Bẩn Thỉu 1
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Trước khi Triệu Vân Vi lâm bệnh, bà từng làm nghề đan áo len.
Bà có tay nghề tốt, ngoài việc bán hàng ở chợ, bà và Triệu Thanh Viện còn mở một cửa hàng trực tuyến nhỏ.
Thỉnh thoảng cũng có vài đơn hàng.
Mặc dù sau khi bà lâm bệnh thì đã không còn làm việc nữa, nhưng trong nhà vẫn còn mấy chiếc áo len để dành từ trước.
Nếu có người đặt hàng trực tuyến, Triệu Thanh Viện sẽ giao hàng vào cuối tuần.
Cô đóng gói vài đơn hàng và mang đến trạm chuyển phát nhanh, trong đầu cô tính toán một chút mấy kiện hàng này nếu có thể gửi đi thì mình có thể kiếm được tiền lương thực trong một tháng.
Trong nhà bây giờ toàn dựa vào tiền tiết kiệm và tiền trợ cấp hộ nghèo trước đây, còn có tiền thưởng mà cô thỉnh thoảng nhận được khi tham gia các cuộc thi và một số công việc bán thời gian.
Triệu Thanh Viện vẫn còn hóa đơn y tế phải thanh toán.
Đúng là có chút nghèo rớt mồng tơi.
Lý Minh Phong thích nhét đồ vật vào người cô, có khi là đồ ăn, có khi là quần áo.
Triệu Thanh Viện không muốn nhưng anh nói rằng quần áo ban đầu được mua theo size của cô, nếu cô không muốn thì tự vứt đi.
Nên cô đã nhận nó.
Nhưng lòng tự trọng ở độ tuổi này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, sau lần rắc rối vừa rồi, anh có vẻ nghiêm túc muốn yêu cô, nhưng nếu cứ như vậy, cô lại trở thành người chỉ được nhận mà không phải trả.
Cô sớm đã biết gia cảnh giữa mình và Lý Minh Phong có một khoảng cách rất lớn, nhưng nhận thức được điều này vẫn khiến cô đặc biệt khó chịu.
Trong lúc lơ đãng suy nghĩ, chuyến hàng chuyển phát nhanh đã được đóng gói gửi đi, cô lấy số theo dõi và tải lên cửa hàng.
"Triệu Thanh Viện?"
Có người đang gọi cô, cô nghi ngờ nhìn quanh, đó là một nam sinh trông quen quen.
Nhưng cô không thể nhớ cậu ta là ai: "Cậu là?"
Người đó mỉm cười: “Tớ ấy à, Trần Phi, cậu không nhớ sao?”
Cô nhớ ra rồi, là ủy viên ban thể thao của lớp cấp hai, người không cao nhưng rất tráng kiện.
"Xin lỗi, vừa rồi không kịp nhớ ra, lâu rồi không gặp."
Cô đi về phía nhà mình, Trần Phi đi theo cùng cô trò chuyện: “Đúng vậy, chúng ta từ khi tốt nghiệp cấp hai đã không gặp nhau. Rất nhiều người trong lớp không có tin tức gì về cậu.”
Cậu ta đang thăm dò tin tức của mình?
Nhận thức được điều này, Triệu Thanh Viện cảm thấy có chút khó chịu.
Trần Phi vẫn đang nói: "Nói mới nhớ, lúc đó cậu chính hoa khôi của lớp chúng ta đó nha, bình thường đúng là không thường cùng với những người bình thường như chúng tớ giao lưu."
Triệu Thanh Viện ngơ ngác lắc đầu: “Không phải, tớ chỉ không thích cùng người khác nói chuyện nhiều thôi.”
Trần Phi cười: “Ồ, chúng ta vừa rồi nói chuyện hơi nhiều, có phải tính là thân thiết không nhỉ?”
……Triệu Thanh Viện rất không muốn để ý tới cậu ta nữa.
Trần Phi lại hỏi: "Cậu vừa rồi gửi cái gì vậy? Có nhiều kiện hàng như vậy, hình như trông chúng đều giống nhau."
Triệu Thanh Viện lễ phép trả lời: “Mẹ tớ đan áo len.”
“Là bán cho người khác à?”
"Ừ."
"Người khác dám mặc sao?"
Đầu Triệu Thanh Viện phản ứng có chút chậm chạp, cô dừng bước nhìn cậu ta: “Gì cơ?”
Trần Phi vẫn còn cười: "Tớ nói, người khác dám mặc quần áo nhà cậu bán sao? Họ không sợ bị bệnh à."
Hơi thở của cô ngưng trệ: "Ý cậu là gì?"
Trần Phi nhìn cô: “Triệu Thanh Viện, đừng giả vờ nữa.”
"Ai chả biết trước kia mẹ cậu từng làm nghề kia? Còn ở trước mặt chúng tôi giả vờ thanh cao."
“Nghe nói mẹ cậu bị bệnh rồi, có phải là bị nhiễm bệnh bẩn thỉu rồi không?”
Loại người này thực sự rất kỳ quái, một giây trước cậu ta dường như đang trò chuyện với bạn một cách tự nhiên, giây tiếp theo cậu ta lại bắt đầu dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để xúc phạm bạn.
Giọng điệu của cậu ta tràn đầy ác ý, Triệu Thanh Viện cảm thấy choáng váng, tay chân bắt đầu tê cứng.
...Trước đây cũng vậy, đối diện với ác ý cô chỉ có thể chịu đựng.
Cô không thể phản kháng lại mà đi xé cái miệng nát của họ ra.
Cô vẫn luôn hèn nhát như vậy.
Bà có tay nghề tốt, ngoài việc bán hàng ở chợ, bà và Triệu Thanh Viện còn mở một cửa hàng trực tuyến nhỏ.
Thỉnh thoảng cũng có vài đơn hàng.
Mặc dù sau khi bà lâm bệnh thì đã không còn làm việc nữa, nhưng trong nhà vẫn còn mấy chiếc áo len để dành từ trước.
Nếu có người đặt hàng trực tuyến, Triệu Thanh Viện sẽ giao hàng vào cuối tuần.
Cô đóng gói vài đơn hàng và mang đến trạm chuyển phát nhanh, trong đầu cô tính toán một chút mấy kiện hàng này nếu có thể gửi đi thì mình có thể kiếm được tiền lương thực trong một tháng.
Trong nhà bây giờ toàn dựa vào tiền tiết kiệm và tiền trợ cấp hộ nghèo trước đây, còn có tiền thưởng mà cô thỉnh thoảng nhận được khi tham gia các cuộc thi và một số công việc bán thời gian.
Triệu Thanh Viện vẫn còn hóa đơn y tế phải thanh toán.
Đúng là có chút nghèo rớt mồng tơi.
Lý Minh Phong thích nhét đồ vật vào người cô, có khi là đồ ăn, có khi là quần áo.
Triệu Thanh Viện không muốn nhưng anh nói rằng quần áo ban đầu được mua theo size của cô, nếu cô không muốn thì tự vứt đi.
Nên cô đã nhận nó.
Nhưng lòng tự trọng ở độ tuổi này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, sau lần rắc rối vừa rồi, anh có vẻ nghiêm túc muốn yêu cô, nhưng nếu cứ như vậy, cô lại trở thành người chỉ được nhận mà không phải trả.
Cô sớm đã biết gia cảnh giữa mình và Lý Minh Phong có một khoảng cách rất lớn, nhưng nhận thức được điều này vẫn khiến cô đặc biệt khó chịu.
Trong lúc lơ đãng suy nghĩ, chuyến hàng chuyển phát nhanh đã được đóng gói gửi đi, cô lấy số theo dõi và tải lên cửa hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Triệu Thanh Viện?"
Có người đang gọi cô, cô nghi ngờ nhìn quanh, đó là một nam sinh trông quen quen.
Nhưng cô không thể nhớ cậu ta là ai: "Cậu là?"
Người đó mỉm cười: “Tớ ấy à, Trần Phi, cậu không nhớ sao?”
Cô nhớ ra rồi, là ủy viên ban thể thao của lớp cấp hai, người không cao nhưng rất tráng kiện.
"Xin lỗi, vừa rồi không kịp nhớ ra, lâu rồi không gặp."
Cô đi về phía nhà mình, Trần Phi đi theo cùng cô trò chuyện: “Đúng vậy, chúng ta từ khi tốt nghiệp cấp hai đã không gặp nhau. Rất nhiều người trong lớp không có tin tức gì về cậu.”
Cậu ta đang thăm dò tin tức của mình?
Nhận thức được điều này, Triệu Thanh Viện cảm thấy có chút khó chịu.
Trần Phi vẫn đang nói: "Nói mới nhớ, lúc đó cậu chính hoa khôi của lớp chúng ta đó nha, bình thường đúng là không thường cùng với những người bình thường như chúng tớ giao lưu."
Triệu Thanh Viện ngơ ngác lắc đầu: “Không phải, tớ chỉ không thích cùng người khác nói chuyện nhiều thôi.”
Trần Phi cười: “Ồ, chúng ta vừa rồi nói chuyện hơi nhiều, có phải tính là thân thiết không nhỉ?”
……Triệu Thanh Viện rất không muốn để ý tới cậu ta nữa.
Trần Phi lại hỏi: "Cậu vừa rồi gửi cái gì vậy? Có nhiều kiện hàng như vậy, hình như trông chúng đều giống nhau."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thanh Viện lễ phép trả lời: “Mẹ tớ đan áo len.”
“Là bán cho người khác à?”
"Ừ."
"Người khác dám mặc sao?"
Đầu Triệu Thanh Viện phản ứng có chút chậm chạp, cô dừng bước nhìn cậu ta: “Gì cơ?”
Trần Phi vẫn còn cười: "Tớ nói, người khác dám mặc quần áo nhà cậu bán sao? Họ không sợ bị bệnh à."
Hơi thở của cô ngưng trệ: "Ý cậu là gì?"
Trần Phi nhìn cô: “Triệu Thanh Viện, đừng giả vờ nữa.”
"Ai chả biết trước kia mẹ cậu từng làm nghề kia? Còn ở trước mặt chúng tôi giả vờ thanh cao."
“Nghe nói mẹ cậu bị bệnh rồi, có phải là bị nhiễm bệnh bẩn thỉu rồi không?”
Loại người này thực sự rất kỳ quái, một giây trước cậu ta dường như đang trò chuyện với bạn một cách tự nhiên, giây tiếp theo cậu ta lại bắt đầu dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để xúc phạm bạn.
Giọng điệu của cậu ta tràn đầy ác ý, Triệu Thanh Viện cảm thấy choáng váng, tay chân bắt đầu tê cứng.
...Trước đây cũng vậy, đối diện với ác ý cô chỉ có thể chịu đựng.
Cô không thể phản kháng lại mà đi xé cái miệng nát của họ ra.
Cô vẫn luôn hèn nhát như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro