Nước Nho 1
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Nhà của Lý Minh Phong thực sự trống trải.
Phòng rất rộng nhưng có vẻ không giống như có người ở, bàn ăn phủ một lớp bụi dày.
Triệu Thanh Viện chạm vào, đầu ngón tay dính đầy tro đen: "Đây..."
Lý Minh Phong rút ra một tờ giấy lau sạch cho cô: “Lát nữa anh sẽ lau chùi, sao em không đi xem xem nên nấu món gì?”
Được rồi, cô đi mở tủ lạnh, nhưng...
Nhưng bên trong chỉ có một quả dưa chuột héo và vài quả cà chua cũng nhăn nheo không kém, mở ngăn dưới ra thì còn có thể tìm thấy một quả trứng.
Cô hỏi Lý Minh Phong: “Làm cho anh món trứng xào với cà chua nhé?”
“Được."
Ý định ban đầu của cô là để anh xem anh có thể làm gì với những thứ nhỏ nhặt trong tủ lạnh, kết quả anh vẫn lau bàn, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Được thôi, anh cũng chẳng chết đói đâu mà lo.
Cô cầm hai quả cà chua và một quả trứng đi vào bếp, dụng cụ nhà bếp đều rất mới, thậm chí cô còn nhìn thấy thẻ mạc còn treo trên chiếc chảo nhỏ.
Dầu và muối đặt trên thớt đều chưa mở qua, Lý Minh Phong cũng không sợ cô biết những thứ này là chuẩn bị cho cô, anh đã muốn đào cô về nhà mình từ lâu rồi.
Anh vẫn đang ở bên ngoài siêng năng lau bàn ghế, Triệu Thanh Viện rất nhanh đã nấu cho anh một đĩa cà chua xào trứng, trong nhà anh ngay cả gạo cũng không có nên không ăn được món chủ đạo.
“Ăn thôi."
Lý Minh Phong ngồi xuống cầm đũa ăn hai miếng, cà chua tuy đã cũ nhưng tài nấu nướng của Triệu Thanh Viện vẫn rất ấn tượng: “Tài nấu nướng của cục cưng giỏi quá.”
Triệu Thanh Viện ngồi ở một bên không biết nên làm gì, nghe lời nhận xét của anh thì hơi xấu hổ: Anh ăn được thì tốt."
“Ò.” Lý Minh Phong lại ăn thêm hai miếng: “Phần thừa lại anh có thể giữ lại được không?”
Triệu Thanh Viện không hiểu anh: "Anh ăn no chưa? Giữ lại làm gì?"
"Lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, anh muốn giữ lại."
Đây là lý do gì chứ? Triệu Thanh Viện cảm thấy anh bị bệnh: "Không muốn! Cái này có gì để mà giữ lại chứ? Anh ăn hết đi."
“Được.” Lí Minh Phong miễn cưỡng ăn hết đĩa trứng xào cà chua, sau đó uống một cốc nước súc miệng.
Triệu Thanh Viện đứng dậy: “Em muốn về nhà rồi.”
Lý Minh Phong không muốn cho cô đi: “Mới có bảy giờ, em ở lại với anh thêm một lát đi.”
Anh dẫn người vào phòng ngủ của mình: “Em ngồi tự nhiên đi, anh đi rửa bát.”
Triệu Thanh Viện ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, cũng không ngồi trên ghế hay trên giường của anh.
Phòng của anh khác với những gì cô tưởng tượng. Tất cả chỉ có hai màu đen trắng. Có một chiếc máy tính để bàn lớn với một chiếc ghế chơi game. Các kệ ở phía bên kia chứa đầy các mô hình máy bay và ô tô. Khi cô nhìn kỹ hơn thì phát hiện thì ra đều là tự anh đã thiết kế và một số đã giành được giải thưởng.
Cánh cửa mở ra, Lý Minh Phong bưng hai chai nước nho bước vào liền bắt gặp Triệu Thanh Viện đang đứng ở cửa nhìn vào giá trưng bày.
Triệu Thanh Viện cảm thấy mình nên nói điều gì đó: "Anh lợi hại quá."
Lý Minh Phong đi vào rồi đóng cửa lại, đưa nước nho trong tay cho cô: “ Trước đó có phải em cảm thấy trong phòng anh sẽ có một đống đĩa màu vàng không?”
Triệu Thanh Viện mặt đỏ bừng: “Em chưa bao giờ nghĩ vậy.”
Mặc dù cô cũng không nghĩ nhiều về anh là đúng rồi.
Lý Minh Phong đi tới trước mặt cô, giới thiệu từng cái một với cô, phần lớn đều là do anh làm khi còn nhỏ, mẫu máy bay cuối cùng là hồi lớp hai trung học cơ sở, từ đó đến nay anh không bao giờ làm lại nữa.
Phòng rất rộng nhưng có vẻ không giống như có người ở, bàn ăn phủ một lớp bụi dày.
Triệu Thanh Viện chạm vào, đầu ngón tay dính đầy tro đen: "Đây..."
Lý Minh Phong rút ra một tờ giấy lau sạch cho cô: “Lát nữa anh sẽ lau chùi, sao em không đi xem xem nên nấu món gì?”
Được rồi, cô đi mở tủ lạnh, nhưng...
Nhưng bên trong chỉ có một quả dưa chuột héo và vài quả cà chua cũng nhăn nheo không kém, mở ngăn dưới ra thì còn có thể tìm thấy một quả trứng.
Cô hỏi Lý Minh Phong: “Làm cho anh món trứng xào với cà chua nhé?”
“Được."
Ý định ban đầu của cô là để anh xem anh có thể làm gì với những thứ nhỏ nhặt trong tủ lạnh, kết quả anh vẫn lau bàn, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Được thôi, anh cũng chẳng chết đói đâu mà lo.
Cô cầm hai quả cà chua và một quả trứng đi vào bếp, dụng cụ nhà bếp đều rất mới, thậm chí cô còn nhìn thấy thẻ mạc còn treo trên chiếc chảo nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dầu và muối đặt trên thớt đều chưa mở qua, Lý Minh Phong cũng không sợ cô biết những thứ này là chuẩn bị cho cô, anh đã muốn đào cô về nhà mình từ lâu rồi.
Anh vẫn đang ở bên ngoài siêng năng lau bàn ghế, Triệu Thanh Viện rất nhanh đã nấu cho anh một đĩa cà chua xào trứng, trong nhà anh ngay cả gạo cũng không có nên không ăn được món chủ đạo.
“Ăn thôi."
Lý Minh Phong ngồi xuống cầm đũa ăn hai miếng, cà chua tuy đã cũ nhưng tài nấu nướng của Triệu Thanh Viện vẫn rất ấn tượng: “Tài nấu nướng của cục cưng giỏi quá.”
Triệu Thanh Viện ngồi ở một bên không biết nên làm gì, nghe lời nhận xét của anh thì hơi xấu hổ: Anh ăn được thì tốt."
“Ò.” Lý Minh Phong lại ăn thêm hai miếng: “Phần thừa lại anh có thể giữ lại được không?”
Triệu Thanh Viện không hiểu anh: "Anh ăn no chưa? Giữ lại làm gì?"
"Lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, anh muốn giữ lại."
Đây là lý do gì chứ? Triệu Thanh Viện cảm thấy anh bị bệnh: "Không muốn! Cái này có gì để mà giữ lại chứ? Anh ăn hết đi."
“Được.” Lí Minh Phong miễn cưỡng ăn hết đĩa trứng xào cà chua, sau đó uống một cốc nước súc miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thanh Viện đứng dậy: “Em muốn về nhà rồi.”
Lý Minh Phong không muốn cho cô đi: “Mới có bảy giờ, em ở lại với anh thêm một lát đi.”
Anh dẫn người vào phòng ngủ của mình: “Em ngồi tự nhiên đi, anh đi rửa bát.”
Triệu Thanh Viện ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, cũng không ngồi trên ghế hay trên giường của anh.
Phòng của anh khác với những gì cô tưởng tượng. Tất cả chỉ có hai màu đen trắng. Có một chiếc máy tính để bàn lớn với một chiếc ghế chơi game. Các kệ ở phía bên kia chứa đầy các mô hình máy bay và ô tô. Khi cô nhìn kỹ hơn thì phát hiện thì ra đều là tự anh đã thiết kế và một số đã giành được giải thưởng.
Cánh cửa mở ra, Lý Minh Phong bưng hai chai nước nho bước vào liền bắt gặp Triệu Thanh Viện đang đứng ở cửa nhìn vào giá trưng bày.
Triệu Thanh Viện cảm thấy mình nên nói điều gì đó: "Anh lợi hại quá."
Lý Minh Phong đi vào rồi đóng cửa lại, đưa nước nho trong tay cho cô: “ Trước đó có phải em cảm thấy trong phòng anh sẽ có một đống đĩa màu vàng không?”
Triệu Thanh Viện mặt đỏ bừng: “Em chưa bao giờ nghĩ vậy.”
Mặc dù cô cũng không nghĩ nhiều về anh là đúng rồi.
Lý Minh Phong đi tới trước mặt cô, giới thiệu từng cái một với cô, phần lớn đều là do anh làm khi còn nhỏ, mẫu máy bay cuối cùng là hồi lớp hai trung học cơ sở, từ đó đến nay anh không bao giờ làm lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro