Ngoại truyện Th...
Y Nha
2024-10-14 13:43:17
Editor: Hello tui đã trở lại =)))) Nếu mọi người không nhớ thì tui sẽ nhắc lại, cặp này là niên hạ cún bự công x trầm tính nhân ngư thụ :)) Enjoyyyy
-
"Cái tiêu bản này đặt nhầm chỗ rồi."
"Để tôi xem... phân loại nhầm rồi thì phải."
"Hẳn là sinh viên năm nhất lẫn lộn rồi, cái này vốn đặt ở đâu nhỉ, ây, Do Lạc!"
Sinh viên nam giơ cao tiêu bản lên: "Cậu có nhớ cái tiêu bản này phải để ở chỗ nào không?"
Tạ Do Lạc đứng gần bục giảng, anh đang ghi lại một số mẫu sinh học mới được gửi tới, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt qua đã nói: "Giá tiêu bản số hai, hàng thứ ba, ô thứ hai, nhìn xem có phải chỗ đó trống không."
Sinh viên nam đi theo vị trí anh nói: "Ô, ở đây thật này. Do Lạc, cậu đỉnh vãi! Còn nhớ kỹ được mấy cái này."
"Do Lạc là thiên tài IQ 160 mà, ghi nhớ được dăm ba cái này chỉ là trò trẻ con thôi."
"Haha, phải đó, Do Lạc đúng là báu vật của ban bọn mình, à đâu, phải là niềm tự hào của cả học viện sinh học chứ!"
Tất cả bọn họ đều học chung một ban và tổ thí nghiệm, Tạ Do Lạc từ lâu đã quen với mấy câu trêu chọc ngẫu nhiên của họ trong giờ giải lao để thư giãn đầu óc, anh cúi đầu tiếp tục với công việc ghi chép của mình.
Sinh viên nam nọ cất tiêu bản xong, bỗng nhớ tới chuyện gì đó, bèn đi đến trước mặt Tạ Do Lạc, dựa vào bục giảng giống anh, chọc ghẹo: "Do Lạc, gần đây có chuyện gì hay ho không?"
Tạ Do Lạc không ngẩng đầu: "Chuyện gì cơ?"
Sinh viên nam: "Thì mấy kiểu chuyện hường phấn á, gọi là gì nhỉ, chuyện tỉnh cảm."
Tạ Do Lạc lật trang sổ: "Không có."
Sinh viên nam: "Thật á? Cậu đừng có gạt tôi, lần trước có cô gái chạy tới xin WeChat của cậu mà, tôi nhìn thấy rõ luôn."
"Do Lạc có vụ gì à?"
"Nói vậy là Do Lạc không cho hả?"
"Xin WeChat là một chuyện, người ta có cho hay không lại là chuyện khác, Do Lạc, cậu có cho không thế?"
Tạ Do Lạc nói không.
Sinh viên nam: "Sao lại không cho? Người ta xinh thế kia cơ mà."
Tạ Do Lạc ngẩng đầu: "Cô ấy muốn hỏi tôi mấy vấn đề học thuật."
Sinh viên nam: "Không tệ nha, sau đó thế nào?"
Tạ Do Lạc: "Tôi học khoa sinh học, cô ấy học khoa tiếng Trung, tôi không nghĩ tôi có thể thảo luận học thuật với cô ấy được."
Sinh viên nam: "Tiếc thay cho khuôn mặt này, đúng là đồ thẳng nam đáng chết!"
"Trên đời này làm gì có ai gọi là thẳng nam thực sự, nếu có thì chỉ là xung quanh cậu ta không có ai phù hợp thôi."
"Tôi đồng ý."
"Do Lạc, cậu đồng ý cái gì cơ?"
Tạ Do Lạc thản nhiên đáp: "Phù hợp."
"Thế kiểu nào mới phù hợp cậu? Dính người? Tự lập? Dũng cảm? Hay là tinh tế? Hay là kiểu ngoan ngoãn hoặc nổi loạn? Cậu nói cụ thể xem nào."
Tạ Do Lạc: "Tôi không biết."
"Khó tính ghê, vậy thì tôi thấy ai kia phù hợp lắm."
"Ai?"
"Cái người mà cách ngày lại đến tìm Do Lạc á, còn ai vào đây được nữa?"
"Cậu bảo Thời Du hả?"
"Các cậu giờ mới nhận ra hả? Thật ra tôi vẫn luôn thấy Thời Du rất hợp với Do Lạc, tốt tính ấm áp rộng lượng, lại còn quan tâm chăm sóc người ta, quan trọng nhất còn rất đẹp trai, cực kỳ xứng đôi."
Đề tài lại chuyển sang Thời Du, Tạ Do Lạc vốn luôn bình tĩnh lại chợt cau mày: "Nói vớ vẩn gì đó, đừng lôi cậu ấy ra đùa."
Tạ Do Lạc tính tình lãnh đạm, đối xử với tất cả mọi người và tất cả mọi chuyện với thái độ như nhau, rất dễ khiến cho mọi người cảm thấy anh là một người Phật hệ tốt tính. Mà kiểu người như vậy một khi bị chọc giận thì còn đáng sợ hơn một người có tính khí thất thường.
"Okok, tôi im mồm đây."
"Haha, bảo vệ đàn em mình dữ vậy sao, rồi rồi rồi, tôi không nói nữa đâu."
"Thí nghiệm cũng vừa xong rồi, tối nay tôi mời các cậu bữa cơm nhé, tiện thể tự phạt một ly vì vừa lỡ lời."
Bữa tối miễn phí, không đi là đần, dĩ nhiên mọi người đều giơ tay ủng hộ.
Có điều Tạ Do Lạc lại gấp sổ ghi chép lại, làm cái chuyện đần đó: "Tôi còn có báo cáo chưa viết xong, về ký túc trước, mọi người đi ăn đi."
Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tạ Do Lạc lôi điện thoại ra mình xem giờ, mà đập vào mắt anh đầu tiên lại là tin nhắn WeChat Thời Du gửi hơn mười phút trước:
[Thời Du đại nhân]: Do Lạc, trời mưa rồi, anh có mang ô không, có cần em đến đón anh không?
Nhóm người hẹn ăn uống đã rời đi cả, Tạ Do Lạc đứng ở cạnh cửa, ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra bên ngoài đã mưa trắng trời, cửa sổ đóng chặt cản hết tiếng mưa nên anh không nhận ra.
Anh không mang ô.
Tuy nhiên anh cũng không muốn phiền Thời Du phải đến đây, anh chuyển động ngón tay gõ chữ có "Có", nhưng bong bóng thoại bên kia lại hiện ra trước anh một bước:
[Thời Du]: Em đang ở trước tòa nhà thí nghiệm của các anh! Hehe, đàn chị nói anh còn ở trong phòng học, vẫn chưa xong à? Em ở dưới chờ anh (*^^*)
Tạ Do Lạc xóa chữ mình vừa gõ, đóng cửa đi xuống.
Vừa xuống tầng đã có thể nghe thấy tiếng mưa nện xuống mặt đất, cổng lớn vắng tanh, mọi người đều đã đi hết, cho còn một "cây nấm bự" màu xanh dương đang ngồi xổm ở đó, đang nhìn mấy giọt mưa rơi trên mặt đất bắn tung tóe.
Tạ Do Lạc bước tới, gõ gõ vào chiếc ô.
"Cây nấm bự" ngước lên, để lộ người ở phía dưới, Thời Du thấy anh liền nở nụ cười: "Anh xong việc rồi à?"
Tạ Do Lạc gật đầu, thấy mép giày ướt sũng của cậu, hỏi: "Cậu chạy từ ký túc xá sang đây?"
Ánh mắt Thời Du run lên: "À, không phải, em chạy từ tòa số ba, trên đường về ký túc phải đi ngang qua đây."
Từ tòa số ba về ký túc xá mà chọn đường này thì sẽ rất xa, Tạ Do Lạc không vạch trần cậu, "ừ" một tiếng: "Đi thôi, về nào."
Thời Du cầm ô trong tay phải, chủ động đi bên trái Tạ Do Lạc.
Vừa ra khỏi mái che của khu dạy học, những hạt mưa liền thi nhau đập vào chiếc ô, tiếng ầm ĩ khiến Tạ Do Lạc cảm nhận được cơn mưa này còn lớn hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
"Lần sau đừng tới." Tạ Do Lạc nói: "Chạy qua chạy lại như vậy rất phiền phức."
Thời Du vẫn dùng cái cớ kia: "Không sao đâu, tiện đường mà."
Tạ Do Lạc: "Lần sau tôi sẽ chuẩn bị sẵn một cái ô trong phòng thí nghiệm."
Lần này phải chờ một lúc lâu, anh mới nghe thấy một tiếng "Ồ" chán nản phát ra từ phía bên trai, nhanh chóng bị tiếng mưa át đi.
Ánh mắt Tạ Do Lạc khẽ lóe lên, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Khác chuyên ngành, khác cả niên khóa, đương nhiên bọn họ không ở chung một khu ký túc.
Thời Du đưa Tạ Do Lạc đến trước ký túc xá, Tạ Do Lạc quay lại nói tạm biệt mới phát hiện ra vai trái của Thời Du đã gần như ướt sũng.
Anh nhíu chặt mày, tìm tòi trong túi một hồi mới nhớ ra hôm nay mình không mang theo khăn giấy.
Được rồi, trái tim vốn dĩ đã hơi mềm ra đã hoàn toàn cứng lại thành sắt thép: "Thời Du, lần sau đừng đến đón tôi."
"Tiện đường cũng không cần, tôi tự mình về được."
-
Tạ Do Lạc về đến ký túc xá, cả ba bạn cùng phòng đều ở đó, hai người đang nằm thẳng cẳng trên giường, còn một người thì đang quấn nguyên cái khăn tắm trên đầu bước từ ban công vào, thấy anh đã về, cậu ta gọi anh: "Ấy, Do Lạc, hỏi ông chuyện này!"
Tạ Do Lạc trở về chỗ của mình, đặt đồ lên bàn, quay đầu: "Chuyện gì vậy?"
"Ông mới về chung với Thời Du phải không?"
"Ừ."
"Em gái tui ở trường bên cạnh vô tình gặp phải cậu ấy lúc nó qua đây đưa đồ cho tui, rung động ngay tắp lự nên bảo tui đi hỏi thăm cậu ấy có bạn gái hay chưa."
Tạ Do Lạc nhớ tới cảnh vừa rồi cậu đưa anh về, cậu nhóc nghiêng hẳn dù về phía anh làm quần áo mình ướt sũng, anh mím chặt môi.
Bạn cùng phòng giục: "Có không vậy?"
"Không có." Tạ Do Lạc kéo ghế ra, ngồi xuống.
Bạn cùng phòng: "Thế thì ổn rồi, ông cho tui xin thông tin liên lạc của cậu ấy được không, để tui báo lại cho con em tui."
"Không cho được." Tạ Do Lạc nói: "Thông tin liên hệ của người khác, tôi không tự tiện cho được."
Bạn cùng phòng nghĩ cũng thấy hợp lý, lại nói: "Vậy nhờ ông hỏi thăm hộ tui tí nhé? Cậu ấy khá tốt bụng, tui nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý thôi."
Tạ Do Lạc lại không nói gì.
Bạn cùng phòng: "Ủa, lại ngẩn người chi vậy?"
Hai người nói chuyện như thể không chung tần số, cuối cùng lại thu hút sự chú ý của cả hai tên nằm bẹp trên giường, cái cái đầu thò ra khỏi màn giường nói:
"Ông bảo Do Lạc giới thiệu người của cậu ấy cho em gái ông hả? Nghĩ gì vậy người anh em!"
"Liếc mắt đã thấy Thời Du thích Do Lạc rồi, em gái ông có xin được liên lạc cũng vô dụng thôi, tốt nhất là nên lấy của tôi nè, chậu chưa có hoa, cơ hội tuyệt vời."
Lần thứ hai trong hôm nay, Thời Du bị người xung quanh anh lôi ra nói đùa.
"Không phải." Anh đáp lại y chang lúc ở phòng thí nghiệm: "Đừng nói vớ vẩn."
"Là không phải? Hay là cậu không biết?"
"Không phải."
"Đùa hả, không thích mà lại đối xử tốt với ông như vậy hả?"
"Cậu ấy chỉ là thấy biết ơn tôi thôi."
Tạ Do Lạc nói ra những lời này là có nguyên do.
Anh và Thời Du quen nhau khi cậu nhập học năm nhất, anh tạm thời thay thế một sinh viên bị ốm tiếp đón sinh viên mới, và sinh viên năm nhất đầu tiên mà anh tiếp đón vô tình lại là Thời Du.
Thời Du có hơi mù đường, trí nhớ hình như không được tốt lắm, anh hướng dẫn đường đi từ đây đến ký túc xá số bốn tận năm lần mà cậu vẫn không nhớ nổi, hết cách, Tạ Do Lạc đành phải đích thân đưa cậu đi.
Trên đường đi, hai người trao đổi tên gọi, niên khóa, chuyên ngành, phương thức liên hệ, còn cả quê quán của nhau, họ dần dần trở nên thân nhau hơn kể từ giây phút ấy.
Nói là thân nhau, nhưng chính xác hơn phải nói là Thời Du đã kéo khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Là tân sinh viên, Thời Du luôn có đủ loại câu hỏi để tìm Tạ Do Lạc, có lúc nghiêm túc, có khi lại rất kỳ lạ.
Tạ Do Lạc một mặt nghĩ tân sinh viên có thắc mắc là chuyện bình thường, một mặt lại không khỏi cảm thấy đàn em này hình như đầu óc không tốt lắm, vậy nên anh đặc biệt kiên nhẫn với cậu, cùng đặc biệt quan tâm.
Sau đó, không lâu sau khi hai người thực sự quen biết, Tạ Do Lạc tham gia tổ thí nghiệm, cũng may lúc đó Thời Du đã thoát khỏi trạng thái sinh viên năm nhất, Tạ Do Lạc cũng không cần lo lắng cậu nhóc ngốc nghếch này tự đi đường vòng nữa.
Cho nên để tỏ lòng biết ơn vì lúc trước đã quan tâm cậu, ít nhất thì Tạ Do Lạc cho là vậy, Thời Du thường xuyên đến phòng thí nghiệm tìm anh.
Có lúc thì là mang nước cho anh, lúc thì là đi ngang qua gặp anh chào anh một cái, cũng có đôi khi giống như hôm nay, vì nguyên nhân thời tiết mà tới đón anh, nhưng đa phần là vì cậu cảm thấy anh vì quá bận rộn mà ăn không đủ ba bữa, vậy nên thường xuyên đến tìm anh đi ăn chung.
Không chỉ có những lúc anh ở phòng thí nghiệm, nếu như anh không bận, mà đúng lúc Thời Du cũng không bận, cậu sẽ đến và ngồi lại với anh. Một người rõ ràng là thích lảm nhảm như vậy, lại có thể yên lặng ngồi đọc sách cùng anh suốt cả buổi chiều.
Thời Du có tính tình tốt, tích cách cũng tốt, biết cách báo đáp lòng tốt của người khác, vì vậy anh đặc biệt không thích người khác mang Thời Du ra đùa giỡn trước mặt mình.
Rõ ràng là người không ở đây, nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng mình ngưa ngứa.
Bạn cùng phòng nằm giường trên cũng đã nhìn ra được gì đó.
Thanh niên quấn khăn tắm trên đầu nghĩ ngợi một lát, lại nói: "Nếu không phải người của ông, ông không thích cậu ấy, cậu ấy cũng không thích ông, vậy hỏi người ta giúp tui một tí cũng được mà nhỉ."
"Đàn em của ông tốt thế cơ mà, ông thuận tiện giúp người ta thoát ế, nghe hợp lý quá còn gì. Em gái tui ổn phết đấy, xinh đẹp tốt tính, chắc chắn họ có thể chơi với nhau."
Tạ Do Lạc bật máy tính lên nhưng quên mất phải làm gì, ngồi mãi không thể nhớ ra, có hơi bực bội nhắm mắt lại: "Được."
Bạn cùng phòng đỉnh hỏi han thêm quan điện thoại, nói chuyện xong bèn nhắn tin WeChat cho anh, nhưng không biết Tạ Do Lạc quên mất hay thế nào mà cả đêm không thấy trả lời.
Mãi đến sáng hôm sau Thời Du đến tìm anh, bạn cùng phòng thúc giục anh nhanh lên, nếu cảm thấy hỏi qua điện thoại không đủ chân thành thì đi hỏi trực tiếp, cậu ta chờ tin vui của anh.
Tạ Do Lạc cầm theo sách đi xuống dưới, Thời Du ngồi chờ anh không chơi điện thoại mà ngồi bên cạnh bồn hoa khảy khảy mấy cái lá cây.
Anh bước tới, gọi cậu: "Đi thôi nào."
Thời Du ngẩng đầu lên, vẫn như thường lệ, cậu nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh, hết như một nhóc cún Samoyed: "Đi!"
Nơi này gần cả hai căng tin, có điều bữa sáng ở hai căng tin này khác nhau, Thời Du ăn gì cũng được, cậu muốn để Tạ Do Lạc lựa chọn, vậy nên mở điện thoại ra báo cáo những món ăn cho anh:
"Căng tin số hai sáng nay có bánh bao nhân trứng sữa, bánh quẩy, ngô ngọt, cháo yến mạch, căng tin số ba có ngũ cốc, bánh bao thịt, rồi là mì sợi, mì chua cay, sữa đậu nành..."
"Thời Du." Tạ Do Lạc cắt ngang lời cậu: "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
"Dạ?" Thời Du quay đầu nhìn anh: "Chuyện gì ạ?"
Tạ Do Lạc: "Cậu có muốn yêu đương không?"
Thời Du sững sờ trong chốc lát, hai vành tai đỏ ửng lên, gãi gãi cổ ấp úng nói: "Sao, sao đột nhiên lại hỏi cái này..."
Tạ Do Lạc nói: "Em gái bạn cùng phòng tôi muốn làm quen với cậu, nhờ tôi hỏi cậu có đồng ý không."
"......"
Thời Du đỏ mặt nhanh bao nhiêu, trở lại bình thường nhanh bấy nhiêu.
"Anh, hỏi hộ người khác ạ?"
Tạ Do Lạc 'Ừ' một tiếng: "Dù sao cũng là thông tin liên hệ của cậu, tôi không thể tự ý cho đi được, vẫn cần có sự đồng ý của cậu trước."
Lông mi của Thời Du rất dài và dày, nhưng lại không đủ cong, mí mắt vừa rũ xuống là có thể che đi hết mọi cảm xúc trong mắt.
"À." Cậu siết điện thoại, giọng nói không còn vui vẻ như vừa rồi: "Em đúng là rất muốn yêu đương."
Tạ Do Lạc thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn không gỡ được nút thắt trong lòng: "Được, để tôi giúp cậu đưa thông tin liên lạc—"
"Chỉ là em không muốn yêu đương với ai khác, em có người mình thích rồi, em chỉ muốn người đó thôi."
Không hiểu sao lời này nghe còn khiến người ta buồn bực hơn cả lời trước đó nữa.
Tạ Do Lạc cau mày, có chút không muốn tiếp tục bàn chuyện này với Thời Du nữa, nhưng Thời Du lại đột ngột dừng bước đúng lúc này.
"Do Lạc."
Giọng cậu như bị bóp nghẹt, nhưng lại vô cùng thẳng thắn dứt khoát: "Em không muốn yêu đương với cô gái nào khác, em thích anh, muốn yêu đương với anh."
-
Hết ngoại truyện 1.
À hình như note ở chương trước của mình bị nhầm, ngoại truyện Thời Du x Do Lạc sẽ có 4 chương nhé, mình cũng đang beta lại bộ này dần dần rồi, đọc lại mới thấy mình edit nhiều đoạn bất ổn quá =))))
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ
-
"Cái tiêu bản này đặt nhầm chỗ rồi."
"Để tôi xem... phân loại nhầm rồi thì phải."
"Hẳn là sinh viên năm nhất lẫn lộn rồi, cái này vốn đặt ở đâu nhỉ, ây, Do Lạc!"
Sinh viên nam giơ cao tiêu bản lên: "Cậu có nhớ cái tiêu bản này phải để ở chỗ nào không?"
Tạ Do Lạc đứng gần bục giảng, anh đang ghi lại một số mẫu sinh học mới được gửi tới, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt qua đã nói: "Giá tiêu bản số hai, hàng thứ ba, ô thứ hai, nhìn xem có phải chỗ đó trống không."
Sinh viên nam đi theo vị trí anh nói: "Ô, ở đây thật này. Do Lạc, cậu đỉnh vãi! Còn nhớ kỹ được mấy cái này."
"Do Lạc là thiên tài IQ 160 mà, ghi nhớ được dăm ba cái này chỉ là trò trẻ con thôi."
"Haha, phải đó, Do Lạc đúng là báu vật của ban bọn mình, à đâu, phải là niềm tự hào của cả học viện sinh học chứ!"
Tất cả bọn họ đều học chung một ban và tổ thí nghiệm, Tạ Do Lạc từ lâu đã quen với mấy câu trêu chọc ngẫu nhiên của họ trong giờ giải lao để thư giãn đầu óc, anh cúi đầu tiếp tục với công việc ghi chép của mình.
Sinh viên nam nọ cất tiêu bản xong, bỗng nhớ tới chuyện gì đó, bèn đi đến trước mặt Tạ Do Lạc, dựa vào bục giảng giống anh, chọc ghẹo: "Do Lạc, gần đây có chuyện gì hay ho không?"
Tạ Do Lạc không ngẩng đầu: "Chuyện gì cơ?"
Sinh viên nam: "Thì mấy kiểu chuyện hường phấn á, gọi là gì nhỉ, chuyện tỉnh cảm."
Tạ Do Lạc lật trang sổ: "Không có."
Sinh viên nam: "Thật á? Cậu đừng có gạt tôi, lần trước có cô gái chạy tới xin WeChat của cậu mà, tôi nhìn thấy rõ luôn."
"Do Lạc có vụ gì à?"
"Nói vậy là Do Lạc không cho hả?"
"Xin WeChat là một chuyện, người ta có cho hay không lại là chuyện khác, Do Lạc, cậu có cho không thế?"
Tạ Do Lạc nói không.
Sinh viên nam: "Sao lại không cho? Người ta xinh thế kia cơ mà."
Tạ Do Lạc ngẩng đầu: "Cô ấy muốn hỏi tôi mấy vấn đề học thuật."
Sinh viên nam: "Không tệ nha, sau đó thế nào?"
Tạ Do Lạc: "Tôi học khoa sinh học, cô ấy học khoa tiếng Trung, tôi không nghĩ tôi có thể thảo luận học thuật với cô ấy được."
Sinh viên nam: "Tiếc thay cho khuôn mặt này, đúng là đồ thẳng nam đáng chết!"
"Trên đời này làm gì có ai gọi là thẳng nam thực sự, nếu có thì chỉ là xung quanh cậu ta không có ai phù hợp thôi."
"Tôi đồng ý."
"Do Lạc, cậu đồng ý cái gì cơ?"
Tạ Do Lạc thản nhiên đáp: "Phù hợp."
"Thế kiểu nào mới phù hợp cậu? Dính người? Tự lập? Dũng cảm? Hay là tinh tế? Hay là kiểu ngoan ngoãn hoặc nổi loạn? Cậu nói cụ thể xem nào."
Tạ Do Lạc: "Tôi không biết."
"Khó tính ghê, vậy thì tôi thấy ai kia phù hợp lắm."
"Ai?"
"Cái người mà cách ngày lại đến tìm Do Lạc á, còn ai vào đây được nữa?"
"Cậu bảo Thời Du hả?"
"Các cậu giờ mới nhận ra hả? Thật ra tôi vẫn luôn thấy Thời Du rất hợp với Do Lạc, tốt tính ấm áp rộng lượng, lại còn quan tâm chăm sóc người ta, quan trọng nhất còn rất đẹp trai, cực kỳ xứng đôi."
Đề tài lại chuyển sang Thời Du, Tạ Do Lạc vốn luôn bình tĩnh lại chợt cau mày: "Nói vớ vẩn gì đó, đừng lôi cậu ấy ra đùa."
Tạ Do Lạc tính tình lãnh đạm, đối xử với tất cả mọi người và tất cả mọi chuyện với thái độ như nhau, rất dễ khiến cho mọi người cảm thấy anh là một người Phật hệ tốt tính. Mà kiểu người như vậy một khi bị chọc giận thì còn đáng sợ hơn một người có tính khí thất thường.
"Okok, tôi im mồm đây."
"Haha, bảo vệ đàn em mình dữ vậy sao, rồi rồi rồi, tôi không nói nữa đâu."
"Thí nghiệm cũng vừa xong rồi, tối nay tôi mời các cậu bữa cơm nhé, tiện thể tự phạt một ly vì vừa lỡ lời."
Bữa tối miễn phí, không đi là đần, dĩ nhiên mọi người đều giơ tay ủng hộ.
Có điều Tạ Do Lạc lại gấp sổ ghi chép lại, làm cái chuyện đần đó: "Tôi còn có báo cáo chưa viết xong, về ký túc trước, mọi người đi ăn đi."
Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tạ Do Lạc lôi điện thoại ra mình xem giờ, mà đập vào mắt anh đầu tiên lại là tin nhắn WeChat Thời Du gửi hơn mười phút trước:
[Thời Du đại nhân]: Do Lạc, trời mưa rồi, anh có mang ô không, có cần em đến đón anh không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóm người hẹn ăn uống đã rời đi cả, Tạ Do Lạc đứng ở cạnh cửa, ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra bên ngoài đã mưa trắng trời, cửa sổ đóng chặt cản hết tiếng mưa nên anh không nhận ra.
Anh không mang ô.
Tuy nhiên anh cũng không muốn phiền Thời Du phải đến đây, anh chuyển động ngón tay gõ chữ có "Có", nhưng bong bóng thoại bên kia lại hiện ra trước anh một bước:
[Thời Du]: Em đang ở trước tòa nhà thí nghiệm của các anh! Hehe, đàn chị nói anh còn ở trong phòng học, vẫn chưa xong à? Em ở dưới chờ anh (*^^*)
Tạ Do Lạc xóa chữ mình vừa gõ, đóng cửa đi xuống.
Vừa xuống tầng đã có thể nghe thấy tiếng mưa nện xuống mặt đất, cổng lớn vắng tanh, mọi người đều đã đi hết, cho còn một "cây nấm bự" màu xanh dương đang ngồi xổm ở đó, đang nhìn mấy giọt mưa rơi trên mặt đất bắn tung tóe.
Tạ Do Lạc bước tới, gõ gõ vào chiếc ô.
"Cây nấm bự" ngước lên, để lộ người ở phía dưới, Thời Du thấy anh liền nở nụ cười: "Anh xong việc rồi à?"
Tạ Do Lạc gật đầu, thấy mép giày ướt sũng của cậu, hỏi: "Cậu chạy từ ký túc xá sang đây?"
Ánh mắt Thời Du run lên: "À, không phải, em chạy từ tòa số ba, trên đường về ký túc phải đi ngang qua đây."
Từ tòa số ba về ký túc xá mà chọn đường này thì sẽ rất xa, Tạ Do Lạc không vạch trần cậu, "ừ" một tiếng: "Đi thôi, về nào."
Thời Du cầm ô trong tay phải, chủ động đi bên trái Tạ Do Lạc.
Vừa ra khỏi mái che của khu dạy học, những hạt mưa liền thi nhau đập vào chiếc ô, tiếng ầm ĩ khiến Tạ Do Lạc cảm nhận được cơn mưa này còn lớn hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
"Lần sau đừng tới." Tạ Do Lạc nói: "Chạy qua chạy lại như vậy rất phiền phức."
Thời Du vẫn dùng cái cớ kia: "Không sao đâu, tiện đường mà."
Tạ Do Lạc: "Lần sau tôi sẽ chuẩn bị sẵn một cái ô trong phòng thí nghiệm."
Lần này phải chờ một lúc lâu, anh mới nghe thấy một tiếng "Ồ" chán nản phát ra từ phía bên trai, nhanh chóng bị tiếng mưa át đi.
Ánh mắt Tạ Do Lạc khẽ lóe lên, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Khác chuyên ngành, khác cả niên khóa, đương nhiên bọn họ không ở chung một khu ký túc.
Thời Du đưa Tạ Do Lạc đến trước ký túc xá, Tạ Do Lạc quay lại nói tạm biệt mới phát hiện ra vai trái của Thời Du đã gần như ướt sũng.
Anh nhíu chặt mày, tìm tòi trong túi một hồi mới nhớ ra hôm nay mình không mang theo khăn giấy.
Được rồi, trái tim vốn dĩ đã hơi mềm ra đã hoàn toàn cứng lại thành sắt thép: "Thời Du, lần sau đừng đến đón tôi."
"Tiện đường cũng không cần, tôi tự mình về được."
-
Tạ Do Lạc về đến ký túc xá, cả ba bạn cùng phòng đều ở đó, hai người đang nằm thẳng cẳng trên giường, còn một người thì đang quấn nguyên cái khăn tắm trên đầu bước từ ban công vào, thấy anh đã về, cậu ta gọi anh: "Ấy, Do Lạc, hỏi ông chuyện này!"
Tạ Do Lạc trở về chỗ của mình, đặt đồ lên bàn, quay đầu: "Chuyện gì vậy?"
"Ông mới về chung với Thời Du phải không?"
"Ừ."
"Em gái tui ở trường bên cạnh vô tình gặp phải cậu ấy lúc nó qua đây đưa đồ cho tui, rung động ngay tắp lự nên bảo tui đi hỏi thăm cậu ấy có bạn gái hay chưa."
Tạ Do Lạc nhớ tới cảnh vừa rồi cậu đưa anh về, cậu nhóc nghiêng hẳn dù về phía anh làm quần áo mình ướt sũng, anh mím chặt môi.
Bạn cùng phòng giục: "Có không vậy?"
"Không có." Tạ Do Lạc kéo ghế ra, ngồi xuống.
Bạn cùng phòng: "Thế thì ổn rồi, ông cho tui xin thông tin liên lạc của cậu ấy được không, để tui báo lại cho con em tui."
"Không cho được." Tạ Do Lạc nói: "Thông tin liên hệ của người khác, tôi không tự tiện cho được."
Bạn cùng phòng nghĩ cũng thấy hợp lý, lại nói: "Vậy nhờ ông hỏi thăm hộ tui tí nhé? Cậu ấy khá tốt bụng, tui nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý thôi."
Tạ Do Lạc lại không nói gì.
Bạn cùng phòng: "Ủa, lại ngẩn người chi vậy?"
Hai người nói chuyện như thể không chung tần số, cuối cùng lại thu hút sự chú ý của cả hai tên nằm bẹp trên giường, cái cái đầu thò ra khỏi màn giường nói:
"Ông bảo Do Lạc giới thiệu người của cậu ấy cho em gái ông hả? Nghĩ gì vậy người anh em!"
"Liếc mắt đã thấy Thời Du thích Do Lạc rồi, em gái ông có xin được liên lạc cũng vô dụng thôi, tốt nhất là nên lấy của tôi nè, chậu chưa có hoa, cơ hội tuyệt vời."
Lần thứ hai trong hôm nay, Thời Du bị người xung quanh anh lôi ra nói đùa.
"Không phải." Anh đáp lại y chang lúc ở phòng thí nghiệm: "Đừng nói vớ vẩn."
"Là không phải? Hay là cậu không biết?"
"Không phải."
"Đùa hả, không thích mà lại đối xử tốt với ông như vậy hả?"
"Cậu ấy chỉ là thấy biết ơn tôi thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Do Lạc nói ra những lời này là có nguyên do.
Anh và Thời Du quen nhau khi cậu nhập học năm nhất, anh tạm thời thay thế một sinh viên bị ốm tiếp đón sinh viên mới, và sinh viên năm nhất đầu tiên mà anh tiếp đón vô tình lại là Thời Du.
Thời Du có hơi mù đường, trí nhớ hình như không được tốt lắm, anh hướng dẫn đường đi từ đây đến ký túc xá số bốn tận năm lần mà cậu vẫn không nhớ nổi, hết cách, Tạ Do Lạc đành phải đích thân đưa cậu đi.
Trên đường đi, hai người trao đổi tên gọi, niên khóa, chuyên ngành, phương thức liên hệ, còn cả quê quán của nhau, họ dần dần trở nên thân nhau hơn kể từ giây phút ấy.
Nói là thân nhau, nhưng chính xác hơn phải nói là Thời Du đã kéo khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Là tân sinh viên, Thời Du luôn có đủ loại câu hỏi để tìm Tạ Do Lạc, có lúc nghiêm túc, có khi lại rất kỳ lạ.
Tạ Do Lạc một mặt nghĩ tân sinh viên có thắc mắc là chuyện bình thường, một mặt lại không khỏi cảm thấy đàn em này hình như đầu óc không tốt lắm, vậy nên anh đặc biệt kiên nhẫn với cậu, cùng đặc biệt quan tâm.
Sau đó, không lâu sau khi hai người thực sự quen biết, Tạ Do Lạc tham gia tổ thí nghiệm, cũng may lúc đó Thời Du đã thoát khỏi trạng thái sinh viên năm nhất, Tạ Do Lạc cũng không cần lo lắng cậu nhóc ngốc nghếch này tự đi đường vòng nữa.
Cho nên để tỏ lòng biết ơn vì lúc trước đã quan tâm cậu, ít nhất thì Tạ Do Lạc cho là vậy, Thời Du thường xuyên đến phòng thí nghiệm tìm anh.
Có lúc thì là mang nước cho anh, lúc thì là đi ngang qua gặp anh chào anh một cái, cũng có đôi khi giống như hôm nay, vì nguyên nhân thời tiết mà tới đón anh, nhưng đa phần là vì cậu cảm thấy anh vì quá bận rộn mà ăn không đủ ba bữa, vậy nên thường xuyên đến tìm anh đi ăn chung.
Không chỉ có những lúc anh ở phòng thí nghiệm, nếu như anh không bận, mà đúng lúc Thời Du cũng không bận, cậu sẽ đến và ngồi lại với anh. Một người rõ ràng là thích lảm nhảm như vậy, lại có thể yên lặng ngồi đọc sách cùng anh suốt cả buổi chiều.
Thời Du có tính tình tốt, tích cách cũng tốt, biết cách báo đáp lòng tốt của người khác, vì vậy anh đặc biệt không thích người khác mang Thời Du ra đùa giỡn trước mặt mình.
Rõ ràng là người không ở đây, nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng mình ngưa ngứa.
Bạn cùng phòng nằm giường trên cũng đã nhìn ra được gì đó.
Thanh niên quấn khăn tắm trên đầu nghĩ ngợi một lát, lại nói: "Nếu không phải người của ông, ông không thích cậu ấy, cậu ấy cũng không thích ông, vậy hỏi người ta giúp tui một tí cũng được mà nhỉ."
"Đàn em của ông tốt thế cơ mà, ông thuận tiện giúp người ta thoát ế, nghe hợp lý quá còn gì. Em gái tui ổn phết đấy, xinh đẹp tốt tính, chắc chắn họ có thể chơi với nhau."
Tạ Do Lạc bật máy tính lên nhưng quên mất phải làm gì, ngồi mãi không thể nhớ ra, có hơi bực bội nhắm mắt lại: "Được."
Bạn cùng phòng đỉnh hỏi han thêm quan điện thoại, nói chuyện xong bèn nhắn tin WeChat cho anh, nhưng không biết Tạ Do Lạc quên mất hay thế nào mà cả đêm không thấy trả lời.
Mãi đến sáng hôm sau Thời Du đến tìm anh, bạn cùng phòng thúc giục anh nhanh lên, nếu cảm thấy hỏi qua điện thoại không đủ chân thành thì đi hỏi trực tiếp, cậu ta chờ tin vui của anh.
Tạ Do Lạc cầm theo sách đi xuống dưới, Thời Du ngồi chờ anh không chơi điện thoại mà ngồi bên cạnh bồn hoa khảy khảy mấy cái lá cây.
Anh bước tới, gọi cậu: "Đi thôi nào."
Thời Du ngẩng đầu lên, vẫn như thường lệ, cậu nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh, hết như một nhóc cún Samoyed: "Đi!"
Nơi này gần cả hai căng tin, có điều bữa sáng ở hai căng tin này khác nhau, Thời Du ăn gì cũng được, cậu muốn để Tạ Do Lạc lựa chọn, vậy nên mở điện thoại ra báo cáo những món ăn cho anh:
"Căng tin số hai sáng nay có bánh bao nhân trứng sữa, bánh quẩy, ngô ngọt, cháo yến mạch, căng tin số ba có ngũ cốc, bánh bao thịt, rồi là mì sợi, mì chua cay, sữa đậu nành..."
"Thời Du." Tạ Do Lạc cắt ngang lời cậu: "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
"Dạ?" Thời Du quay đầu nhìn anh: "Chuyện gì ạ?"
Tạ Do Lạc: "Cậu có muốn yêu đương không?"
Thời Du sững sờ trong chốc lát, hai vành tai đỏ ửng lên, gãi gãi cổ ấp úng nói: "Sao, sao đột nhiên lại hỏi cái này..."
Tạ Do Lạc nói: "Em gái bạn cùng phòng tôi muốn làm quen với cậu, nhờ tôi hỏi cậu có đồng ý không."
"......"
Thời Du đỏ mặt nhanh bao nhiêu, trở lại bình thường nhanh bấy nhiêu.
"Anh, hỏi hộ người khác ạ?"
Tạ Do Lạc 'Ừ' một tiếng: "Dù sao cũng là thông tin liên hệ của cậu, tôi không thể tự ý cho đi được, vẫn cần có sự đồng ý của cậu trước."
Lông mi của Thời Du rất dài và dày, nhưng lại không đủ cong, mí mắt vừa rũ xuống là có thể che đi hết mọi cảm xúc trong mắt.
"À." Cậu siết điện thoại, giọng nói không còn vui vẻ như vừa rồi: "Em đúng là rất muốn yêu đương."
Tạ Do Lạc thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn không gỡ được nút thắt trong lòng: "Được, để tôi giúp cậu đưa thông tin liên lạc—"
"Chỉ là em không muốn yêu đương với ai khác, em có người mình thích rồi, em chỉ muốn người đó thôi."
Không hiểu sao lời này nghe còn khiến người ta buồn bực hơn cả lời trước đó nữa.
Tạ Do Lạc cau mày, có chút không muốn tiếp tục bàn chuyện này với Thời Du nữa, nhưng Thời Du lại đột ngột dừng bước đúng lúc này.
"Do Lạc."
Giọng cậu như bị bóp nghẹt, nhưng lại vô cùng thẳng thắn dứt khoát: "Em không muốn yêu đương với cô gái nào khác, em thích anh, muốn yêu đương với anh."
-
Hết ngoại truyện 1.
À hình như note ở chương trước của mình bị nhầm, ngoại truyện Thời Du x Do Lạc sẽ có 4 chương nhé, mình cũng đang beta lại bộ này dần dần rồi, đọc lại mới thấy mình edit nhiều đoạn bất ổn quá =))))
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro