Cậu Có Muốn Sờ Vào Nơi Này Không 2
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Ánh mắt nghiền ngẫm của Lý Minh Phong xẹt qua mặt cô, lúc này anh lại nói thêm với lớp trưởng một câu: “Cô Trần tìm cậu ấy.”
Cô Trần là giáo viên dạy lịch sử của lớp bọn họ và lớp 17.
Triệu Thanh Viện nhẹ thở ra. Lớp trưởng bảo cô đi ra ngoài, lúc này cô mới nhẹ buông bút xuống, đi ra từ cửa sau.
Lý Minh Phong cũng đã đi vòng qua, Triệu Thanh Viện vừa tới anh đã kéo tay cô đi ra ngoài.
“Lý Minh Phong... đây là ở trường học...” Triệu Thanh Viện không giằng được khỏi tay anh, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở.
Lý Minh Phong cười có phần tùy tiện: “Cũng không phải chưa từng hôn ở trường học.”
Triệu Thanh Viện hoảng hốt nhéo tay anh: “Cậu đừng nói lớn tiếng như vậy.”
Lý Minh Phong kéo cô vào chỗ ngoặt thì dừng lại, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô: “Bảo bảo, bây giờ tớ muốn hôn cậu.”
Sao anh lại... kêu cô như vậy?
Mặt Triệu Thanh Viện khẽ đỏ lên, cô lắc đầu: “Không được...”
“Thật sự không được sao?” Lý Minh Phong càng nắm chặt tay cô hơn. Ngón tay thon dài đan vào khe hở ngón tay cô, “Nhưng tớ không chỉ muốn hôn cậu... mà còn muốn sờ...”
Triệu Thanh Viện dùng một tay khác bịt miệng anh lại trước khi anh tiếp tục nói:
“Cậu đừng có nói chuyện này trong trường học chứ.”
Lý Minh Phong nắm lấy đầu ngón tay của cô, khẽ hôn lên. Ngón tay trắng nõn hơi co rúm lại, anh cười: “Không có biện pháp. Tớ quá thích cậu rồi, không nhịn được.”
Triệu Thanh Viện khó xử cắn môi. Cô đúng là không có biện pháp với người này, huống chi trong tay anh còn có ghi âm. Tuy anh không dùng cái này để uy hiếp cô, nhưng cô vẫn rất sợ.
Cô khẽ lắc tay anh, nhẹ tới mức khó mà phát hiện ra: “Cậu đi theo tớ.”
Cô cẩn thận lách người đi qua phòng giáo viên, vòng ra phía sau quầy bán đồ ăn vặt.
Kỳ thực trừ mấy học sinh lớp trên, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người lảng vảng.
Lý Minh Phong không chịu buông tay cô ra. Triệu Thanh Viện chỉ đành phải tránh đi.
Phía sau căng tin là một thảm cỏ xanh, không có đường. Hai người băng qua đám cỏ dại rậm rạp, đi vào tận cùng bên trong có một cái bàn đá đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Sao cậu biết nơi này?”
Triệu Thanh Viện nhỏ giọng trả lời anh: “Trước kia không có việc gì, lúc đi lung tung thì phát hiện ra, lâu lâu sẽ tới đây đọc sách.”
Nơi này đúng là rất an tĩnh.
Lý Minh Phong cảm thấy tư duy của cô đúng là của học bá, tới đây rồi mà cũng chỉ nghĩ tới đọc sách. Không giống như anh, chỉ muốn ở đây làm việc khác.
Lý Minh Phong cởi áo khoác của bộ đồng phục ra, trải trên chiếc ghế đá đầy bụi rồi ngồi xuống: “Vậy ở đây đi.”
Triệu Thanh Viện không nhúc nhích, cô muốn lôi anh đi: “Không phải nơi này, nơi này quá gần, có thể sẽ bị nhìn thấy. Đi vào bên trong đi...
Bên trong cùng còn một cái bàn đá bỏ hoang nữa.
Cô Trần là giáo viên dạy lịch sử của lớp bọn họ và lớp 17.
Triệu Thanh Viện nhẹ thở ra. Lớp trưởng bảo cô đi ra ngoài, lúc này cô mới nhẹ buông bút xuống, đi ra từ cửa sau.
Lý Minh Phong cũng đã đi vòng qua, Triệu Thanh Viện vừa tới anh đã kéo tay cô đi ra ngoài.
“Lý Minh Phong... đây là ở trường học...” Triệu Thanh Viện không giằng được khỏi tay anh, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở.
Lý Minh Phong cười có phần tùy tiện: “Cũng không phải chưa từng hôn ở trường học.”
Triệu Thanh Viện hoảng hốt nhéo tay anh: “Cậu đừng nói lớn tiếng như vậy.”
Lý Minh Phong kéo cô vào chỗ ngoặt thì dừng lại, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô: “Bảo bảo, bây giờ tớ muốn hôn cậu.”
Sao anh lại... kêu cô như vậy?
Mặt Triệu Thanh Viện khẽ đỏ lên, cô lắc đầu: “Không được...”
“Thật sự không được sao?” Lý Minh Phong càng nắm chặt tay cô hơn. Ngón tay thon dài đan vào khe hở ngón tay cô, “Nhưng tớ không chỉ muốn hôn cậu... mà còn muốn sờ...”
Triệu Thanh Viện dùng một tay khác bịt miệng anh lại trước khi anh tiếp tục nói:
“Cậu đừng có nói chuyện này trong trường học chứ.”
Lý Minh Phong nắm lấy đầu ngón tay của cô, khẽ hôn lên. Ngón tay trắng nõn hơi co rúm lại, anh cười: “Không có biện pháp. Tớ quá thích cậu rồi, không nhịn được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thanh Viện khó xử cắn môi. Cô đúng là không có biện pháp với người này, huống chi trong tay anh còn có ghi âm. Tuy anh không dùng cái này để uy hiếp cô, nhưng cô vẫn rất sợ.
Cô khẽ lắc tay anh, nhẹ tới mức khó mà phát hiện ra: “Cậu đi theo tớ.”
Cô cẩn thận lách người đi qua phòng giáo viên, vòng ra phía sau quầy bán đồ ăn vặt.
Kỳ thực trừ mấy học sinh lớp trên, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người lảng vảng.
Lý Minh Phong không chịu buông tay cô ra. Triệu Thanh Viện chỉ đành phải tránh đi.
Phía sau căng tin là một thảm cỏ xanh, không có đường. Hai người băng qua đám cỏ dại rậm rạp, đi vào tận cùng bên trong có một cái bàn đá đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Sao cậu biết nơi này?”
Triệu Thanh Viện nhỏ giọng trả lời anh: “Trước kia không có việc gì, lúc đi lung tung thì phát hiện ra, lâu lâu sẽ tới đây đọc sách.”
Nơi này đúng là rất an tĩnh.
Lý Minh Phong cảm thấy tư duy của cô đúng là của học bá, tới đây rồi mà cũng chỉ nghĩ tới đọc sách. Không giống như anh, chỉ muốn ở đây làm việc khác.
Lý Minh Phong cởi áo khoác của bộ đồng phục ra, trải trên chiếc ghế đá đầy bụi rồi ngồi xuống: “Vậy ở đây đi.”
Triệu Thanh Viện không nhúc nhích, cô muốn lôi anh đi: “Không phải nơi này, nơi này quá gần, có thể sẽ bị nhìn thấy. Đi vào bên trong đi...
Bên trong cùng còn một cái bàn đá bỏ hoang nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro