Thỏa ước nguyện...
Mộng Tuyền Tống Thị
2024-10-30 23:14:37
Sau khi tan làm Tống Thiên Hàn trở về nhà, muốn đến phòng tìm Trình Khả Nhu để báo cho cô một tin tức.
Nhưng lại không nhìn cô ở đầu cả, anh có chút lo lẳng gọi điện cho cô, nhưng cô không bắt máy.
"Khả Nhu à cô đang ở đâu vậy?"
Chợt anh nhớ ra gì đó, lập tức lái xe đi tìm cô.
Lúc này Trình Khả Nhu cũng đã trang điểm và thay đồ xong. Mã Tùng Khang vội vàng kéo cô đến chỗ sân khấu.
"Xong rồi nè, anh Tôn!"
Trình Khả Nhu mặc một chiếc váy hai dây màu đen ôm sát người bước ra, Tôn Cường nhìn thấy cô trang điểm lên đẹp đến mức không thể kìm chế được ánh mắt của mình mà nhìn chầm cô. Mã Tùng Khang hối thúc Trình Khả Nhu mau chóng lên sân khấu để bắt đầu biểu diễn. Mã Tùng Khang nhìn thấy Tôn Cường cứ mãi ngấm Trình Khả Nhu vậy liền bước đến khoát vai Tôn Cường nói:
"Nè! Anh Tôn sao anh nhìn mà không chớp mắt vậy?"
Tôn Cường chỉ mỉm cười một cái rồi tiến đến giữa trung tâm sân khấu để xem cô biểu diễn. Trình Khả Nhu từ lúc bước lên sân khấu, cô rất tự tin mà biểu diễn, mọi người bên dưới cũng rất thích giọng hát của cô.
Sau khi trình diễn xong bài hát của mình Trình Khả Nhu vội vàng chạy đến chỗ của Mã Tùng Khang. Anh rất phấn khích hỏi cô.
"Cô thấy sao rồi Khả Nhu? Được lên sân khấu hát thử, đã thỏả ước mơ rồi đó. Khán giả ai cũng vỗ tay khen cô.
Giọng hát của cô hay thiệt đó."
Trinh Khả Nhu cũng rất vui kéo lấy tay Mã Tùng Khang nói: "Rất tuyệt, cảm ơn anh nhiều nha Tùng Khang!"
Mã Tùng Khang: "Được rồi, mau đi thay quần áo rồi về nhà thôi. Phải nhường sân khấu cho ca sĩ của quán lên hết
na chu. Di thoi nao."
Trình Khả Nhu: "Ừm!"
Bên này, Chu Tiều Linh lấy hộp cứu thương, rồi lấy bông gòn tẩm một ít thuốc sát trùng vào rồi nhìn Lý Dịch Minh nói:
"Sẽ rất rát đó nha."
Lý Dịch Minh rất tự tin nói: "Không có sao đâu, cứ thoa đi."
Chu Tiểu Linh xác nhận lại lần nữa, " Em làm thật đó nha!"
Lý Dịch Minh: "Ừm!"
Chu Tiều Linh vừa mới chậm miếng gòn vào vết thương, Lý Dịch Minh đã nảy dựng lên.
"Vi ui ui... dau lam d6!"
Chu Tiểu Linh vẫn giữ chân của Lý Dịch Minh mà cười.
"Anh ngồi yên đi!"
Lý Dịch Minh: "'Cười gì hả?"
Chu Tiểu Linh: "Thì cười anh Dịch Minh đó, tại bình thường tôi không có thấy anh như vậy, chỉ thấy một anh Dịch Minh ngó ngẩn mà thôi."
Lý Dịch Minh: "'Cái gì chứ?"
Chu Tiểu Linh băng bó lại cho Lý Dịch Minh xong nhìn anh nói: "Xong rồi, anh về nhà được rồi."
Lý Dịch Minh: "Chưa về nhà được."
Chu Tiều Linh nhìn chỗ băng bó rồi hỏi: "'Sao lại chưa về được?"
Vẻ mặt của Lý Dịch Minh rất nghiêm túc nói:
"Đám người đó sẽ có thể còn quay lại. Đêm nay tôi cần phải canh chừng cẩn thận."
Nghe mấy lời này của Lý Dịch Minh làm cho cô cảm thấy anh chính là một người đàn ông tốt.
Trình Khả Nhu trở về phòng trang điểm, nhưng cô rất còn rất là phấn khích.
Mã Tùng Khang: "Khả Nhu để tôi đi lấy nước cho cô."
Trình Khả Nhu: "Được rồi cảm ơn anh nhiều."
Sau khi Mã Tùng Khang rời đi Trình Khả Nhu lấy điện thoại trong túi xách ra, thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
"Ai mà gọi cho mình nhiều vậy?"
Trình Khả Nhu đã mở điện thoại lên xem, thấy đều là Tống Thiên Hàn gọi.
"Đồ phiền phức nhà anh gọi cho tôi làm gì chứ?"
Lúc này cô lại phát còn có Chu Tiểu Linh gọi cho cô, nên cô đã gọi lại cho Chu Tiểu Linh. Đầu dây bên kia Chu Tiểu Linh cũng rất nhanh mà bắt máy.
"Alo chị Khả Nhu!"
Trình Khả Nhu: "Xin lỗi nha Tiểu Linh, gọi chị có chuyện gì không?"
Chu Tiều Linh ấp a ấp úng một hồi rồi nói: "Thật ra là e cũng không biết là, có nên nói cho chị Khả Nhu nghe hay
khong nua. Nhung em nghi la chi Kha Nhu nen biet."
Trình Khả Nhu: "Lại là Dịch Minh nhờ em gọi cho chị có phải không?"
Chu Tiểu Linh: "Không phải, là dì Hân Thư. Dì ấy lại bị bọn đòi nợ đến đòi tiền nữa rồi đó chị."
Trình Khả Nhu có chút lo lắng, "Hả? Rồi mẹ chị có sao không?"
Chu Tiều Linh: "Dạ không sao, nhưng người bị thương lại là anh Dịch Minh."
Trình Khả Nhu: "Dịch Minh bị sao?"
Chu Tiều Linh liền kể lại mọi chuyện, "Do sáng nay em kiếm chuyện chửi hai tên đến đòi nợ. Là chưa đến hạn đóng tiền, tại sao lại đi đòi tiền. Cho nên họ không hài lòng, rồi khi nảy bọn họ chặn đường em. Cũng may mà có anh Dịch Minh đến cứu kịp lúc. Rồi anh ấy bị thương ở chân, nhưng mà không nghiêm trọng lắm, đây chính là chuyện mà em muốn nói với chị."
Đột nhiên giọng của Lý Dịch Minh vang lên, "Tiểu Linh nói chuyện với ai vậy?"
Chu Tiều Linh liền nhỏ giọng, "Chị Khả Nhu em cúp máy nha. Nếu không anh Dịch Minh lại làm loạn lên."
Trình Khả Nhu: "Ừm, ừm, vậy nhờ em nói lại với mẹ của chị là, ngày mai chị chuyển tiền nha."
Chu Tiều Linh: "Dạ!
Nhưng lại không nhìn cô ở đầu cả, anh có chút lo lẳng gọi điện cho cô, nhưng cô không bắt máy.
"Khả Nhu à cô đang ở đâu vậy?"
Chợt anh nhớ ra gì đó, lập tức lái xe đi tìm cô.
Lúc này Trình Khả Nhu cũng đã trang điểm và thay đồ xong. Mã Tùng Khang vội vàng kéo cô đến chỗ sân khấu.
"Xong rồi nè, anh Tôn!"
Trình Khả Nhu mặc một chiếc váy hai dây màu đen ôm sát người bước ra, Tôn Cường nhìn thấy cô trang điểm lên đẹp đến mức không thể kìm chế được ánh mắt của mình mà nhìn chầm cô. Mã Tùng Khang hối thúc Trình Khả Nhu mau chóng lên sân khấu để bắt đầu biểu diễn. Mã Tùng Khang nhìn thấy Tôn Cường cứ mãi ngấm Trình Khả Nhu vậy liền bước đến khoát vai Tôn Cường nói:
"Nè! Anh Tôn sao anh nhìn mà không chớp mắt vậy?"
Tôn Cường chỉ mỉm cười một cái rồi tiến đến giữa trung tâm sân khấu để xem cô biểu diễn. Trình Khả Nhu từ lúc bước lên sân khấu, cô rất tự tin mà biểu diễn, mọi người bên dưới cũng rất thích giọng hát của cô.
Sau khi trình diễn xong bài hát của mình Trình Khả Nhu vội vàng chạy đến chỗ của Mã Tùng Khang. Anh rất phấn khích hỏi cô.
"Cô thấy sao rồi Khả Nhu? Được lên sân khấu hát thử, đã thỏả ước mơ rồi đó. Khán giả ai cũng vỗ tay khen cô.
Giọng hát của cô hay thiệt đó."
Trinh Khả Nhu cũng rất vui kéo lấy tay Mã Tùng Khang nói: "Rất tuyệt, cảm ơn anh nhiều nha Tùng Khang!"
Mã Tùng Khang: "Được rồi, mau đi thay quần áo rồi về nhà thôi. Phải nhường sân khấu cho ca sĩ của quán lên hết
na chu. Di thoi nao."
Trình Khả Nhu: "Ừm!"
Bên này, Chu Tiều Linh lấy hộp cứu thương, rồi lấy bông gòn tẩm một ít thuốc sát trùng vào rồi nhìn Lý Dịch Minh nói:
"Sẽ rất rát đó nha."
Lý Dịch Minh rất tự tin nói: "Không có sao đâu, cứ thoa đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tiểu Linh xác nhận lại lần nữa, " Em làm thật đó nha!"
Lý Dịch Minh: "Ừm!"
Chu Tiều Linh vừa mới chậm miếng gòn vào vết thương, Lý Dịch Minh đã nảy dựng lên.
"Vi ui ui... dau lam d6!"
Chu Tiểu Linh vẫn giữ chân của Lý Dịch Minh mà cười.
"Anh ngồi yên đi!"
Lý Dịch Minh: "'Cười gì hả?"
Chu Tiểu Linh: "Thì cười anh Dịch Minh đó, tại bình thường tôi không có thấy anh như vậy, chỉ thấy một anh Dịch Minh ngó ngẩn mà thôi."
Lý Dịch Minh: "'Cái gì chứ?"
Chu Tiểu Linh băng bó lại cho Lý Dịch Minh xong nhìn anh nói: "Xong rồi, anh về nhà được rồi."
Lý Dịch Minh: "Chưa về nhà được."
Chu Tiều Linh nhìn chỗ băng bó rồi hỏi: "'Sao lại chưa về được?"
Vẻ mặt của Lý Dịch Minh rất nghiêm túc nói:
"Đám người đó sẽ có thể còn quay lại. Đêm nay tôi cần phải canh chừng cẩn thận."
Nghe mấy lời này của Lý Dịch Minh làm cho cô cảm thấy anh chính là một người đàn ông tốt.
Trình Khả Nhu trở về phòng trang điểm, nhưng cô rất còn rất là phấn khích.
Mã Tùng Khang: "Khả Nhu để tôi đi lấy nước cho cô."
Trình Khả Nhu: "Được rồi cảm ơn anh nhiều."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Mã Tùng Khang rời đi Trình Khả Nhu lấy điện thoại trong túi xách ra, thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
"Ai mà gọi cho mình nhiều vậy?"
Trình Khả Nhu đã mở điện thoại lên xem, thấy đều là Tống Thiên Hàn gọi.
"Đồ phiền phức nhà anh gọi cho tôi làm gì chứ?"
Lúc này cô lại phát còn có Chu Tiểu Linh gọi cho cô, nên cô đã gọi lại cho Chu Tiểu Linh. Đầu dây bên kia Chu Tiểu Linh cũng rất nhanh mà bắt máy.
"Alo chị Khả Nhu!"
Trình Khả Nhu: "Xin lỗi nha Tiểu Linh, gọi chị có chuyện gì không?"
Chu Tiều Linh ấp a ấp úng một hồi rồi nói: "Thật ra là e cũng không biết là, có nên nói cho chị Khả Nhu nghe hay
khong nua. Nhung em nghi la chi Kha Nhu nen biet."
Trình Khả Nhu: "Lại là Dịch Minh nhờ em gọi cho chị có phải không?"
Chu Tiểu Linh: "Không phải, là dì Hân Thư. Dì ấy lại bị bọn đòi nợ đến đòi tiền nữa rồi đó chị."
Trình Khả Nhu có chút lo lắng, "Hả? Rồi mẹ chị có sao không?"
Chu Tiều Linh: "Dạ không sao, nhưng người bị thương lại là anh Dịch Minh."
Trình Khả Nhu: "Dịch Minh bị sao?"
Chu Tiều Linh liền kể lại mọi chuyện, "Do sáng nay em kiếm chuyện chửi hai tên đến đòi nợ. Là chưa đến hạn đóng tiền, tại sao lại đi đòi tiền. Cho nên họ không hài lòng, rồi khi nảy bọn họ chặn đường em. Cũng may mà có anh Dịch Minh đến cứu kịp lúc. Rồi anh ấy bị thương ở chân, nhưng mà không nghiêm trọng lắm, đây chính là chuyện mà em muốn nói với chị."
Đột nhiên giọng của Lý Dịch Minh vang lên, "Tiểu Linh nói chuyện với ai vậy?"
Chu Tiều Linh liền nhỏ giọng, "Chị Khả Nhu em cúp máy nha. Nếu không anh Dịch Minh lại làm loạn lên."
Trình Khả Nhu: "Ừm, ừm, vậy nhờ em nói lại với mẹ của chị là, ngày mai chị chuyển tiền nha."
Chu Tiều Linh: "Dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro