Tắm Chung 1
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Lý Minh Phong vẫn là nghĩ quá đẹp rồi.
Cuối cùng, quả thực họ đã tắm cùng nhau, nhưng thực ra ở giữa phòng tắm nhà Triệu Thanh Viện vậy mà có người đã lắp một tấm rèm.
Cô nói đã lâu không dùng đến nhưng cô vẫn lấy nó từ tủ dưới bồn rửa ra và treo lên.
Triệu Thanh Viện kể khi còn nhỏ, cô và mẹ từ thỉnh thoảng khi tắm rửa, để tiết kiệm nước, họ sẽ cùng nhau tắm.
Nhưng mẹ cô nói với cô rằng con gái khi lớn lên phải biết tự lập và bảo vệ sự riêng tư, vì vậy dù là mẹ con nhưng Triệu Vân Vi đã đặc biệt giăng màn để bồi dưỡng nhận thức cho cô.
Lý Minh Phong cười một tiếng, động tác luộm thuộm cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu của mình ném vào giỏ đựng quần áo bẩn mà cô đưa cho: “Nói như vậy anh chẳng phải là kẻ biến thái dụ dỗ con gái nhà lành mà trong miệng mẹ em nói sao?”
Triệu Thanh Viện không có tắm, cô chỉ thay bộ đồ ngủ, lấy một chậu nước chỉ đơn giản lau người ở ngoài tấm rèm.
Cô trả lời: "Anh đúng là rất giống."
Lý Minh Phong thở dài: "Cưng ơi, thì ra trong lòng em anh thật sự là người khốn nạn như vậy."
Triệu Thanh Viện mỉm cười: “Bây giờ vẫn tốt.”
Sau khi hai người suýt chia tay lần trước, Lý Minh Phong đã kiềm chế bản thân rất nhiều, nhiều nhất anh chỉ muốn hôn cô chứ không làm gì khác.
Lý Minh Phong điều chỉnh nhiệt độ nước, trong nhà cũ không có vòi cảm ứng, nước này nếu không làm anh chết cóng thì cũng khiến anh nóng rát đến lột một tầng da, anh dứt khoát chỉ cần rửa bằng nước không nóng cũng không lạnh là được.
Triệu Thanh Viện dọn dẹp bên ngoài một lúc và hình như sắp rời đi.
Lý Minh Phong không muốn cô rời đi, nhìn không thấy người thì nghe giọng nói thì có thể nhỉ?
Anh gọi cô: "Cưng ơi."
“Hửm?"
Cô đã dần quen với cách xưng hô này.
Trong tiếng nước chảy, giọng Lý Minh Phong càng lớn hơn một chút: “Em muốn đi à?”
Triệu Thanh Viện ừ một tiếng: “Em lấy quần áo bẩn cho vào máy giặt.”
Lý Minh Phong lúc này mới nhớ ra hỏi cô: “Vậy lát nữa anh mặc gì đây?”
Triệu Thanh Viện hôm nay suy nghĩ đặc biệt trì trệ, cô vậy mà không nghĩ tới vấn đề này, cô cố gắng suy nghĩ một hồi mới nói: "Có lẽ trong nhà còn có một ít quần áo cũ của ba em, em đi tìm một lát."
“Vậy em vẫn quay lại chứ?”
“Ừm, khi nào tìm được sẽ mang đến cho anh.”
Lý Minh Phong đồng ý và để cô đi.
Trên bồn rửa một bên là sữa tắm Triệu Thanh Viện lấy cho anh, là nhãn hiệu anh chưa từng thấy qua, cô nói mình tình cờ mua ở siêu thị dưới lầu.
Anh bóp một cái bơm vào tay và ngửi nó, nó có mùi giống như cây dành dành.
Trong nhà đúng là có quần áo cho nam giới, Triệu Thanh Viện chọn một chiếc áo thun đen đơn giản và một chiếc quần thể thao rồi cầm đến, cô tìm cho anh một cái rổ sạch rồi đặt ở một bên bồn rửa: “Quần áo đang ở đây."
Trong tiếng nước Lý Minh Phong đáp lại một Tiếng, lại gọi cô lại: “Em đừng đi.”
Triệu Thanh Viện sửng sốt: “Em ở đây để làm gì chứ?”
Lý Minh Phong: “Nói chuyện với anh.”
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh rất kỳ quặc: “Anh tắm tại sao lại phải có người nói chuyện cùng?”
Lý Minh Phong thoa đều bọt lên người, như vậy anh cũng có mùi giống cô: "Bởi vì nhàm chán, sao vậy, em còn có việc gì phải làm sao?"
Quần áo bẩn đã cho vào máy giặt, cô thật sự không còn việc gì để làm nữa, nhưng vẫn nói: “Em đi ôn bài.”
Lý Minh Phong cười nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, đừng ở bên nó nữa, ở lại với anh đi được không?”
Lý Minh Phong gần đây thật sự đối với cô quá tốt, cô không thể thốt ra được lời từ chối, chỉ có thể tiếp tục đứng ở cửa: "Anh muốn nói cái gì?"
Anh đang cân nhắc một chút về cách dùng chữ: "Lúc nãy cái người kia là sao vậy? Hắn ta cứ luôn quấy rối em sao?"
Cuối cùng, quả thực họ đã tắm cùng nhau, nhưng thực ra ở giữa phòng tắm nhà Triệu Thanh Viện vậy mà có người đã lắp một tấm rèm.
Cô nói đã lâu không dùng đến nhưng cô vẫn lấy nó từ tủ dưới bồn rửa ra và treo lên.
Triệu Thanh Viện kể khi còn nhỏ, cô và mẹ từ thỉnh thoảng khi tắm rửa, để tiết kiệm nước, họ sẽ cùng nhau tắm.
Nhưng mẹ cô nói với cô rằng con gái khi lớn lên phải biết tự lập và bảo vệ sự riêng tư, vì vậy dù là mẹ con nhưng Triệu Vân Vi đã đặc biệt giăng màn để bồi dưỡng nhận thức cho cô.
Lý Minh Phong cười một tiếng, động tác luộm thuộm cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu của mình ném vào giỏ đựng quần áo bẩn mà cô đưa cho: “Nói như vậy anh chẳng phải là kẻ biến thái dụ dỗ con gái nhà lành mà trong miệng mẹ em nói sao?”
Triệu Thanh Viện không có tắm, cô chỉ thay bộ đồ ngủ, lấy một chậu nước chỉ đơn giản lau người ở ngoài tấm rèm.
Cô trả lời: "Anh đúng là rất giống."
Lý Minh Phong thở dài: "Cưng ơi, thì ra trong lòng em anh thật sự là người khốn nạn như vậy."
Triệu Thanh Viện mỉm cười: “Bây giờ vẫn tốt.”
Sau khi hai người suýt chia tay lần trước, Lý Minh Phong đã kiềm chế bản thân rất nhiều, nhiều nhất anh chỉ muốn hôn cô chứ không làm gì khác.
Lý Minh Phong điều chỉnh nhiệt độ nước, trong nhà cũ không có vòi cảm ứng, nước này nếu không làm anh chết cóng thì cũng khiến anh nóng rát đến lột một tầng da, anh dứt khoát chỉ cần rửa bằng nước không nóng cũng không lạnh là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thanh Viện dọn dẹp bên ngoài một lúc và hình như sắp rời đi.
Lý Minh Phong không muốn cô rời đi, nhìn không thấy người thì nghe giọng nói thì có thể nhỉ?
Anh gọi cô: "Cưng ơi."
“Hửm?"
Cô đã dần quen với cách xưng hô này.
Trong tiếng nước chảy, giọng Lý Minh Phong càng lớn hơn một chút: “Em muốn đi à?”
Triệu Thanh Viện ừ một tiếng: “Em lấy quần áo bẩn cho vào máy giặt.”
Lý Minh Phong lúc này mới nhớ ra hỏi cô: “Vậy lát nữa anh mặc gì đây?”
Triệu Thanh Viện hôm nay suy nghĩ đặc biệt trì trệ, cô vậy mà không nghĩ tới vấn đề này, cô cố gắng suy nghĩ một hồi mới nói: "Có lẽ trong nhà còn có một ít quần áo cũ của ba em, em đi tìm một lát."
“Vậy em vẫn quay lại chứ?”
“Ừm, khi nào tìm được sẽ mang đến cho anh.”
Lý Minh Phong đồng ý và để cô đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bồn rửa một bên là sữa tắm Triệu Thanh Viện lấy cho anh, là nhãn hiệu anh chưa từng thấy qua, cô nói mình tình cờ mua ở siêu thị dưới lầu.
Anh bóp một cái bơm vào tay và ngửi nó, nó có mùi giống như cây dành dành.
Trong nhà đúng là có quần áo cho nam giới, Triệu Thanh Viện chọn một chiếc áo thun đen đơn giản và một chiếc quần thể thao rồi cầm đến, cô tìm cho anh một cái rổ sạch rồi đặt ở một bên bồn rửa: “Quần áo đang ở đây."
Trong tiếng nước Lý Minh Phong đáp lại một Tiếng, lại gọi cô lại: “Em đừng đi.”
Triệu Thanh Viện sửng sốt: “Em ở đây để làm gì chứ?”
Lý Minh Phong: “Nói chuyện với anh.”
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh rất kỳ quặc: “Anh tắm tại sao lại phải có người nói chuyện cùng?”
Lý Minh Phong thoa đều bọt lên người, như vậy anh cũng có mùi giống cô: "Bởi vì nhàm chán, sao vậy, em còn có việc gì phải làm sao?"
Quần áo bẩn đã cho vào máy giặt, cô thật sự không còn việc gì để làm nữa, nhưng vẫn nói: “Em đi ôn bài.”
Lý Minh Phong cười nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, đừng ở bên nó nữa, ở lại với anh đi được không?”
Lý Minh Phong gần đây thật sự đối với cô quá tốt, cô không thể thốt ra được lời từ chối, chỉ có thể tiếp tục đứng ở cửa: "Anh muốn nói cái gì?"
Anh đang cân nhắc một chút về cách dùng chữ: "Lúc nãy cái người kia là sao vậy? Hắn ta cứ luôn quấy rối em sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro