Sau Khi Tan Học...
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Lý Minh Phong dẫn cô ra tới cổng trường. Suốt đường đi, Triệu Thanh Viện liên tục giãy giụa, sợ sẽ bị giáo viên hoặc người quen nhìn thấy. Cũng may mãi tới khi về được tới trước ngõ nhỏ vẫn không gặp phải người quen.
Triệu Thanh Viện muốn lấy lại cặp sách của mình: “Đến nơi này thôi.”
Lý Minh Phong mặc kệ cô, tiếp tục đi: “Trước kia đều là đưa cậu về tới dưới lầu.”
Trước kia? Anh kêu đó là đưa sao?
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh đang lén đánh tráo khái niệm. Trước kia rõ ràng là anh tự theo dõi cô.
Lý Minh Phong cũng biết cô đang suy nghĩ gì, anh hơi cong khóe môi: “Từ lúc đó, tớ đã thích cậu rồi.”
“Con gái một mình đi đường như vậy nguy hiểm lắm.”
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh mới chính là nguy hiểm.
Cuối cùng cũng tới trước cửa. Cô nhanh chóng rút tay ra, vươn tay muốn lấy lại cặp sách của mình: “Bây giờ trả lại cho tớ đi.”
Lý Minh Phong thở dài, chậm rãi lấy cặp sách trên khuỷu tay mình xuống. Lúc cô nhận lấy, anh còn nắm tay cô kéo về phía trước, cong người đối diện với đôi mắt của cô: “Bảo bảo, cậu thật sự rất vô tình.”
Rõ ràng hôm nay hai người đã hôn đã sờ, cô lại có thể tỏ ra như chưa xảy ra chuyện gì. Nên nói là tố chất tâm lý quá mạnh sao?
Mặt Triệu Thanh Viện đỏ bừng lên: “Cậu đừng gọi tớ như vậy.”
Xưng hô này làm cô nhớ tới những chuyện hoang đường đã làm với anh ở bàn đá đó.
“Vì sao? Cậu không thích sao? Vậy tớ nên đổi thành gì, bảo bối? Tiểu Viện?”
Mặt Triệu Thanh Viện càng lúc càng đỏ lên. Cô mau chóng lấy lại cặp sách của mình, lùi về phía sau hai bước: “Đều không cần, cậu... gọi tên tớ là được, tớ đi trước đây.”
Cô chạy như bay vào trong cửa.
Lý Minh Phong nhìn hình bóng cô gái biến mất hệt như một con bướm, cảm xúc chậm rãi lắng xuống.
...
9 giờ hơn, Triệu Thanh Viện mặc một bộ đồ bình thường đi xuống lầu. Cô ôm theo canh gà do mình nấu tới bệnh viện. Sau khi hỏi qua bác sĩ, biết được gần đây tình trạng của mẹ rất tốt, có điều bác sĩ nói với cô, nếu đổi qua loại thuốc mới nhất, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể có khởi sắc.
Triệu Thanh Viện hỏi về giá cả, nhưng một lần dùng thuốc có giá tận mấy vạn. Cô hơi khó xử cắn môi: “Để cháu suy xét chút.”
Bác sĩ chữa trị cho mẹ cô cũng là người đã cao tuổi. Bà ấy vỗ vỗ vai Triệu Thanh Viện: “Đừng gấp, cô gái, tình trạng của mẹ cháu đã rất tốt rồi, dù không dùng loại thuốc này cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Triệu Thanh Viện gật đầu, mơ mơ hồ hồ trở về nhà.
Lý Minh Phong đi theo cô cả chặng đường. Khi thấy cô trở về nhà an toàn mới lấy điện thoại ra, sau khi tìm được số điện thoại cần tìm bèn bấm gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sang sảng của một cậu thiếu niên: “Anh Phong! Anh còn sống. Chúng ta còn tưởng anh chết ở thành phố T rồi!”
Lý Minh Phong mắng cậu ta một câu: “Đừng nói những chuyện đó có được không. Hỏi em chuyện này, gần đây có phải ba em đang kinh doanh dược phẩm không?”
Người bên kia trả lời lại: “Hình như là vậy, làm sao vậy?”
Lý Minh Phong cẩn thận nghĩ: “Giúp anh một chuyện.”
Triệu Thanh Viện muốn lấy lại cặp sách của mình: “Đến nơi này thôi.”
Lý Minh Phong mặc kệ cô, tiếp tục đi: “Trước kia đều là đưa cậu về tới dưới lầu.”
Trước kia? Anh kêu đó là đưa sao?
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh đang lén đánh tráo khái niệm. Trước kia rõ ràng là anh tự theo dõi cô.
Lý Minh Phong cũng biết cô đang suy nghĩ gì, anh hơi cong khóe môi: “Từ lúc đó, tớ đã thích cậu rồi.”
“Con gái một mình đi đường như vậy nguy hiểm lắm.”
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh mới chính là nguy hiểm.
Cuối cùng cũng tới trước cửa. Cô nhanh chóng rút tay ra, vươn tay muốn lấy lại cặp sách của mình: “Bây giờ trả lại cho tớ đi.”
Lý Minh Phong thở dài, chậm rãi lấy cặp sách trên khuỷu tay mình xuống. Lúc cô nhận lấy, anh còn nắm tay cô kéo về phía trước, cong người đối diện với đôi mắt của cô: “Bảo bảo, cậu thật sự rất vô tình.”
Rõ ràng hôm nay hai người đã hôn đã sờ, cô lại có thể tỏ ra như chưa xảy ra chuyện gì. Nên nói là tố chất tâm lý quá mạnh sao?
Mặt Triệu Thanh Viện đỏ bừng lên: “Cậu đừng gọi tớ như vậy.”
Xưng hô này làm cô nhớ tới những chuyện hoang đường đã làm với anh ở bàn đá đó.
“Vì sao? Cậu không thích sao? Vậy tớ nên đổi thành gì, bảo bối? Tiểu Viện?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Triệu Thanh Viện càng lúc càng đỏ lên. Cô mau chóng lấy lại cặp sách của mình, lùi về phía sau hai bước: “Đều không cần, cậu... gọi tên tớ là được, tớ đi trước đây.”
Cô chạy như bay vào trong cửa.
Lý Minh Phong nhìn hình bóng cô gái biến mất hệt như một con bướm, cảm xúc chậm rãi lắng xuống.
...
9 giờ hơn, Triệu Thanh Viện mặc một bộ đồ bình thường đi xuống lầu. Cô ôm theo canh gà do mình nấu tới bệnh viện. Sau khi hỏi qua bác sĩ, biết được gần đây tình trạng của mẹ rất tốt, có điều bác sĩ nói với cô, nếu đổi qua loại thuốc mới nhất, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể có khởi sắc.
Triệu Thanh Viện hỏi về giá cả, nhưng một lần dùng thuốc có giá tận mấy vạn. Cô hơi khó xử cắn môi: “Để cháu suy xét chút.”
Bác sĩ chữa trị cho mẹ cô cũng là người đã cao tuổi. Bà ấy vỗ vỗ vai Triệu Thanh Viện: “Đừng gấp, cô gái, tình trạng của mẹ cháu đã rất tốt rồi, dù không dùng loại thuốc này cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Triệu Thanh Viện gật đầu, mơ mơ hồ hồ trở về nhà.
Lý Minh Phong đi theo cô cả chặng đường. Khi thấy cô trở về nhà an toàn mới lấy điện thoại ra, sau khi tìm được số điện thoại cần tìm bèn bấm gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sang sảng của một cậu thiếu niên: “Anh Phong! Anh còn sống. Chúng ta còn tưởng anh chết ở thành phố T rồi!”
Lý Minh Phong mắng cậu ta một câu: “Đừng nói những chuyện đó có được không. Hỏi em chuyện này, gần đây có phải ba em đang kinh doanh dược phẩm không?”
Người bên kia trả lời lại: “Hình như là vậy, làm sao vậy?”
Lý Minh Phong cẩn thận nghĩ: “Giúp anh một chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro