Liếm Âm Hộ 1 (H...
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Triệu Thanh Viện theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, cô lùi người về phía sau, hầu như muốn dùng tay dùng chân thoát khỏi Lý Minh Phong.
Nhưng vẫn vô ích.
Cánh tay khỏe mạnh có lực của thiếu niên giữ chặt eo cô, sau đó cả người cô được đặt trên giường, mái tóc dài xõa ra.
Lòng bàn tay rộng lớn của Lý Minh Phong giữ chặt hai cổ tay đang vùng vẫy của cô, kéo chúng lên cao quá đầu cô,sau đó anh đè lên người và hôn cô.
Triệu Thanh Viện bị dọa đến không thở được, nụ hôn kết thúc, cô khóc đến hàng mi ướt đẫm: "Lý Minh Phong, anh đừng như vậy được không...em sợ..."
Dương vật nóng hổi và cương cứng của Lý Minh Phong xuyên qua lớp vải ép vào chân thiếu nữ, khiến anh cảm giác được sự sướng tê đến kỳ lạ.
Nhưng cô khóc lại rất đáng thương.
Lý Minh Phong biết cô sợ anh, vì vậy anh đè nén dục vọng sắp bùng nổ cúi đầu cẩn thận hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Đừng khóc nữa.”
"Tại sao em lại sợ anh? Em cảm thấy anh sẽ làm tổn thương em sao?"
Triệu Thanh Viện không nói chuyện, im lặng cũng là một câu trả lời.
Lý Minh Phong thở dài, cảm thụ được sự chán nản lâu lắm rồi mới xuất hiện: “Anh sẽ không làm tổn thương em.”
"Anh thích em, đó là lý do tại sao anh làm điều này. Anh muốn khiến em thoải mái, khiến em hạnh phúc."
Anh liên tục nói rằng anh thích cô, nhưng rõ ràng cô không muốn những điều này.
Triệu Thanh Viện: "Nhưng em không thích, anh đừng làm như vậy..."
Giọng nói nhẹ nhàng bất lực của thiếu nữ kèm theo tiếng khóc khàn khàn khiến ai nghe xong cũng cảm thấy mềm lòng.
Nhưng với Lý Minh Phong thì không, anh càng sâu sắc nhận ra bản thân mình bỉ ổi đến mức nào, nhưng anh chỉ là không muốn dừng lại.
Anh đứng dậy, cầm chiếc cà vạt treo trên kệ đầu giường bắt đầu quấn vào tay cô.
Triệu Thanh Viện ý thức được anh đang làm gì, cô càng ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát khỏi xiềng xích của thiếu niên: "Đừng, Lý Minh Phong! Đừng!"
Anh làm như không nghe thấy gì, trói tay cô vào lan can đầu giường, mặc dù cổ tay cô nhanh chóng đỏ bừng dưới sự vùng vẫy quyết liệt nhưng anh vẫn không hề có ý định dừng lại.
Làm xong tất cả những điều này, anh cúi đầu nhìn Triệu Thanh Viện.
Cô dường như đã khóc mệt rồi, nhỏ tiếng nức nở, khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt nâu khói sũng nước, hàng mi ướt vẫn còn ngấn nước.
Đáng thương vô cùng.
Lý Minh Phong tiến tới hôn cô, cô gái co rúm người lại vô vọng nói: "Lý Minh Phong, đừng làm như vậy, xin anh..."
Lý Minh Phong cười rồi, anh cười lên không có nhiều hơn mấy phần nhân tính mà ngược lại có chút lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh nói: "Cưng ơi, đừng cầu xin anh."
“Cưng có biết rằng cầu xin một người đàn ông trên giường sẽ chỉ khiến hắn ta càng hưng phấn hơn không?”
Vẻ mặt Triệu Thanh Viện nhất thời đờ đẫn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lý Minh Phong cuối cùng hôn lên môi cô: “Yên tâm, anh sẽ không làm gì em hết, anh chỉ là không muốn khiến em sợ anh thôi.”
Nhưng vẫn vô ích.
Cánh tay khỏe mạnh có lực của thiếu niên giữ chặt eo cô, sau đó cả người cô được đặt trên giường, mái tóc dài xõa ra.
Lòng bàn tay rộng lớn của Lý Minh Phong giữ chặt hai cổ tay đang vùng vẫy của cô, kéo chúng lên cao quá đầu cô,sau đó anh đè lên người và hôn cô.
Triệu Thanh Viện bị dọa đến không thở được, nụ hôn kết thúc, cô khóc đến hàng mi ướt đẫm: "Lý Minh Phong, anh đừng như vậy được không...em sợ..."
Dương vật nóng hổi và cương cứng của Lý Minh Phong xuyên qua lớp vải ép vào chân thiếu nữ, khiến anh cảm giác được sự sướng tê đến kỳ lạ.
Nhưng cô khóc lại rất đáng thương.
Lý Minh Phong biết cô sợ anh, vì vậy anh đè nén dục vọng sắp bùng nổ cúi đầu cẩn thận hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Đừng khóc nữa.”
"Tại sao em lại sợ anh? Em cảm thấy anh sẽ làm tổn thương em sao?"
Triệu Thanh Viện không nói chuyện, im lặng cũng là một câu trả lời.
Lý Minh Phong thở dài, cảm thụ được sự chán nản lâu lắm rồi mới xuất hiện: “Anh sẽ không làm tổn thương em.”
"Anh thích em, đó là lý do tại sao anh làm điều này. Anh muốn khiến em thoải mái, khiến em hạnh phúc."
Anh liên tục nói rằng anh thích cô, nhưng rõ ràng cô không muốn những điều này.
Triệu Thanh Viện: "Nhưng em không thích, anh đừng làm như vậy..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói nhẹ nhàng bất lực của thiếu nữ kèm theo tiếng khóc khàn khàn khiến ai nghe xong cũng cảm thấy mềm lòng.
Nhưng với Lý Minh Phong thì không, anh càng sâu sắc nhận ra bản thân mình bỉ ổi đến mức nào, nhưng anh chỉ là không muốn dừng lại.
Anh đứng dậy, cầm chiếc cà vạt treo trên kệ đầu giường bắt đầu quấn vào tay cô.
Triệu Thanh Viện ý thức được anh đang làm gì, cô càng ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát khỏi xiềng xích của thiếu niên: "Đừng, Lý Minh Phong! Đừng!"
Anh làm như không nghe thấy gì, trói tay cô vào lan can đầu giường, mặc dù cổ tay cô nhanh chóng đỏ bừng dưới sự vùng vẫy quyết liệt nhưng anh vẫn không hề có ý định dừng lại.
Làm xong tất cả những điều này, anh cúi đầu nhìn Triệu Thanh Viện.
Cô dường như đã khóc mệt rồi, nhỏ tiếng nức nở, khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt nâu khói sũng nước, hàng mi ướt vẫn còn ngấn nước.
Đáng thương vô cùng.
Lý Minh Phong tiến tới hôn cô, cô gái co rúm người lại vô vọng nói: "Lý Minh Phong, đừng làm như vậy, xin anh..."
Lý Minh Phong cười rồi, anh cười lên không có nhiều hơn mấy phần nhân tính mà ngược lại có chút lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh nói: "Cưng ơi, đừng cầu xin anh."
“Cưng có biết rằng cầu xin một người đàn ông trên giường sẽ chỉ khiến hắn ta càng hưng phấn hơn không?”
Vẻ mặt Triệu Thanh Viện nhất thời đờ đẫn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lý Minh Phong cuối cùng hôn lên môi cô: “Yên tâm, anh sẽ không làm gì em hết, anh chỉ là không muốn khiến em sợ anh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro