Trốn tránh chuyện kết hôn
Mộng Tuyền Tống Thị
2024-10-30 23:14:37
Tác giả: Ninh Ninh
Một người phụ nữ vô cùng quý phái đang ung dung nhàn nhã ngồi uống trà. Bà chính là chủ bà chủ của Tống gia - Từ Lệ.
Lúc này Tống Thiên Hàn cùng với Mạc Thiên Vũ cũng vừa đến nhà, liền nhanh chóng đi vào trong.
“Mẹ ơi~ Con đã về rồi đây!”
Nghe thấy giọng của Tống Thiên Hàn vang lên từ ngoài cửa, Tống Thiên Hàn và Mạc Thiên Vũ cũng đi đến chỗ bà.
Mạc Thiên Vũ lễ phép chào hỏi: “Dạ thưa dì, con đến thăm dì đây!”
Từ Lệ giận dỗi đặt chén trà trong tay xuống.
“Hừm, từ khi con làm chung với Thiên Vũ, thì con càng ngày càng hư hỏng rồi! Thiên Vũ cũng vậy con lớn hơn Thiên Hàn nhiều, cũng là anh nó, thay vì chăm sóc cho nó, mà lại dẫn nó đi chơi bời lêu lỏng như vậy.”
Mạc Thiên Vũ liền xuống cạnh Từ Lệ nói: “Dì ơi! Dì xem Thiên Hàn bây giờ cũng đã lớn, lại còn đẹp trai phong độ như vậy rồi. Sao dì vẫn lo lắng cho em ấy con nít vậy?”
Từ Lệ: “Hmm, con chỉ có khua môi múa mép là giỏi thôi! Đúng ra ngày xưa chị gái dì không nên lấy ba con làm chồng, bây giờ lại sinh ra một đứa như, cũng thật là...”
Nhắc đến chuyện này Mạc Thiên Vũ liền giả say, “Dì à, cháu... đột nhiên cảm thấy đau đầu quá đi!!!”
Thấy Thiên Vũ muốn kiếm cớ để không bị mình mắng, thì Từ Lệ lại quay sang trách con trai mình.
“Con cũng vậy đó Thiên Hàn, sắp kết hôn rồi. Làm ơn trưởng thành hơn giùm mẹ chút đi!”
Nghe thấy lời này của mẹ mình Tống Thiên Hàn vô cùng bất ngờ và sóc, nhìn mẹ mình hỏi:
“Khoan đã mẹ ơi... con... con đồng kết hôn lúc nào chứ?”
Từ Lệ: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi mà! Mẹ nói đợi khi Dương Hàn Tuyết đi du học trở về, mẹ sẽ để 2 đứa kết hôn.”
Tống Thiên Hàn: “Ớiii, không được đâu mẹ ơi! Con không có thích cô ấy, chỉ là cô ấy tự suy diễn thôi mà mẹ~”
Từ Lệ nắm lấy tay con trai mình, “Con mau kết hôn đi, mẹ muốn có cháu để ẩm bòng lắm rồi đó!”
Tống Thiên Hàn vỗ vỗ bàn tay mẹ mình nói:
“Mẹ à, gần đây công việc của con bận dữ lắm đó mẹ! Rất rất là bận luôn đó!”
Từ Lệ liền đánh vào vai con trai mình, nói:
“Nè! Bây giờ con bé cũng đã 28 tuổi rồi. Phụ nữ càng lớn tuổi càng khó sinh đó có biết không hả? Nếu lớn tuổi mà có con thì đứa bé sẽ chậm phát triển giống như Thiên Vũ đó biết không?”
Nghe thấy vậy Mạc Thiên Vũ liền giả vờ buồn nôn.
“Oẹ..... Dì ơi, dì làm ơn tôn trọng một chút đi. Dù sao thì con cũng là cháu của dì, cũng là một ca sĩ nổi tiếng đó!”
“Ca sĩ nối tiếng thì làm sao, dì không được dậy dỗ cháu mình hay sao?”
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi. Tống Thiên Hàn liền ôm lấy mẹ mình làm nủng.
“Mẹ, mẹ à, bây giờ công việc của con thật sự là rất bận luôn đó! Mẹ cho con thêm chút thời gian đi... mà mẹ! Con trai của mẹ bận thiệt mà mẹ! Đi mòa mẹ..."
Từ Lệ: "Hazz, con với cái. Lần nào cũng vậy hết, không được tích sự gì cả, đúng thật là vô vụng mà. Thôi không nói nữa, con mau gọi điện cho Hàn Tuyết đi, con bé vẫn còn đang đợi con đó!"
Tống Thiên Hàn liền ngáp dài, ngáp ngắn giả vờ như rất buồn ngủ. Từ Lệ biết thừa cái tính của con trai mình liền nói:
"Lại nữa rồi! Nhắc đến chuyện này thì con liền tìm cớ."
Tống Thiên Hàn: "Oaaa, không được rồi mẹ, ngày mai con còn phải đi làm sớm nữa. Xin phép mẹ con đi ngủ trước đây!"
Nói rồi Tống Thiên Hàn kéo lấy Mạc Thiên Vũ đang giả say rời đi.
Từ Lệ: "Thật là hết nói nổi rồi, buồn ngủ đúng lúc thật đó! Thiệt tình không có đứa nào nên thân nên nết cả."
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trình Hân Thư đã lén con gái mình cầm theo gì đó đến cửa hiệu cầm đồ. Bà lấu ra chiếc vòng tay từ trong túi hỏi chủ tiệm.
"Cái này tôi có thể bán được bao nhiêu tiền vậy?"
Ông chỉ nhìn chiếc vòng rồi nói: "Chỉ được 200 tệ thôi!"
"Cái gì chỉ có 200 tệ thôi sao? Thêm một chút đi ông chủ."
Ông chủ lại nói: "Chiếc vòng này đã cũ lắm rồi, tôi phải mất công sữa chữa lại mới có thể bán. 300 tệ là nhiều lắm rồi."
Trình Hân Thư tiếp tục năn nỉ ông chủ, "450 tệ có được không? Anh làm ơn giúp cho tôi đi mà!"
Thấy cô cũng đang khó khăn nên ông đành đồng ý.
"Thôi được rồi chỉ được 400 tệ thôi, đã là giá cao lắm rồi. Cô có đông ý không?"
"Thôi vậy cũng được."
Trình Hân Thư cầm số tiền ít ỏi đó rồi rời khỏi cửa tiệm, tuy bán chiếc vòng nhưng vẫn không đủ để trả nợ.
Công ty âm nhạc thần tượng. Mạc Thiên Vũ đang quay bài hát do Tống Thiên Hàn vừa mới sáng tác ra.
'Trái tim tôi này đã trao em rồi, nào cùng nhau ta đi khắp thế giới. Chẳng ngại khó khăn hôm nay với mọi chông gai~'
Đột nhiên một người đàn ông cảm thấy không vui liền lên tiếng.
"Dừng! Dừng lại lại hết đi!"
Người vừa lên tiếng chính là ông chủ của công ty âm nhạc thần tượng -Bạch Thiên. Mạc Thiên Vũ đang trình diễn đột nhiên bị bắt dừng liền đi đến hỏi:
"Sao lại dừng vậy?"
Bạch Thiên: "Tôi thấy giai điệu của bài hát này không phù hợp."
Tống Thiên Hàn lúc này cũng đang ở đó liền nói thêm vào.
"Nhưng thể loại nhạc này đang rất thịnh hành mà ông chủ. Tôi nghĩ đây là sự đổi mới của nghành âm nhạc đó!"
Bạch Thiên: " Tôi không phải là một người từ chối chấp nhận điều mới, nhưng chúng ta phải nhìn vào một lượng người nghe lớn hơn. Thể loại hiện đại quá đôi khi họ không cảm nhận được, chúng ta nên làm như cũ thì hơn. Vậy cậu mau chỉnh sửa lại đi, cho kịp trước khi cho chạy truyền thông."
Tống Thiên Hàn có chút thất vọng, "Dạ!"
Lúc này ở gian hàng của Trình Khả Nhu, Chu Tiểu Linh sau khi nghe kế hoạch của Trình Khả Nhu thì có chút lo lắng nói:
"Chị thật sự muốn trốn dì Hân Thư đi đăng ký tham gia cuộc thi đó thật sao? Nếu như mẹ chị mà biết, thì chị chết chắc đó!"
Trình Khả Nhu cũng đang đau vì chuyện này, không biết nên làm sao.
Tiểu Linh lại nói: "Thật là không hiểu nổi, tại sao dì Hân Thư lại ghét ca hát đến như vậy chứ?"
Trình Khả Nhu: "Chị cũng đang thắc mắc giống em vậy đó! Cũng có hỏi mẹ nhiều lần rồi, nhưng chỉ tránh né không có trả lời! Thậm chí còn chửi chị một trận nữa, vậy nên chị không dám hỏi nữa!"
"Vậy thì làm sao đăng ký được đây?"
"Phải nghĩ cách trốn mẹ của chị trước đã, nhưng cách thì chị vẫn chưa nghĩ ra! Chuyện quan trọng bây giờ là cần tìm một chỗ để luyện thanh."
Tiểu Linh suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "A! Em nghĩ ra một chỗ cho chị luyện thanh rồi. Tối nay hẹn gặp nhau ở nhà cô của em nha!"
"Được!"
Một người phụ nữ vô cùng quý phái đang ung dung nhàn nhã ngồi uống trà. Bà chính là chủ bà chủ của Tống gia - Từ Lệ.
Lúc này Tống Thiên Hàn cùng với Mạc Thiên Vũ cũng vừa đến nhà, liền nhanh chóng đi vào trong.
“Mẹ ơi~ Con đã về rồi đây!”
Nghe thấy giọng của Tống Thiên Hàn vang lên từ ngoài cửa, Tống Thiên Hàn và Mạc Thiên Vũ cũng đi đến chỗ bà.
Mạc Thiên Vũ lễ phép chào hỏi: “Dạ thưa dì, con đến thăm dì đây!”
Từ Lệ giận dỗi đặt chén trà trong tay xuống.
“Hừm, từ khi con làm chung với Thiên Vũ, thì con càng ngày càng hư hỏng rồi! Thiên Vũ cũng vậy con lớn hơn Thiên Hàn nhiều, cũng là anh nó, thay vì chăm sóc cho nó, mà lại dẫn nó đi chơi bời lêu lỏng như vậy.”
Mạc Thiên Vũ liền xuống cạnh Từ Lệ nói: “Dì ơi! Dì xem Thiên Hàn bây giờ cũng đã lớn, lại còn đẹp trai phong độ như vậy rồi. Sao dì vẫn lo lắng cho em ấy con nít vậy?”
Từ Lệ: “Hmm, con chỉ có khua môi múa mép là giỏi thôi! Đúng ra ngày xưa chị gái dì không nên lấy ba con làm chồng, bây giờ lại sinh ra một đứa như, cũng thật là...”
Nhắc đến chuyện này Mạc Thiên Vũ liền giả say, “Dì à, cháu... đột nhiên cảm thấy đau đầu quá đi!!!”
Thấy Thiên Vũ muốn kiếm cớ để không bị mình mắng, thì Từ Lệ lại quay sang trách con trai mình.
“Con cũng vậy đó Thiên Hàn, sắp kết hôn rồi. Làm ơn trưởng thành hơn giùm mẹ chút đi!”
Nghe thấy lời này của mẹ mình Tống Thiên Hàn vô cùng bất ngờ và sóc, nhìn mẹ mình hỏi:
“Khoan đã mẹ ơi... con... con đồng kết hôn lúc nào chứ?”
Từ Lệ: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi mà! Mẹ nói đợi khi Dương Hàn Tuyết đi du học trở về, mẹ sẽ để 2 đứa kết hôn.”
Tống Thiên Hàn: “Ớiii, không được đâu mẹ ơi! Con không có thích cô ấy, chỉ là cô ấy tự suy diễn thôi mà mẹ~”
Từ Lệ nắm lấy tay con trai mình, “Con mau kết hôn đi, mẹ muốn có cháu để ẩm bòng lắm rồi đó!”
Tống Thiên Hàn vỗ vỗ bàn tay mẹ mình nói:
“Mẹ à, gần đây công việc của con bận dữ lắm đó mẹ! Rất rất là bận luôn đó!”
Từ Lệ liền đánh vào vai con trai mình, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nè! Bây giờ con bé cũng đã 28 tuổi rồi. Phụ nữ càng lớn tuổi càng khó sinh đó có biết không hả? Nếu lớn tuổi mà có con thì đứa bé sẽ chậm phát triển giống như Thiên Vũ đó biết không?”
Nghe thấy vậy Mạc Thiên Vũ liền giả vờ buồn nôn.
“Oẹ..... Dì ơi, dì làm ơn tôn trọng một chút đi. Dù sao thì con cũng là cháu của dì, cũng là một ca sĩ nổi tiếng đó!”
“Ca sĩ nối tiếng thì làm sao, dì không được dậy dỗ cháu mình hay sao?”
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi. Tống Thiên Hàn liền ôm lấy mẹ mình làm nủng.
“Mẹ, mẹ à, bây giờ công việc của con thật sự là rất bận luôn đó! Mẹ cho con thêm chút thời gian đi... mà mẹ! Con trai của mẹ bận thiệt mà mẹ! Đi mòa mẹ..."
Từ Lệ: "Hazz, con với cái. Lần nào cũng vậy hết, không được tích sự gì cả, đúng thật là vô vụng mà. Thôi không nói nữa, con mau gọi điện cho Hàn Tuyết đi, con bé vẫn còn đang đợi con đó!"
Tống Thiên Hàn liền ngáp dài, ngáp ngắn giả vờ như rất buồn ngủ. Từ Lệ biết thừa cái tính của con trai mình liền nói:
"Lại nữa rồi! Nhắc đến chuyện này thì con liền tìm cớ."
Tống Thiên Hàn: "Oaaa, không được rồi mẹ, ngày mai con còn phải đi làm sớm nữa. Xin phép mẹ con đi ngủ trước đây!"
Nói rồi Tống Thiên Hàn kéo lấy Mạc Thiên Vũ đang giả say rời đi.
Từ Lệ: "Thật là hết nói nổi rồi, buồn ngủ đúng lúc thật đó! Thiệt tình không có đứa nào nên thân nên nết cả."
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trình Hân Thư đã lén con gái mình cầm theo gì đó đến cửa hiệu cầm đồ. Bà lấu ra chiếc vòng tay từ trong túi hỏi chủ tiệm.
"Cái này tôi có thể bán được bao nhiêu tiền vậy?"
Ông chỉ nhìn chiếc vòng rồi nói: "Chỉ được 200 tệ thôi!"
"Cái gì chỉ có 200 tệ thôi sao? Thêm một chút đi ông chủ."
Ông chủ lại nói: "Chiếc vòng này đã cũ lắm rồi, tôi phải mất công sữa chữa lại mới có thể bán. 300 tệ là nhiều lắm rồi."
Trình Hân Thư tiếp tục năn nỉ ông chủ, "450 tệ có được không? Anh làm ơn giúp cho tôi đi mà!"
Thấy cô cũng đang khó khăn nên ông đành đồng ý.
"Thôi được rồi chỉ được 400 tệ thôi, đã là giá cao lắm rồi. Cô có đông ý không?"
"Thôi vậy cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hân Thư cầm số tiền ít ỏi đó rồi rời khỏi cửa tiệm, tuy bán chiếc vòng nhưng vẫn không đủ để trả nợ.
Công ty âm nhạc thần tượng. Mạc Thiên Vũ đang quay bài hát do Tống Thiên Hàn vừa mới sáng tác ra.
'Trái tim tôi này đã trao em rồi, nào cùng nhau ta đi khắp thế giới. Chẳng ngại khó khăn hôm nay với mọi chông gai~'
Đột nhiên một người đàn ông cảm thấy không vui liền lên tiếng.
"Dừng! Dừng lại lại hết đi!"
Người vừa lên tiếng chính là ông chủ của công ty âm nhạc thần tượng -Bạch Thiên. Mạc Thiên Vũ đang trình diễn đột nhiên bị bắt dừng liền đi đến hỏi:
"Sao lại dừng vậy?"
Bạch Thiên: "Tôi thấy giai điệu của bài hát này không phù hợp."
Tống Thiên Hàn lúc này cũng đang ở đó liền nói thêm vào.
"Nhưng thể loại nhạc này đang rất thịnh hành mà ông chủ. Tôi nghĩ đây là sự đổi mới của nghành âm nhạc đó!"
Bạch Thiên: " Tôi không phải là một người từ chối chấp nhận điều mới, nhưng chúng ta phải nhìn vào một lượng người nghe lớn hơn. Thể loại hiện đại quá đôi khi họ không cảm nhận được, chúng ta nên làm như cũ thì hơn. Vậy cậu mau chỉnh sửa lại đi, cho kịp trước khi cho chạy truyền thông."
Tống Thiên Hàn có chút thất vọng, "Dạ!"
Lúc này ở gian hàng của Trình Khả Nhu, Chu Tiểu Linh sau khi nghe kế hoạch của Trình Khả Nhu thì có chút lo lắng nói:
"Chị thật sự muốn trốn dì Hân Thư đi đăng ký tham gia cuộc thi đó thật sao? Nếu như mẹ chị mà biết, thì chị chết chắc đó!"
Trình Khả Nhu cũng đang đau vì chuyện này, không biết nên làm sao.
Tiểu Linh lại nói: "Thật là không hiểu nổi, tại sao dì Hân Thư lại ghét ca hát đến như vậy chứ?"
Trình Khả Nhu: "Chị cũng đang thắc mắc giống em vậy đó! Cũng có hỏi mẹ nhiều lần rồi, nhưng chỉ tránh né không có trả lời! Thậm chí còn chửi chị một trận nữa, vậy nên chị không dám hỏi nữa!"
"Vậy thì làm sao đăng ký được đây?"
"Phải nghĩ cách trốn mẹ của chị trước đã, nhưng cách thì chị vẫn chưa nghĩ ra! Chuyện quan trọng bây giờ là cần tìm một chỗ để luyện thanh."
Tiểu Linh suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "A! Em nghĩ ra một chỗ cho chị luyện thanh rồi. Tối nay hẹn gặp nhau ở nhà cô của em nha!"
"Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro