai tiếng “dễ thương” và “đáng yêu” kia rồi. Chỉ cần một người duy nhất này thấy mọi hành động của tôi trông thật ổn trong mắt cậu ấy là đủ.

“Lúc đó nó liên kết lại sự việc, càng thêm khẳng định đêm nào anh cũng ngủ ở phòng em cho tới tận cuối năm. Ban đầu nó nghĩ anh và em là bạn thân, khi nó lên cấp ba rồi hồi tưởng lại thì mới bắt đầu nghi ngờ, khi anh chủ động liên lạc thì nó lại càng thêm chắc chắn, lúc anh dặn dò nó đừng kể lại với em thì nó gần như khẳng định một trăm phần trăm rồi.”

“Nó muốn anh chính miệng thừa nhận chúng ta yêu nhau chứ không phải anh yêu đơn phương.”

“Sau đó anh thuận nước đẩy thuyền có gì nói đó thôi, nhưng cuối cùng vẫn phải cay đắng kết lại một câu tất cả ngọt ngào ấy là chuyện đã từng. Anh bảo 'anh An nhà em đang quen người khác rồi, là nữ giới', nó cũng biết kiểu như anh quen được cả hai giới nên không phải giải thích nhiều.”

“Nhưng em biết sao không An, chính An Bình đã châm thêm dầu cho ngọn lửa le lói trong anh rực cháy thành bó đuốc lớn. Đệt! Nói câu này nghe củ chuối vãi cứt nhưng nó diễn tả đúng nỗi lòng của anh khi ấy.”

“Lúc biết em quen người khác anh cũng không tin, nhưng sau khi biết đó là người bạn gái thân thiết với em nhiều năm từ hồi bé xíu mà em thường vui vẻ kể với anh thì tim anh hụt đi vài nhịp, anh đau lòng chấp nhận... chắc em gặp được thanh mai trúc mã năm xưa nên...”

“Ủa khoan đã! Sao anh biết Lưu Ly là bạn thuở nhỏ của em?” Tôi thắc mắc.

Tuấn Anh cúi xuống luồn lưỡi vào khoang miệng hôn cho tôi mềm nhũn ra nằm phủ phục trong người cậu ấy rồi mới cười khẽ, vuốt khoé môi ẩm ướt của tôi, nói: “Thì anh điều tra.”

“Điều điều...” Tôi thở hổn hển, cố giữ tỉnh táo mà tò mò, “điều tra thế nào cơ?”

Lúc trước có tra ra bạn ấy có người yêu nhưng chuyện chơi thân với tôi từ tận ngày nhỏ thì lại khác, chỉ tôi với Lưu Ly biết với nhau thôi. Nghĩ đến đây, tôi hơi giật mình trong lòng, hình như chuyện này tôi có kể với chú chủ nhà?

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ...

Cậu ấy thơm nhẹ má tôi, “Nghiệp vụ trong ngành, làm sao em biết được.”

Nghe Tuấn Anh nói vậy, tim tôi càng đập nhanh, vội vàng nắm lấy vạt áo da trước ngực cậu ấy, hấp tấp hỏi: “Chú chú chú chủ nhà, chỉ chỉ có chú chủ nhà biết biết...”

“Ngoan ngoan, nói chậm thôi, từ từ, anh nghe em mà.” Con ngươi Tuấn Anh hơi mở lớn, khoé miệng dần cong lên, liên tục vuốt xuôi lồng ngực tôi, “Em nói xem, chú chủ nhà của em biết gì?”

Tôi hít sâu vào, thở mạnh ra, sắp xếp câu từ sau đó chất vấn: “Có phải anh ép buộc chú ấy khai ra không? Cái kiểu dùng quyền lực đe doạ nếu không nói sẽ bỏ tù ấy? Vì chuyện Lưu Ly là bạn thân lúc nhỏ em chỉ kể cho mình chú ấy biết thôi, do ở nhà người ta thì phải xin phép người lớn mới được dẫn bạn về nhà mà.”

Dù sao chú chủ nhà cũng hoạt động không được trong sáng lắm nên bị Tuấn Anh bắt thóp là chuyện đương nhiên, chú lại có họ hàng với lớp trưởng là bạn thân của cậu ấy nên càng dễ dàng tìm hiểu tiếp cận, sau đó lại được đà uy hiếp bán môt nửa nhà để ở bên tôi???

Nghe xong, đôi mắt đẹp mê người kia còn mở lớn hơn, sau đó cười rung hết cả cơ thể, còn ngã ngửa về sau phải dùng cánh tay chống đỡ mới ngồi thẳng dậy được. Cậu ấy ôm theo tôi cúi xuống rửa tay, vừa rửa vừa cười, còn lắc đầu ra vẻ cưng chiều bất lực khiến tôi khó hiểu.

Tuấn Anh hỏi: “Anh là cái thá gì mà có thể đe doạ rồi bỏ tù người ta vậy An? Công an cỏn con thôi mà, anh không tuân thủ luật pháp thì người vào song sắt ngồi là anh đây này.”

Tôi há miệng nửa ngày, cuối cùng nín họng luôn. Biết mình đoán sai rồi nên không thèm xác nhận lại nữa làm gì cho thêm nhục.

“Ở bên cạnh em anh rất vui. Thật đấy! Những gì em nói ra hầu như anh không đoán trước được nên thấy thú vị, trong lòng thoải mái cực kì, cả đời này chắc chắn chẳng bao giờ thấy buồn chán.”

Tôi úp mặt vào ngực cậu ấy, rầm rì: “Anh nói chuyện... ngọt quá~”

“Nhưng em có thích không?”

Tôi gật gật, dụi dụi, cọ cọ lia lịa.

“An này, có phải phong thái của anh khiến em luôn nghĩ anh là dân giang hồ không?”

“... Đúng vậy.” Tôi mạnh dạn đáp.

Cậu ấy nắm cằm để tôi ngước lên, trầm giọng hỏi: “Nếu anh là dân du côn thật sự, em có sợ không?”

Tôi lập tức lắc đầu, khẳng định chắc nịch: “Em không sợ!”

“Được.” Cậu ấy thả lỏng, lại ấn tôi nép vào lồng ngực, gằn giọng nói: “Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, em không còn cơ hội quay đầu nữa đâu.”

Tôi hơi hồi hộp, rụt rè hỏi: “Vậy... anh là... giang hồ thật à?”

Tuấn Anh đáp nhẹ bẫng: “Không.”

“...”

Vậy nãy giờ làm điệu bộ căng thẳng, trầm trọng làm chi vậy ông cố nội?

Thấy Tuấn Anh nhịn cười, tôi nện lên bắp tay cậu ấy một cú mới hả dạ.

Tuấn Anh bật cười, bóp mũi tôi một cái, “Em bé nhà ai mà ngốc chết đi được! Em có dám chắc chỉ mỗi chú chủ nhà biết em chơi thân với bạn gái kia không?”

Tôi phụng phịu nói: “Hồi đó em nhớ em chỉ kể cho mỗi chú ấy thôi.”

Ái Nghi cũng biết, còn biết cả chuyện tôi tìm bạn gái giả nhưng tôi tin tưởng nó tuyệt đối nên chừa nó ra ngay từ đầu. Nếu Tuấn Anh mà điều tra chỗ Ái Nghi thì nó đã kể cho tôi từ đời nào rồi, mà cũng khẳng định luôn là có đánh chết nó cũng không bao giờ tiết lộ bí mật của tôi ra ngoài.

“Ai nói là em phải kể? Anh điều tra đâu cần thiết xuất phát từ miệng em. Chuyện em chơi thân với bạn đó từ hồi bé xíu thì thằng Kiên biết, Duy Dương với Khánh cũng biết.”

“...”

“Diệu Hiền biết, An Bình nhà mình cũng biết.”

“...”

“Mẹ em biết, hàng xóm lâu năm xung quanh xóm em cũng đều biết.”

“...”

Tôi che miệng cười đến nóng hổi cả hai má, “Ừ nhỉ, em quên mất.”

Tại đầu óc cứ chăm chăm vào chuyện mình kể cho ai mà quên mất bạn bè lúc nhỏ ai ai cũng đều biết cả.

Tuấn Anh siết tôi một cái thật chặt, “Em cứ ngố ngố đáng yêu như vậy nên anh sợ mất em cực kì. Sợ em lọt vào tay thằng khác, nó không hiểu em, không biết trân trọng, em lại ngốc như vậy chắc chắn sẽ bị bắt nạt. Lúc trước em quen bạn gái nên anh để cho em chơi bời một thời gian chứ nếu biết em mà quen thằng đàn ông nào chắc anh nổi điên dẹp bỏ hết mà xông vào Nam quậy một trận tưng bừng mất thôi.”

Cậu ấy nói xong thì thở dài nặng nề, “May mà cũng đi đến được ngày hôm nay.”

Tôi rướn lên 'chụt' lên cánh môi nghiêm nghị, nhẹ giọng nói: “Anh đừng nóng giận.”

“Ừ.” Tuấn Anh gật đầu, giãn cơ mặt, vỗ lưng tôi đều đều, “Cũng may thời gian đó An Bình giúp anh vực dậy rất nhiều. Nó bảo anh đợi em chia tay sẽ có cơ hội. Anh nghĩ nó chỉ an ủi, động viên đơn thuần xã giao dành cho người thất tình thôi. Nhưng không phải. Nó nói thanh mai trúc mã của em là anh, nó cũng nói người đem lại cho em hạnh phúc và cả khổ đau cũng là anh. Nó là người kề cận bên em nên quan sát được lúc anh còn ở em vui vẻ nhường nào, khi anh rời đi em như người mất hồn khổ sở ra sao, trên môi tự nhiên xuất hiện những nụ cười giả tạo thế nào, từ năm lớp 12 trở đi khuôn mặt lạnh nhạt vô hồn như là không có cảm xúc. Người ngoài nói lên cấp ba em trông có sức sống hơn nhưng nó nhìn em từ bé tới lớn nên hiểu rõ nhất chuyện em đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhiều đêm nó áp tai vào cửa lắng nghe thấy tiếng em khóc thút thít nên nó đau lòng muốn lập tức ra Bắc đấm cho anh một trận nhừ tử.”

“Nó nói yêu một người là không thể giấu, nhưng nó để ý thời gian em có bạn gái, mỗi khi em trở về nhà đều chưa từng có trạng thái hưng phấn vui vẻ, không gọi điện nấu cháo, không cầm điện thoại nhắn tin, không có cảnh vừa đọc tin nhắn vừa cười tủm tỉm, niềm vui chưa từng đọng trong ánh mắt...”

“Thực ra những điều này anh cũng biết nhưng anh nghĩ em làm việc căng thẳng nên không giống lúc nhỏ dành nhiều thời gian cho yêu đương cuồng nhiệt nên mới có vẻ lãnh đạm. Nhưng sau khi cùng An Bình tâm sự, anh và nó đều tự nhủ cùng nhau mơ hồ xác nhận, chắc em nhầm lẫn giữa tình thân lúc nhỏ rồi sau này thiếu thốn tình cảm nên cứ thế ở gần bạn đó đi tiếp một đoạn đường chứ đó không phải tình yêu.”

“An Bình nói nó muốn nhìn thấy em có thể cười thật vui vẻ như hồi nhỏ nên đặt cược một lần. Nó cùng anh giữ bí mật nhưng anh phải đảm bảo lời hứa sẽ tìm về cua em lại từ đầu. Nếu em chấp nhận quay lại vòng tay của anh thì nó gọi anh một tiếng anh rể, chuyện anh dang tay giúp đỡ nó sẽ nói rõ với mẹ để nâng đỡ anh phần nào, sau này cũng sẽ vun vén nói giúp tụi mình để mẹ bớt giận chút nào hay chút ấy. Còn nếu em không đồng ý thì...”

“Thì sao?” Tôi hỏi.

Tuấn Anh lắc đầu, “Chẳng có thì sao gì cả. Năm đó anh cắt lời An Bình, anh đảm bảo với nó chắc chắn sẽ tìm về chăm sóc, nuôi nấng em thành em bé hồn nhiên, vui vẻ, nhiệt huyết, đầy sức sống y như ngày còn nhỏ. Thật ra anh sợ nó đấm nên không dám nói mấy câu như phá đám cưới hay bắt cóc, xích nhốt em. Ha ha ha...”

Tôi bĩu môi, trêu ghẹo: “Xì~ Cỡ anh mà cũng sợ bị đấm cơ à? Tưởng anh thèm đòn lắm chứ?”

Tuấn Anh cười cười, bóp mông tôi một cái: “Em đấm nhẹ hều, ghẹo em bị ăn đòn cũng thấy xứng đáng. Nhưng An Bình thì chưa chắc, nó bênh anh trai nên sẽ dùng toàn lực, tướng tá lại cao to thế kia, thằng khác anh còn phản kháng chứ em vợ thì anh không dám. Sợ nó đấm một hồi hư mẹ mặt tiền, em chê xấu trai không chịu theo anh về dinh mất thôi. Cả người được mỗi cái mặt coi được. À, đâu...”

Tuấn Anh cầm tay tôi mò xuống đũng quần cậu ấy, nhếch khoé môi cười tà: “Còn cái này cũng tự tin đẹp nữa. Vừa to vừa dài vừa thẳng, lại còn trắng hồng, khoẻ khoắn, hôn một lần là đắm say, hôn hai lần muốn nuốt ngay. Có đúng không?”

“...”

Tôi nghe cậu ấy khoe khoang mà phải cười nghiêng ngả, tiện tay bóp một cái, bóp một hồi phọt ra lửa, phải vào trong xe tập thể dục mất một lúc lâu mới có thể khoan khoái đi về.

Chúng tôi cố gắng làm nhanh để về trước 9 rưỡi tối, sợ về trễ mẹ sẽ mắng, Tuấn Anh bảo con trai nhà lành đi khuya rất nguy hiểm.

Cậu ấy lái xe đi đường vòng về nhà, còn chạy chậm rì rì thua cả người đạp xe mà vẫn phải về tới nhà.

Chúng tôi lưu luyến lén lút nhìn nhau vì sắp phải chia xa, lòng tôi buồn vô hạn vì tận ngày mai mới được gặp bạn trai. Thật chẳng muốn ngủ tí nào, thôi thì sáng mai 1 giờ dậy đánh răng chào buổi sáng rồi tiện thể rủ cậu ấy đi chạy thể dục sau đó ra suối hôn nhau cũng được.

Thấy mẹ vui vẻ bước ra, hai bờ vai đang nhúc nhích sờ soạng đối phương của chúng tôi tự động cách nhau ra cả mét.

“Sao mà về sớm thế?” Mẹ vui vẻ hỏi.

Tôi hơi bất ngờ, gần 10 giờ rồi mà, nhớ lần gần đây nhất về cứ vừa bước chân ra khỏi cửa là mẹ dặn về trước 9 giờ cho an toàn. Chắc hôm nay đi cùng cán bộ uy tín nên mẹ yên tâm hẳn.

“Tụi con đi dạo vòng vòng rồi ăn đêm thôi, có mua miến ngan cho mẹ này.” Tuấn Anh đáp rồi đi xuống bếp lấy tô.

Tôi về phòng thì ngạc nhiên vì vali, cặp táp của Tuấn Anh được xếp ngay cửa phòng mình, còn đang ngây ra thì lại phải giật mình vì mẹ ôm theo một đống chăn bông gối mềm thơm phưng phức cao ngút ngàn tông sầm vào người tôi.

“Ơ! Chưa mở cửa à? Mở ra nhanh lên! Mỏi tay quá!”

Tôi vội vàng mở ra, ôm giúp mẹ đem vào phòng, hỏi: “Thay ga hả mẹ? Con thấy chăn gối mới giặt mà?”

Mẹ đặt cái gối mới tinh xuống, bàn tay vuốt phẳng mấy lượt, cười toe toét nói: “Thay cái gì, là thêm vào. Đêm nay cho Tuấn Anh ngủ ở đây. Hihihihi...”

Tôi: “...”

Tuấn Anh vừa lên tới nghe được: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0