Rung động
Mộng Tuyền Tống Thị
2024-10-30 23:14:37
Tiểu Mỹ kéo Trình Khả Nhu vào bếp muốn nhờ cô chỉ bí quyết mấy món ăn. Trong khi chờ đợi Tiểu Mỹ làm để cô nếm thử, cô ngồi buồn bả ngồi ở một bên. Lúc này điện thoại của cô lại vang lên, cô liền lấy ra, thấy Mã Tùng Khang đang gọi video đến cho cô, không suy nghĩ nhiều cô liền bắt máy.
"Có chuyện gì vậy Tùng Khang?"
Vậy mà Mã Tùng Khang lại gọi cho cô trực tiếp trên livestream của mình.
"Xin chào mọi người! Đây chính là Khả Nhu một cô gái đến từ thôn Đại Lâm, và cô ấy cũng chính là người đã chiến thắng cuộc thi âm nhạc đó."
Trình Khả Nhu cũng rất phối hợp với Mã Tùng Khang, vẫy tay chào mọi người trên livestream.
"Xin chào mọi người!"
Mã Tùng Khang: "Hôm nay Tùng Khang xin thông báo với mọi người rằng tôi sẽ không livestream một mình giống mọi ngày nữa. Bởi vì, hôm nay sẽ có cô bạn thân bán cùng Tùng Khang rồi đó nha. Còn bây giờ thì mọi người xem quảng cáo một chút nha. Tạm biệt mọi người!"
Sau khi tắt lives Mã Tùng Khang cầm điện thoại đi qua bên rồi hỏi:
"Khả Nhu, cô nhanh tới đây đi, người xem đang chờ cô đó, rốt cuộc là cô có đến hay không? Mau quyết định nhanh đi."
Trình Khả Nhu suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu nói:
"Đi thì đi."
Mã Tùng Khang: "Tuyệt vời như vậy mới xứng đáng làm bạn của tôi."
Trình Khả Nhu: "Anh chờ tôi chút, để tôi giải quyết xong việc đã, rồi sẽ qua đó ngay."
Mã Tùng Khang: "Ừm, ừm... Nhanh lên đó nha."
Trình Khả Nhu lập tức đứng dậy rời khỏi phòng bếp, đi tìm giấy bút ghi lại lời nhắn cho Tống Thiên Hàn.
Từ cái hôm gặp lại Bạch Thiên ở thành phố Đại. Trình Hân Thư cứ như người mất hồn, bà vừa bầm rau củ vừa suy tư, cứ như người mất hồn. Chu Tiểu Linh thấy bà không vui, liền lên tiếng muốn hỏi thăm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dì Hân Thư, dì Hân Thư. Dì với chị Khả Nhu cãi nhau sao?"
Thấy bà vẫn không có phản ứng cứ bầm rau củ, Chu Tiểu Linh liền gọi lớn.
"Dì Hân Thư!"
Trình Hân Thư liền giật mình mà bầm trúng vào tay của mình, máu liền chảy ra. Chu Tiểu Linh lo lắng vội lấy mấy tờ khăn giấy đưa cho bà để cầm máu.
"Dì Hân Thư ơi, con xin lỗi!"
Trình Hân Thư: "Không sao đâu con, là tại dì không cẩn thận, vì tối qua dì ngủ không ngon giấc."
Chu Tiểu Linh: "Vậy hôm nay dì ở nhà nghĩ ngơi sớm đi, để con đi bán giúp dì cho."
Trình Hân Thư: "Không sao, di đi được mà"
Lúc này vừa hay Lý Dịch Minh chạy đến, nhìn thấy Trình Hân Thư đang chuẩn bị đồ đi bán hàng. Anh liền nhanh chóng chạy đến giành lấy chiếc xe đẩy nói:
"Dì Hân Thư không cần phải lo lắng đâu. Hôm nay con sẽ cùng với Tiểu Linh giúp dì bán hàng, để dì nghĩ ngơi có được không?"
Chu Tiểu Linh có chút ngạt nhiên, "Hả?"
Còn Trình Hân Thư nhìn sang Chu Tiểu Linh rồi lại nhìn sang Lý Dịch Minh nói:
"Ừm vậy con với Tiểu Linh giúp dì dọn hàng đi, dì nghĩ ngơi một chút rồi, lát nữa dì sẽ qua đó."
Lý Dịch Minh liền vui vẻ gật đầu, "Dạ!"
Trình Hân Thư sau khi dặn dò hai người họ xong thì đi về phòng để nghĩ ngơi.
Chu Tiểu Linh cảm thấy khó hiểu nhìn Lý Dịch Minh hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mà sao anh lại giúp tôi?"
Lý Dịch Minh: "Vì tôi là người tốt có đúng không? Người tốt thì phải giúp đỡ người khác. Bây giờ thì để tôi giúp Tiểu Linh đẩy xe."
Nói rồi Lý Dịch Minh liền đẩy xe đi, và cũng không quên nhắc Chu Tiểu Linh.
"Đi thôi!"
Lúc hai người rời đi, Trình Hân Thư đi ra nhìn bóng lưng của hai người họ, có suy nghĩ gì đó.
Lý Dịch Minh cùng với Chu Tiểu Linh đẩy xe hàng đến gần đoạn dốc cầu, thì lại nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi đánh bóng, làm cản đường, anh liền lên tiếng nhắc nhở bọn trẻ.
"Nè mấy đưa kia, chỗ này không phải chỗ để chơi đâu. Mau tránh ra nhanh lên, nhanh lên."
Nhưng mấy đưa nhỏ không chịu né ra, lại có một đứa nhỏ nghịch ngợm đã đá bóng vào Chu Tiểu Linh. Lý Dịch Minh thấy vậy liền buông xe đẩy ra rồi kéo Chu Tiểu Linh ra phía sau lưng, để cản bóng giúp cho cô.
"Tiểu Linh cẩn thận!"
Trái bóng bay trúng vào vai của Lý Dịch Minh. Anh tức giận hét lớn.
"Ôi! Mấy cái đứa này!"
Mấy đứa nhỏ thấy anh tức giận liền sợ hãi vội bỏ chạy.
Chu Tiểu Linh thấy anh ôm ngực liền quan tâm hỏi:
"Anh có sao không?"
Lý Dịch Minh xua tay nói: "Tôi không sao, Tiểu Linh có sao không?"
Chu Tiểu Linh: "Tôi không sao, anh lo cho anh đi kìa."
Lý Dịch Minh liền xoa xoa ngực của mình để giảm cơn đau.Chu Tiểu Linh liếc nhìn anh thầm nghĩ, [Sao đột nhiên tim mình đập nhanh vậy? Hay là mình đã thích anh Dịch Minh rồi? Tiểu Linh ơi là Tiểu Linh.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro