Cậu Sờ Tôi Nữa Đi
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Lý Minh Phong chưa bao giờ cho mình là thánh nhân, mà hoàn toàn ngược lại, anh cho rằng mình hiểu bản thân rất rõ – anh chính là một người xấu.
Giống như bây giờ, đôi môi mềm mại của cô gái vụng về chạm vào môi của anh, còn có chút run run. Nếu là quân tử thì phải đẩy cô ra, sau đó nói với cô là không thể làm như vậy.
Nhưng Lý Minh Phong thì không. Anh nhìn cô gái hoảng loạn nhắm chặt mắt, cảm nhận chút kích thích khác lạ trên môi, hệt như mùi hương hoa dành dành đã ăn mòn vào thần kinh của anh. Anh chỉ biết vươn tay ôm lấy eo cô gái vào trong lòng mình, lúc cảm nhận được cô theo bản năng tránh né, anh lập tức dùng một tay giữ gáy cô lại, sau đó tiếp tục nụ hôn sâu lên đó.
Lý Minh Phong vươn lưỡi liếm nhẹ cánh môi Triệu Thanh Viện, cơ thể bên dưới lại khẽ run lên.
Cô đang sợ hãi.
Nếu đã sợ hãi như vậy, vì sao còn muốn quyến rũ anh?
Lý Minh Phong không để cho cô có cơ hội trốn tránh, dùng sức cạy hàm răng cứng đờ của cô ra, xâm nhập đầu lưỡi vào quấn lấy chiếc lưỡi đang lẩn trốn của cô gái, chống lại đầu lưỡi cô, trao đổi nước bọt dính nhớp.
Nụ hôn của anh không hề có kết cấu hay bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ ra sức đòi hỏi, hận không thể cướp đi hơi thở của cô.
Triệu Thanh Viện chưa từng trải qua chuyện này, cô không chịu nổi bèn đẩy vai Lý Minh Phong ra, phát ra tiếng nấc nghẹn rồi khóc lớn.
Cuối cùng Lý Minh Phong cũng chịu buông cô ra.
Hai mắt Triệu Thanh Viện đẫm lệ, mông lung nhìn anh, ánh mắt ẩn chứa sợ hãi và hãi hùng.
“Chậc, sao lại khóc rồi?” Lý Minh Phong nhìn hai mắt ướt lệ của cô mà cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, xông thẳng đến não bộ và hạ bộ, nóng tới mức khó chịu.
Anh vươn tay thô bạo gạt đi giọt nước mắt cho cô, rồi ghé sát vào khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng của cô.
“Không phải cậu hôn tôi trước sao? Tôi còn chưa nói gì, cậu khóc gì mà khóc?” Hẳn là muốn an ủi cô, nhưng Lý Minh Phong chỉ có thể mở miệng nói ra những lời lạnh lùng không kiên nhẫn đó.
Triệu Thanh Viện sụt sịt mũi, lắc đầu: “Không có, tôi bị... nghẹt thở.”
Lý Minh Phong bị cô chọc cười, vuốt nhẹ vành lai cô: “Triệu Thanh Việt, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Cậu ta biết tên mình... Triệu Thanh Việt cắn môi, nắm lấy bàn tay anh đặt lên vạt áo thun của mình. Hai mắt run run nhìn Lý Minh Phong: “Cậu sờ tôi nữa đi.”
Giọng cô gái nhỏ tới mức không nghe rõ, còn hơi khàn khàn do khóc nức nở. Yết hầu Lý Minh Phong khô khốc, tay vẫn để yên đó, anh nhìn chằm chằm cô gái bị mình hôn đến sưng cả môi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Triệu Thanh Viện không trả lời anh. Tim cô đập rất nhanh, lời nói ra vừa ngập ngừng vừa khẩn trương: “Cậu đừng hỏi...”
Trong lòng cô vô cùng hoảng, nắm chặt lấy đôi bàn tay đang thăm dò vào trong áo mình đặt lên trên ngực.
Cô nhớ rõ, lúc trong tiết học thể dục tuần trước, Lý Minh Phong vẫn luôn nhìn cô, hoặc nói đúng hơn là nhìn ngực cô.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại truyền tới từ bàn tay, Lý Minh Phong khẽ chửi tục: “Fuck, Triệu Thanh Viện, cậu thật sự muốn?”
Giống như bây giờ, đôi môi mềm mại của cô gái vụng về chạm vào môi của anh, còn có chút run run. Nếu là quân tử thì phải đẩy cô ra, sau đó nói với cô là không thể làm như vậy.
Nhưng Lý Minh Phong thì không. Anh nhìn cô gái hoảng loạn nhắm chặt mắt, cảm nhận chút kích thích khác lạ trên môi, hệt như mùi hương hoa dành dành đã ăn mòn vào thần kinh của anh. Anh chỉ biết vươn tay ôm lấy eo cô gái vào trong lòng mình, lúc cảm nhận được cô theo bản năng tránh né, anh lập tức dùng một tay giữ gáy cô lại, sau đó tiếp tục nụ hôn sâu lên đó.
Lý Minh Phong vươn lưỡi liếm nhẹ cánh môi Triệu Thanh Viện, cơ thể bên dưới lại khẽ run lên.
Cô đang sợ hãi.
Nếu đã sợ hãi như vậy, vì sao còn muốn quyến rũ anh?
Lý Minh Phong không để cho cô có cơ hội trốn tránh, dùng sức cạy hàm răng cứng đờ của cô ra, xâm nhập đầu lưỡi vào quấn lấy chiếc lưỡi đang lẩn trốn của cô gái, chống lại đầu lưỡi cô, trao đổi nước bọt dính nhớp.
Nụ hôn của anh không hề có kết cấu hay bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ ra sức đòi hỏi, hận không thể cướp đi hơi thở của cô.
Triệu Thanh Viện chưa từng trải qua chuyện này, cô không chịu nổi bèn đẩy vai Lý Minh Phong ra, phát ra tiếng nấc nghẹn rồi khóc lớn.
Cuối cùng Lý Minh Phong cũng chịu buông cô ra.
Hai mắt Triệu Thanh Viện đẫm lệ, mông lung nhìn anh, ánh mắt ẩn chứa sợ hãi và hãi hùng.
“Chậc, sao lại khóc rồi?” Lý Minh Phong nhìn hai mắt ướt lệ của cô mà cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, xông thẳng đến não bộ và hạ bộ, nóng tới mức khó chịu.
Anh vươn tay thô bạo gạt đi giọt nước mắt cho cô, rồi ghé sát vào khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng của cô.
“Không phải cậu hôn tôi trước sao? Tôi còn chưa nói gì, cậu khóc gì mà khóc?” Hẳn là muốn an ủi cô, nhưng Lý Minh Phong chỉ có thể mở miệng nói ra những lời lạnh lùng không kiên nhẫn đó.
Triệu Thanh Viện sụt sịt mũi, lắc đầu: “Không có, tôi bị... nghẹt thở.”
Lý Minh Phong bị cô chọc cười, vuốt nhẹ vành lai cô: “Triệu Thanh Việt, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Cậu ta biết tên mình... Triệu Thanh Việt cắn môi, nắm lấy bàn tay anh đặt lên vạt áo thun của mình. Hai mắt run run nhìn Lý Minh Phong: “Cậu sờ tôi nữa đi.”
Giọng cô gái nhỏ tới mức không nghe rõ, còn hơi khàn khàn do khóc nức nở. Yết hầu Lý Minh Phong khô khốc, tay vẫn để yên đó, anh nhìn chằm chằm cô gái bị mình hôn đến sưng cả môi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Triệu Thanh Viện không trả lời anh. Tim cô đập rất nhanh, lời nói ra vừa ngập ngừng vừa khẩn trương: “Cậu đừng hỏi...”
Trong lòng cô vô cùng hoảng, nắm chặt lấy đôi bàn tay đang thăm dò vào trong áo mình đặt lên trên ngực.
Cô nhớ rõ, lúc trong tiết học thể dục tuần trước, Lý Minh Phong vẫn luôn nhìn cô, hoặc nói đúng hơn là nhìn ngực cô.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại truyền tới từ bàn tay, Lý Minh Phong khẽ chửi tục: “Fuck, Triệu Thanh Viện, cậu thật sự muốn?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro