Đúng là nhà quê...
Mộng Tuyền Tống Thị
2024-10-30 23:14:37
Tống Thiên Hàn sau trở về phòng của mình, cầm tờ hợp đồng của hai người đã ký ra xem, rồi tự cười một mình.
“Đúng thật là tinh ranh mà!”
Sau đó anh mang cất vào ngăn kéo bàn làm việc của mình, nhưng Tống Thiên Hàn lại sợ mẹ anh phát hiện, liền tìm một quyển tập chí kẹp nó vào bên trong để ngụy trang.
Còn lúc này ở phòng khách Dương Hàn Tuyết cùng với Từ Lệ đang cười vui vẻ, khi vừa mới bắt chẹt được Trình Khả Nhu.
Á Liêu bưng nước đến mời hai người họ, “Dạ nước tới rồi đây thưa bà chủ.”
Từ Lệ: “Cảm ơn!”
Á Liêu đưa nước cho Từ Lệ rồi đưa ly khác cho Dương Hàn Tuyết, “Dạ của cô Dương đây!”
Dương Hàn Tuyết: “Cảm ơn nha!”
Á Liêu ngồi bẹp dưới đất vừa quạt cho bà chủ của mình vừa quay qua hỏi Dương Hàn Tuyết.
“Mà không biết khi nào cô Dương mới quay lại đóng phim đây ha bà chủ?”
Dương Hàn Tuyết nghe nhắc đến chuyện này liền khoe khoang:
“Thời gian gần đây có rất nhiều người gửi kịch bản cho con lắm, nhưng mà con thật sự rất là bận, nên chưa có thời gian đọc qua nữa, với lại cũng không dám nhận lời vì sợ phim không hay.”
Từ Lệ: “Thì ra là vậy. Vậy mà làm bác lo quá trời luôn. Vì bác nghe mấy người bạn của bác nói, là bị mất vai vì cãi nhau với đạo diễn.”
Dương Hàn Tuyết nghe nhắc đến việc này mặt có một chút biến sắt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Làm gì có chứ!”
Á Liêu lại nói: “Vậy là phóng viên kia, viết tin tức bậy bạ có đúng không bà chủ.”
Từ Lệ: “Đúng vậy.”
Dương Hàn Tuyết ánh mắt tránh né nhớ lại chuyện trước đây. Sau khi cô nổi tiếng khi nhận vai nữ chính trong bộ phim ‘cô dâu thủy thần’. Dương Hàn Tuyết vẫn luôn chê bai đạo diễn Hàn với trợ lý của mình.
“Tôi thấy đạo diễn Hàn, anh ta không biết gì cả. Bộ phim trở nên nổi tiếng đều do Dương Hàn Tuyết tôi có tài diễn xuất giỏi. Còn anh ta thì sao chỉ biết chỉ trỏ, lên mặt giống như là… giống như là…”
Đạo diễn Hàn ở bên vô tình nghe được liền đi vào trong để chất vấn Dương Hàn Tuyết.
“Giống cái gì hả?”
Mọi người trong phòng trang điểm lúc này giật mình quay đầu lại nhìn.
“Đạo diễn Hàn!”
Đạo diễn Hàn nhìn Dương Hàn Tuyết, “ Sao vậy? Sao không nói nữa, tôi giống cái gì?”
Dương Hàn Tuyết vợi vàng giải thích, “Đạo diễn Hàn, tôi không…”
Đạo diễn Hàn lập tức ngắt ngang lời của cô, “Đủ rồi, cô không hợp làm diễn viên. Mau cút khỏi đây đi!”
Nhớ lại mấy chuyện này Dương Hàn Tuyết vẫn còn cảm thấy tức giận siết chặt tay. Thấy Từ Lệ đang nhìn mình chầm chầm, Dương Hàn Tuyết lập tức buông lỏng tay, cười nịnh nọt.
“Bác à, không phải bác nói là buồn ngủ sao? Hay là mình đi ngủ đi bác!”
Từ Lệ gật đầu, “Ừm, bác cũng buồn ngủ rồi đó! Con cũng về phòng ngủ đi, đừng có lo lắng nữa, chắc chắn là con bé đó không chịu nổi khi ở căn phòng đó đâu, rồi sẽ nhanh chóng dọn đi sớm thôi!”
Dương Hàn Tuyết: “Dạ con cũng nghĩ vậy đó bác! Hí hí hí!”
Còn Trình Hân Thư lúc này vẫn ở nhà của Chu Bảo Cầm sốt ruột chờ Trình Khả Nhu gọi điện thoại về.
“Hazzz, đã trễ như vậy rồi mà Khả Nhu còn chưa chịu gọi lại, không biết có chuyện gì không nữa?”
Chu Bảo Cầm bưng một lý nước đưa cho Trình Hân Thư, nói:
“Chị đừng có lo, Khả Nhu sẽ gọi lại sớm thôi mà! Nè, nước cam của chị đây, uống đi để cho chị cảm thấy thoải mái hơn.”
Trình Hân Thư nhận lấy ly nước, “Cảm ơn em nha!”
Chu Tiểu Linh cầm điện thoại từ trong nhà chạy ra vẻ mặt mừng rỡ gọi.
“Dì Hân Thư! Dì Hân Thư!”
Trình Hân Thư quay đầu nhìn Chu Tiểu Linh, “Hửm?”
Chu Tiểu Linh chỉ vào điện thoại nói: “Là chị Khả Nhu, chị ấy gọi điện về nè dì.”
Trình Hân Thư vậy liền vội vàng đứng dậy cầm lấy điện thoại bắt máy, Trình Khả Nhu gọi video về, Trình Hân Thư lo lắng hỏi:
“Sao giờ này con mới gọi lại? Mẹ chờ con lâu lắm có biết không hả?”
Trình Khả Nhu: “Con xin lỗi mẹ, tại lúc chiều điện thoại của con hết pin, con vừa mới cấm sạc thôi. Làm mẹ phải lo lắng như vậy.”
Trình Hân Thư: “Mà nè, lúc chiều đang nói chuyện sao con tắt máy vậy, mẹ nghe con la lên cái gì đó, rồi con có sao không?”
Trình Khả Nhu có chút ấp úng, “Dạ con… con chỉ là…con giật mình thôi hà mẹ. Tại vì con thấy tàu lửa chạy đến, nên có chút giật mình thôi hà!”
Chu Bảo Cầm liền chen vào, “Khả Nhu, con nhìn thấy tàu lửa rồi giật mình sao? Đúng là nhà quê thật mà.”
Chu Tiểu Linh cũng chen vào nói: “Từ khi chị đi thôn của chúng ta buồn lắm luôn đó chị!”
Chu Bảo Cầm: “Đúng vậy đó.”
Trình Hân Thư lại hỏi: “Con sao rồi có tìm được chỗ ở chưa?”
Trình Khả Nhu: “Dạ được rồi mẹ, đã xảy ra rất nhiều chuyện trước khi con gọi điện thoại cho mẹ đó.”
Trình Hân Thư: “Xảy ra chuyện gì? Không phải con nói là ở với Tùng Khang hay sao?”
Trình Khả Nhu nhận ra là mình đã lỡ lời liền nói:
“Ờ… Dạ đúng vậy con ở với Tùng Khang! Ý của con nói là, con gặp được nhiều chuyện trước khi gặp được Tùng Khang đó mẹ. Thành phố đúng là rộng lớn quá trời, đã vậy còn nhiều hẻm nhỏ nữa, cho nên con không biết đi xe buýt hay tàu điện ngầm bằng cách nào luôn đó mà.”
Trình Hân Thư nghe vậy cũng an tâm hơn, nhưng mà vẫn còn chút lo lắng nói:
“Vậy con gọi Tùng Khang lại nói chuyện với mẹ chút đi.”
Trình Khả Nhu: “Ờ…Tùng Khang đã ra ngoài mua đồ rồi mẹ.”
Trình Hân Thư cũng không có nghi ngờ gì lại hỏi:
“Vậy hả? Vậy thì con cho mẹ số điện thoại của Tùng Khang đi, lỡ sau này mẹ gọi cho con không được, mẹ sẽ gọi cho Tùng Khang.”
Trình Khả Nhu không biết phải làm sao liền tìm cớ.
“Con không nhớ số điện thoại của Tùng Khang, để lát nữa cậu ấy về, rồi con bảo cậu ấy viết rồi con gửi cho mẹ nha.”
“Đúng thật là tinh ranh mà!”
Sau đó anh mang cất vào ngăn kéo bàn làm việc của mình, nhưng Tống Thiên Hàn lại sợ mẹ anh phát hiện, liền tìm một quyển tập chí kẹp nó vào bên trong để ngụy trang.
Còn lúc này ở phòng khách Dương Hàn Tuyết cùng với Từ Lệ đang cười vui vẻ, khi vừa mới bắt chẹt được Trình Khả Nhu.
Á Liêu bưng nước đến mời hai người họ, “Dạ nước tới rồi đây thưa bà chủ.”
Từ Lệ: “Cảm ơn!”
Á Liêu đưa nước cho Từ Lệ rồi đưa ly khác cho Dương Hàn Tuyết, “Dạ của cô Dương đây!”
Dương Hàn Tuyết: “Cảm ơn nha!”
Á Liêu ngồi bẹp dưới đất vừa quạt cho bà chủ của mình vừa quay qua hỏi Dương Hàn Tuyết.
“Mà không biết khi nào cô Dương mới quay lại đóng phim đây ha bà chủ?”
Dương Hàn Tuyết nghe nhắc đến chuyện này liền khoe khoang:
“Thời gian gần đây có rất nhiều người gửi kịch bản cho con lắm, nhưng mà con thật sự rất là bận, nên chưa có thời gian đọc qua nữa, với lại cũng không dám nhận lời vì sợ phim không hay.”
Từ Lệ: “Thì ra là vậy. Vậy mà làm bác lo quá trời luôn. Vì bác nghe mấy người bạn của bác nói, là bị mất vai vì cãi nhau với đạo diễn.”
Dương Hàn Tuyết nghe nhắc đến việc này mặt có một chút biến sắt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Làm gì có chứ!”
Á Liêu lại nói: “Vậy là phóng viên kia, viết tin tức bậy bạ có đúng không bà chủ.”
Từ Lệ: “Đúng vậy.”
Dương Hàn Tuyết ánh mắt tránh né nhớ lại chuyện trước đây. Sau khi cô nổi tiếng khi nhận vai nữ chính trong bộ phim ‘cô dâu thủy thần’. Dương Hàn Tuyết vẫn luôn chê bai đạo diễn Hàn với trợ lý của mình.
“Tôi thấy đạo diễn Hàn, anh ta không biết gì cả. Bộ phim trở nên nổi tiếng đều do Dương Hàn Tuyết tôi có tài diễn xuất giỏi. Còn anh ta thì sao chỉ biết chỉ trỏ, lên mặt giống như là… giống như là…”
Đạo diễn Hàn ở bên vô tình nghe được liền đi vào trong để chất vấn Dương Hàn Tuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giống cái gì hả?”
Mọi người trong phòng trang điểm lúc này giật mình quay đầu lại nhìn.
“Đạo diễn Hàn!”
Đạo diễn Hàn nhìn Dương Hàn Tuyết, “ Sao vậy? Sao không nói nữa, tôi giống cái gì?”
Dương Hàn Tuyết vợi vàng giải thích, “Đạo diễn Hàn, tôi không…”
Đạo diễn Hàn lập tức ngắt ngang lời của cô, “Đủ rồi, cô không hợp làm diễn viên. Mau cút khỏi đây đi!”
Nhớ lại mấy chuyện này Dương Hàn Tuyết vẫn còn cảm thấy tức giận siết chặt tay. Thấy Từ Lệ đang nhìn mình chầm chầm, Dương Hàn Tuyết lập tức buông lỏng tay, cười nịnh nọt.
“Bác à, không phải bác nói là buồn ngủ sao? Hay là mình đi ngủ đi bác!”
Từ Lệ gật đầu, “Ừm, bác cũng buồn ngủ rồi đó! Con cũng về phòng ngủ đi, đừng có lo lắng nữa, chắc chắn là con bé đó không chịu nổi khi ở căn phòng đó đâu, rồi sẽ nhanh chóng dọn đi sớm thôi!”
Dương Hàn Tuyết: “Dạ con cũng nghĩ vậy đó bác! Hí hí hí!”
Còn Trình Hân Thư lúc này vẫn ở nhà của Chu Bảo Cầm sốt ruột chờ Trình Khả Nhu gọi điện thoại về.
“Hazzz, đã trễ như vậy rồi mà Khả Nhu còn chưa chịu gọi lại, không biết có chuyện gì không nữa?”
Chu Bảo Cầm bưng một lý nước đưa cho Trình Hân Thư, nói:
“Chị đừng có lo, Khả Nhu sẽ gọi lại sớm thôi mà! Nè, nước cam của chị đây, uống đi để cho chị cảm thấy thoải mái hơn.”
Trình Hân Thư nhận lấy ly nước, “Cảm ơn em nha!”
Chu Tiểu Linh cầm điện thoại từ trong nhà chạy ra vẻ mặt mừng rỡ gọi.
“Dì Hân Thư! Dì Hân Thư!”
Trình Hân Thư quay đầu nhìn Chu Tiểu Linh, “Hửm?”
Chu Tiểu Linh chỉ vào điện thoại nói: “Là chị Khả Nhu, chị ấy gọi điện về nè dì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hân Thư vậy liền vội vàng đứng dậy cầm lấy điện thoại bắt máy, Trình Khả Nhu gọi video về, Trình Hân Thư lo lắng hỏi:
“Sao giờ này con mới gọi lại? Mẹ chờ con lâu lắm có biết không hả?”
Trình Khả Nhu: “Con xin lỗi mẹ, tại lúc chiều điện thoại của con hết pin, con vừa mới cấm sạc thôi. Làm mẹ phải lo lắng như vậy.”
Trình Hân Thư: “Mà nè, lúc chiều đang nói chuyện sao con tắt máy vậy, mẹ nghe con la lên cái gì đó, rồi con có sao không?”
Trình Khả Nhu có chút ấp úng, “Dạ con… con chỉ là…con giật mình thôi hà mẹ. Tại vì con thấy tàu lửa chạy đến, nên có chút giật mình thôi hà!”
Chu Bảo Cầm liền chen vào, “Khả Nhu, con nhìn thấy tàu lửa rồi giật mình sao? Đúng là nhà quê thật mà.”
Chu Tiểu Linh cũng chen vào nói: “Từ khi chị đi thôn của chúng ta buồn lắm luôn đó chị!”
Chu Bảo Cầm: “Đúng vậy đó.”
Trình Hân Thư lại hỏi: “Con sao rồi có tìm được chỗ ở chưa?”
Trình Khả Nhu: “Dạ được rồi mẹ, đã xảy ra rất nhiều chuyện trước khi con gọi điện thoại cho mẹ đó.”
Trình Hân Thư: “Xảy ra chuyện gì? Không phải con nói là ở với Tùng Khang hay sao?”
Trình Khả Nhu nhận ra là mình đã lỡ lời liền nói:
“Ờ… Dạ đúng vậy con ở với Tùng Khang! Ý của con nói là, con gặp được nhiều chuyện trước khi gặp được Tùng Khang đó mẹ. Thành phố đúng là rộng lớn quá trời, đã vậy còn nhiều hẻm nhỏ nữa, cho nên con không biết đi xe buýt hay tàu điện ngầm bằng cách nào luôn đó mà.”
Trình Hân Thư nghe vậy cũng an tâm hơn, nhưng mà vẫn còn chút lo lắng nói:
“Vậy con gọi Tùng Khang lại nói chuyện với mẹ chút đi.”
Trình Khả Nhu: “Ờ…Tùng Khang đã ra ngoài mua đồ rồi mẹ.”
Trình Hân Thư cũng không có nghi ngờ gì lại hỏi:
“Vậy hả? Vậy thì con cho mẹ số điện thoại của Tùng Khang đi, lỡ sau này mẹ gọi cho con không được, mẹ sẽ gọi cho Tùng Khang.”
Trình Khả Nhu không biết phải làm sao liền tìm cớ.
“Con không nhớ số điện thoại của Tùng Khang, để lát nữa cậu ấy về, rồi con bảo cậu ấy viết rồi con gửi cho mẹ nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro