Giúp Tuốt 1
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Triệu Thanh Viện bị anh ôm, hương thơm khiến cô có chút mơ màng: "A...cho nên ý của anh là?"
Giọng nói Lý Minh Phong hơi nghi hoặc: “Nghĩa là thích đó, còn có thể là gì nữa?”
Triệu Thanh Viện từ trong lòng anh ngước lên nhìn, đôi mắt đen láy tràn ngập hơi nước, lúc này trông anh khá ôn hòa vô hại.
Cô hỏi: "Anh, không có ý nghĩ nào khác à?"
Anh Tại sao đột nhiên lại thay đổi tính khí rồi?
Nghe được ẩn ý trong lời nói của cô, Lý Minh Phong nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Thanh Viện, em thật sự cho rằng anh là một kẻ cặn bã, dã thú sao?"
Thấy anh có vẻ tức giận rồi, cô lập tức lắc đầu: “Không có.”
Giọng điệu của thiếu nữ như mềm mại có vẻ như cô đang trả lời rất thật lòng.
Trong lòng Triệu Thanh Viện có chút vui mừng, nhưng lại không nói ra được, trên mặt lộ ra nụ cười: "Chúng ta đi ra ngoài đi, cứ đứng trong phòng tắm như vậy rất kỳ quái."
Sao đột nhiên cô lại cười đẹp như vậy?
Lý Minh Phong nhìn đôi mày xinh đẹp và đôi mắt cong cong của cô, trong đôi đôi mắt long lanh nước đang nghiêm túc chăm chú nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Hầu kết của anh cuộn cuộn lên xuống hai lần, anh cảm thấy cổ họng mình hơi khô.
Giọng anh trở nên khàn đi: “Anh đổi ý rồi.”
“Hửm?”
Trong mắt Triệu Thanh Viện hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau đó Lý Minh Phong đột nhiên ôm eo cô lên rồi xoay người lại, đặt cô ngồi trên bồn rửa.
Đồ vệ sinh cá nhân trên bồn rơi hết xuống sàn.
Triệu Thanh Viện bị động tác đột ngột của anh làm cho giật mình, đầu ngón tay cô bấu lên vai anh, ánh mắt vẫn đang nhìn chai lọ lăn xuống dưới sàn: “Đồ…”
“Lát nữa sẽ nhặt cho em sau.”
Lý Minh Phong nhìn chằm chằm vào cô, đợi khi cô ngẩng đầu lên thì anh không thể đợi thêm được nữa lập tức cúi đầu hôn lên môi cô, mùi thơm nồng nàn của cây dành dành lan tỏa giữa môi răng cô, Triệu Thanh Viện bị hôn đến thở hổn hển: "Anh... sao lại thơm quá vậy..."
Lý Minh Phong liên tục cắn môi: “Lúc nãy anh có thử qua sữa tắm của em.”
Triệu Thanh Viện trợn tròn mắt: "Tại sao?"
Lý Minh Phong cũng cảm thấy hành vi của mình thật ngu ngốc, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Muốn thử xem mùi vị có giống như em không.”
Triệu Thanh Viện cười lớn, dựa vào vai anh hỏi: “Là một mùi giống nhau phải không?”
Lý Minh Phong liếm liếm răng hàm sau: “Khác xa lắm.”
Triệu Thanh Viện cười đủ rồi, sau đó lùi lại một bước, một tay ôm lấy vạt váy ngủ: “Quần áo của em ướt hết rồi.”
Anh vừa mới tắm xong, trong phòng tắm nhỏ khắp nơi đều có hơi nước, nhất là trên bồn rửa mặt, hầu như Lý Minh Phong vừa đặt cô lên bồn liền khiến quần áo thân dưới đều ướt đẫm, cả đồ lót đang mặc cũng vậy.
“Anh giặt cho em. "
Ánh mắt của Lý Minh Phong vẫn không rời khỏi cô, làn da trắng nõn bị hơi nước làm hồng lên, nhìn cô dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng tắm giống như đang dụ dỗ người ta phạm tội.
Triệu Thanh Viện quay lại nhìn anh, hỏi anh: “Anh đặt em ở đây để làm gì?”
Lý Minh Phong không thành thật dùng lòng bàn tay chạm vào đôi chân mịn màng của cô, cẩn thận từng chút một nâng váy ngủ của cô lên: "Chẳng phải em hỏi anh có ý nghĩ gì khác hay không? Anh bây giờ có rồi."
Anh cúi đầu tiến lại gần cô: “Cưng ơi, cho làm không?”
Anh vẫn không dám làm loạn, sợ cô lại chia tay anh, nhưng thân dưới của anh đã sưng tấy không thể chịu nổi rồi.
Triệu Thanh Viện chớp chớp mắt: “Vẫn không được.”
Không được.
Lý Minh Phong khống chế cảm xúc, vốn có suy nghĩ muốn dọa cô một chút, bây giờ không được thì không được vậy.
Anh muốn hạ người xuống, nhưng Triệu Thanh Viện lại ôm cổ anh: "Nhưng có một việc chúng ta có thể làm..."
Giọng nói Lý Minh Phong hơi nghi hoặc: “Nghĩa là thích đó, còn có thể là gì nữa?”
Triệu Thanh Viện từ trong lòng anh ngước lên nhìn, đôi mắt đen láy tràn ngập hơi nước, lúc này trông anh khá ôn hòa vô hại.
Cô hỏi: "Anh, không có ý nghĩ nào khác à?"
Anh Tại sao đột nhiên lại thay đổi tính khí rồi?
Nghe được ẩn ý trong lời nói của cô, Lý Minh Phong nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Thanh Viện, em thật sự cho rằng anh là một kẻ cặn bã, dã thú sao?"
Thấy anh có vẻ tức giận rồi, cô lập tức lắc đầu: “Không có.”
Giọng điệu của thiếu nữ như mềm mại có vẻ như cô đang trả lời rất thật lòng.
Trong lòng Triệu Thanh Viện có chút vui mừng, nhưng lại không nói ra được, trên mặt lộ ra nụ cười: "Chúng ta đi ra ngoài đi, cứ đứng trong phòng tắm như vậy rất kỳ quái."
Sao đột nhiên cô lại cười đẹp như vậy?
Lý Minh Phong nhìn đôi mày xinh đẹp và đôi mắt cong cong của cô, trong đôi đôi mắt long lanh nước đang nghiêm túc chăm chú nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Hầu kết của anh cuộn cuộn lên xuống hai lần, anh cảm thấy cổ họng mình hơi khô.
Giọng anh trở nên khàn đi: “Anh đổi ý rồi.”
“Hửm?”
Trong mắt Triệu Thanh Viện hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau đó Lý Minh Phong đột nhiên ôm eo cô lên rồi xoay người lại, đặt cô ngồi trên bồn rửa.
Đồ vệ sinh cá nhân trên bồn rơi hết xuống sàn.
Triệu Thanh Viện bị động tác đột ngột của anh làm cho giật mình, đầu ngón tay cô bấu lên vai anh, ánh mắt vẫn đang nhìn chai lọ lăn xuống dưới sàn: “Đồ…”
“Lát nữa sẽ nhặt cho em sau.”
Lý Minh Phong nhìn chằm chằm vào cô, đợi khi cô ngẩng đầu lên thì anh không thể đợi thêm được nữa lập tức cúi đầu hôn lên môi cô, mùi thơm nồng nàn của cây dành dành lan tỏa giữa môi răng cô, Triệu Thanh Viện bị hôn đến thở hổn hển: "Anh... sao lại thơm quá vậy..."
Lý Minh Phong liên tục cắn môi: “Lúc nãy anh có thử qua sữa tắm của em.”
Triệu Thanh Viện trợn tròn mắt: "Tại sao?"
Lý Minh Phong cũng cảm thấy hành vi của mình thật ngu ngốc, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Muốn thử xem mùi vị có giống như em không.”
Triệu Thanh Viện cười lớn, dựa vào vai anh hỏi: “Là một mùi giống nhau phải không?”
Lý Minh Phong liếm liếm răng hàm sau: “Khác xa lắm.”
Triệu Thanh Viện cười đủ rồi, sau đó lùi lại một bước, một tay ôm lấy vạt váy ngủ: “Quần áo của em ướt hết rồi.”
Anh vừa mới tắm xong, trong phòng tắm nhỏ khắp nơi đều có hơi nước, nhất là trên bồn rửa mặt, hầu như Lý Minh Phong vừa đặt cô lên bồn liền khiến quần áo thân dưới đều ướt đẫm, cả đồ lót đang mặc cũng vậy.
“Anh giặt cho em. "
Ánh mắt của Lý Minh Phong vẫn không rời khỏi cô, làn da trắng nõn bị hơi nước làm hồng lên, nhìn cô dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng tắm giống như đang dụ dỗ người ta phạm tội.
Triệu Thanh Viện quay lại nhìn anh, hỏi anh: “Anh đặt em ở đây để làm gì?”
Lý Minh Phong không thành thật dùng lòng bàn tay chạm vào đôi chân mịn màng của cô, cẩn thận từng chút một nâng váy ngủ của cô lên: "Chẳng phải em hỏi anh có ý nghĩ gì khác hay không? Anh bây giờ có rồi."
Anh cúi đầu tiến lại gần cô: “Cưng ơi, cho làm không?”
Anh vẫn không dám làm loạn, sợ cô lại chia tay anh, nhưng thân dưới của anh đã sưng tấy không thể chịu nổi rồi.
Triệu Thanh Viện chớp chớp mắt: “Vẫn không được.”
Không được.
Lý Minh Phong khống chế cảm xúc, vốn có suy nghĩ muốn dọa cô một chút, bây giờ không được thì không được vậy.
Anh muốn hạ người xuống, nhưng Triệu Thanh Viện lại ôm cổ anh: "Nhưng có một việc chúng ta có thể làm..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro