Buổi đi chơi P1
Hàn Bắc Đạt
2024-07-21 21:37:47
Mai là chủ nhật rồi trường tôi được nghỉ.Có nên hẹn Trà My đi chơi trước khi thi không nhỉ.mà cô ấy có bận việc gì không ta.
Nghĩ thầm trong đầu tôi liền nhắn tin cho Trà My:
“Trà My ơi nay em có bận việc gì không?”
Chưa đầy 1 phút cô ấy đã rep lại tôi:
“Dạ không ạ!Anh có việc gì sao?”
“Mai là chủ nhật.Nếu em rãnh thì anh định rũ em đi chơi,để giảm căng thẳng trước khi thi.”
“Dạ được ạ!Mấy giờ mình đi được ạ.”
Không ngờ mình lại được anh ấy rũ đi chơi.Đây có phải hẹn hò không ta,thật là hào hứng quá đi.Mai mình nên mặc đồ gì đây,càng nghĩ lại càng thấy vui.
Em ấy đồng ý mình rồi.Cứ như là mơ ấy.Mai mình nên dẫn em ấy đi đâu đây nhỉ.Mong chờ tới mai được gặp cô ấy quá thôi.
Nhắn tin xong chúng tôi cũng tạm biệt nhau rồi tắt máy đi ngủ.
Chợp mắt một tý thì cũng tới trời sáng.Nay tôi cũng thức dậy khá sớm để chuẩn bị cho buổi đi chơi.
“Cậu chủ có việc gì mà dậy sớm vậy ạ.Nay cuối tuần tôi nhớ cậu chủ được nghỉ mà.”
“À nay tôi có việc bận nên ra ngoài một chút trưa sẽ không về.Ông và thằng Hạo có gì cứ ăn đi nhé không cần phải đợi tôi về.”
“Mà đúng rồi cậu chủ.Tôi đã tìm được thông tin người mà cậu chủ cần tìm rồi.”
Nói xong ông ấy chìa tay ra đưa tôi một xấp giấy trắng.Bên trong đó ghi lại đầy đủ các thông tin của chuyến bay.Cũng như số lượng thi thể đã tìm ra trong vụ rơi.Có 120 hành khách tham gia chuyến bay đó.Nhưng chỉ có thể tìm được 107 thi thế còn lại 13 người mất tích hiện vẫn chưa thể tìm ra.Và trong đó có cả mẹ của Trà My.
Vậy mà lại không có mẹ của Trà My trong số các thi thể.Vẫn còn có khả năng cao mẹ Trà My vẫn sẽ còn sống.
“Được rồi ông hãy cho người tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin.Tôi muốn có nhanh nhất có thể.”
“Đã rõ thưa chủ nhân ngài cứ yên tâm.”
Nói chuyện với ông ấy một hồi tôi cũng quay người rời đi.
“Vậy thôi tôi đi đây.”
Dắt xe ra tôi chạy thẳng tới nhà Trà My.Vừa dừng xe trước cửa nhà cô ấy tôi đã thấy cô ấy.
Cô ấy vô cùng xinh đẹp.Càng nhìn lại càng khiến tôi mê đắm đuối.Ánh mắt tôi vô thức không tự chủ được cứ liên tục ngắm nhìn cô ấy.
Thấy tôi như vậy cô ấy liền cất giọng hỏi tôi.
“Anh trông thấy em như thế nào? Có đẹp không?”
Tôi liền lắp bắp Trả lời:
“Nhìn em mặc bồ đồ này rất hợp.Anh chưa bao giờ thấy ai mặc trang phục này đẹp được như em.”
Vừa nói mặt tôi vừa đỏ.Tỏ vẻ ngại ngùng.
Lúc này tôi cũng quay qua nhìn cô ấy.Tôi thấy mặt cô ấy cũng vô cùng đỏ.
“Anh thích là được rồi!”
Sau đó cô ấy lấy hai tay đan vào nhau,ánh mặt né tránh không dám nhìn thẳng vào tôi vì ngại.
Thấy vậy tôi cũng phì cười.
“Lên xe đi anh chở em đi kiếm cái gì đó ăn.”
Nghe tôi nói cô ấy cũng leo lên xe ôm lấy lưng tôi.
“Em ôm chắc rồi.Anh chạy đi.”
Thấy cô ấy cũng đã ôm chắc chắn.Tôi cũng rịn ga chạy đi.
Sắp cả quãng đường tôi và cô ấy nói chuyện không ngớt với nhau.Chạy một hồi chúng tôi cũng đã thấy một quán ven đường, nhìn rất chi là ấm cúng.
Tôi cũng tấp xe vào bên trong.Đỡ cô ấy xuống xe trước sau đó.Tôi mới đi tìm chỗ để dựng xe.Cô chủ quán này nói chuyện cũng rất thân thiện với chúng tôi.
Nghĩ thầm trong đầu tôi liền nhắn tin cho Trà My:
“Trà My ơi nay em có bận việc gì không?”
Chưa đầy 1 phút cô ấy đã rep lại tôi:
“Dạ không ạ!Anh có việc gì sao?”
“Mai là chủ nhật.Nếu em rãnh thì anh định rũ em đi chơi,để giảm căng thẳng trước khi thi.”
“Dạ được ạ!Mấy giờ mình đi được ạ.”
Không ngờ mình lại được anh ấy rũ đi chơi.Đây có phải hẹn hò không ta,thật là hào hứng quá đi.Mai mình nên mặc đồ gì đây,càng nghĩ lại càng thấy vui.
Em ấy đồng ý mình rồi.Cứ như là mơ ấy.Mai mình nên dẫn em ấy đi đâu đây nhỉ.Mong chờ tới mai được gặp cô ấy quá thôi.
Nhắn tin xong chúng tôi cũng tạm biệt nhau rồi tắt máy đi ngủ.
Chợp mắt một tý thì cũng tới trời sáng.Nay tôi cũng thức dậy khá sớm để chuẩn bị cho buổi đi chơi.
“Cậu chủ có việc gì mà dậy sớm vậy ạ.Nay cuối tuần tôi nhớ cậu chủ được nghỉ mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À nay tôi có việc bận nên ra ngoài một chút trưa sẽ không về.Ông và thằng Hạo có gì cứ ăn đi nhé không cần phải đợi tôi về.”
“Mà đúng rồi cậu chủ.Tôi đã tìm được thông tin người mà cậu chủ cần tìm rồi.”
Nói xong ông ấy chìa tay ra đưa tôi một xấp giấy trắng.Bên trong đó ghi lại đầy đủ các thông tin của chuyến bay.Cũng như số lượng thi thể đã tìm ra trong vụ rơi.Có 120 hành khách tham gia chuyến bay đó.Nhưng chỉ có thể tìm được 107 thi thế còn lại 13 người mất tích hiện vẫn chưa thể tìm ra.Và trong đó có cả mẹ của Trà My.
Vậy mà lại không có mẹ của Trà My trong số các thi thể.Vẫn còn có khả năng cao mẹ Trà My vẫn sẽ còn sống.
“Được rồi ông hãy cho người tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin.Tôi muốn có nhanh nhất có thể.”
“Đã rõ thưa chủ nhân ngài cứ yên tâm.”
Nói chuyện với ông ấy một hồi tôi cũng quay người rời đi.
“Vậy thôi tôi đi đây.”
Dắt xe ra tôi chạy thẳng tới nhà Trà My.Vừa dừng xe trước cửa nhà cô ấy tôi đã thấy cô ấy.
Cô ấy vô cùng xinh đẹp.Càng nhìn lại càng khiến tôi mê đắm đuối.Ánh mắt tôi vô thức không tự chủ được cứ liên tục ngắm nhìn cô ấy.
Thấy tôi như vậy cô ấy liền cất giọng hỏi tôi.
“Anh trông thấy em như thế nào? Có đẹp không?”
Tôi liền lắp bắp Trả lời:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn em mặc bồ đồ này rất hợp.Anh chưa bao giờ thấy ai mặc trang phục này đẹp được như em.”
Vừa nói mặt tôi vừa đỏ.Tỏ vẻ ngại ngùng.
Lúc này tôi cũng quay qua nhìn cô ấy.Tôi thấy mặt cô ấy cũng vô cùng đỏ.
“Anh thích là được rồi!”
Sau đó cô ấy lấy hai tay đan vào nhau,ánh mặt né tránh không dám nhìn thẳng vào tôi vì ngại.
Thấy vậy tôi cũng phì cười.
“Lên xe đi anh chở em đi kiếm cái gì đó ăn.”
Nghe tôi nói cô ấy cũng leo lên xe ôm lấy lưng tôi.
“Em ôm chắc rồi.Anh chạy đi.”
Thấy cô ấy cũng đã ôm chắc chắn.Tôi cũng rịn ga chạy đi.
Sắp cả quãng đường tôi và cô ấy nói chuyện không ngớt với nhau.Chạy một hồi chúng tôi cũng đã thấy một quán ven đường, nhìn rất chi là ấm cúng.
Tôi cũng tấp xe vào bên trong.Đỡ cô ấy xuống xe trước sau đó.Tôi mới đi tìm chỗ để dựng xe.Cô chủ quán này nói chuyện cũng rất thân thiện với chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro